Lúc Lục Hạo đến nơi, ngồi nhà của Trác Củu đã bị cảnh sát bao vây.
Lục Hạo và La Chí tiến vào trong, cảnh sát thay nhau khám nghiệm hiện trường.
Người trong nhà từ lớn đến nhỏ đều bị lấy lời khai.
Lúc đầu cảnh sát còn không để đi vào, cũng may Arthit xuất hiện kịp thời.Ông ta liền ra lệnh.
Lục Hạo cùng La Chí bước vào trong, Arthit nhìn qua anh có chút đăm chiêu.
Lục Hạo chỉ khẽ gật đầu rồi nói cám ơn, rồi sãi bước lên cầu thang.
Bất ngờ lúc này Arthit gọi lại.
Lục Hạo dừng bước, xoay người nhìn ông ta.
Arthit bước đến, thở dài nhìn Lục Hạo.
Lục Hạo điềm nhiên không thay đổi sắc mặt, anh gật đầu.
Arthit rất bất ngờ với thái độ của Lục Hạo, cho dù là bị vu oan đi nữa, chẳng phải cũng nên tức giận hay sao.Đằng này lại quá thờ ơ, lạnh nhạt.
Ông ta thu lại suy nghĩ.
Lục Hạo vô cùng thỏa hiệp.
Nói rồi Lục Hạo cùng La Chí không nấn ná tiếp tục,mà đi thẳng lên phòng Trác Cửu.
Chưa đến gần đã nghe tiêng khóc thảm thương uất nghẹn của Trác Tư Sở.
Lúc anh bước chân vào căn phòng,Trác Tư Sở đã khóc đến kiệt sức, đang dựa vào lòng Bạch Thiển nức nở.
Còn phòng ngủ còn Trác Cửu đang được khám nghiệm,nên tạm thời không ai được vào.
Ngồi trên ghế còn có cha con nhà Đằng Phương sắc mât cũng không tốt lắm,thể hiện sự đau lòng rõ ràng.
Nghe tiếng bước chân mọi người đều nhìn ra cửa.
Mắt thấy Lục Hạo xuất hiện, bất ngờ Trác Tư Sở như người điên, hai mắt hung tợn từ trong lòng Bạch Thiển vùng ra lao đến Lục Hạo.
Miệng không ngừng mắng chửi..
Dĩ nhiên La Chí không để cho Trác Tư Sở có cơ hội chạm đến Lục Hạo,anh ta dùng sức đã có thể đẩy Trác Tư Sở lùi về mấy bước.Mặc thế cô ta vẫn muốn tấn công Lục Hạo.
Bạch Thiển ôm lấy Trác Tư Sở.
La Chí căm phẫn nhìn vẻ mặt bất biến của Bạch Thiển.
Trác Tư Sở hét lên nức nở.
Trác Tư Sở cuồn loạn, miệng vừa khóc không ngừng mắng chửi.
Từ đầu đến cuối Lục Hạo không hề trả lời hay có ý giải thích.
Anh đứng đó như nghiêm túc chờ đợi xem phía cảnh sát khám nghiệm được gì.
La Chí tức giận hướng về phía Trác Tư Sở và Bạch Thiển.
Lục Hạo lên tiếng can ngăn.
Nhìn qua ánh mắt của Đằng Phương cũng thấy rõ ông ta đặt chủ ý nghi ngờ trên người Lục Hạo.
Lục Hạo không quản, anh dựa lưng vào tường mặc Trác Tư Sở mắng nhiếc thậm tệ.
Đến khi cô ta không còn sức,ngả quỵ trong lòng Bạch Thiển, căn phòng mới trở lại im ắng.
Cũng không để Trác Tư Sở thêm phần nghi ngờ, bên khám nghiệm tử thi đã có kết quả.
Bác sĩ nói với người nhà.
Trác Tư Sở lắc đầu, phản bác.
Là nó, chính là nó đã giết chết ba Tôi..
Trác Tư Sở vì đau lòng mà nói năn lung tung,trong mắt cô ta Lục Hạo mới chính là hung thủ.
Những lời cô ta nói không phải không xác đáng, Trác Cửu vốn rất yêu bản thân, uống thuốc đúng giờ,tự bảo quản sức khỏe của mình rất tốt.
Phía cảnh sát thấy cô ta mất bình tĩnh không thể khống chế tâm tình, nhẹ giọng nói tiếp.
Bạch Thiển vỗ vỗ lưng vợ an ủi.
Ánh mắt ông ta nhìn qua Lục Hạo..