Ngô Gia Hào đến Mỹ, anh gọi cho mẹ mình rồi đến bệnh viện ngay. Lý Lam thấy anh, mừng muốn khóc:
Con trai!.... Con đến rồi!
Ba sao rồi mẹ?
Lý Lam thở dài:
Lý Lam bật khóc, Gia Hào ôm bà, anh hỏi:
Lý Lam vừa lau nước mắt vừa nói:
Gia Hào trầm ngâm, anh nghĩ mình phải nhanh chóng đến công ty mới được. Lý Lam bỗng hỏi:
Nhắc đến vợ, trong lòng Gia Hào lại thấy khó chịu, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nói:
Lý Lam có chút thất vọng:
Ừm...mẹ tưởng con sẽ dắt con bé theo để phụ mẹ chăm sóc ba con chứ!
Con xin lỗi, không nghĩ tới chuyện này.
Haiz, không sao, thôi con mau đến công ty đi, trợ lý Lưu đang chờ con đó.
Gia Hào nhìn ba mình lần nữa rồi nói với mẹ:
Lý Lam gật đầu, Gia Hào bắt taxi về công ty. Đây là trụ sở chính của tập đoàn Ngô Gia, do ba anh quản lý, còn công ty mà anh làm Tổng giám đốc là công ty gốc do một tay ba anh gầy dựng nên.
Anh gõ cửa phòng chủ tịch rồi mở cửa vào, trợ lý Lưu thấy anh, khuôn mặt đang căng thẳng giãn ra, cứu tinh tới rồi! Ông đã làm trợ lý cho chủ tịch Ngô mười lăm năm, là thần tượng của Lục Nam, sóng gió trải qua cũng không ít, nhưng lần này thực sự rất nghiêm trọng. Ông đứng lên, cố che giấu cảm xúc hỗn độn, bởi vì dù Gia Hào là Tổng giám đốc nhưng vai vế thì ông vẫn là tiền bối, không thể để hậu bối thấy bộ dạng yếu đuối được. Huống hồ giờ ông càng phải bình tĩnh để cùng Gia Hào nghĩ cách giải quyết. Lưu Chấn nói:
Gia Hào, con tới rồi.
Chú Lưu, đã lâu không gặp! - Gia Hào gật đầu chào hỏi, sau đó hai người sang phòng tiếp khách, anh vào vấn đề ngay - con nghe mẹ nói công ty xảy ra chuyện.
Phải, công ty đá quý KJ và mỹ phẩm Beauty Queen đột nhiên muốn rút ra khỏi tập đoàn.
Gia Hào khẽ chau mày, đây là hai công ty có vốn đầu tư cao nhất trong các công ty thành viên. Nếu bây giờ họ rút vốn thì tập đoàn Ngô Gia sẽ không còn chỗ đứng trong top mười tập đoàn lớn nhất thế giới nữa. Lưu Chấn nói tiếp:
Một thoáng kinh ngạc lướt qua trên khuôn mặt lãnh đạm của Gia Hào, anh nhìn Lưu Chấn, chờ ông kể tiếp.
Chủ tịch muốn uống cà phê nên tôi đi mua, đến khi về thì thấy ông nằm dưới sàn, tôi lay gọi không tỉnh lại nên gọi cấp cứu đến rồi gọi cho phu nhân, sau khi phu nhân đến tôi về lại đây thì tủ sắt đã bị mở, con dấu cùng tất cả giấy tờ sở hữu của Ngô Gia đã bị lấy mất...
Camera công ty không ghi hình lại à?
Camera hành lang và thang máy lên phòng chủ tịch đã bị ai đó phá hỏng, không ghi được gì cả.
Gia Hào im lặng một lúc, kẻ trộm này thật táo bạo và tinh vi, có thể biết chính xác nơi để con dấu, ra vào thản nhiên như chốn không người như vậy chỉ có người thân cận bên ba anh mới làm được. Ngoài ba anh ra chỉ có anh, Gia Huy, Lưu Chấn mới biết nơi cất con dấu, còn chìa khóa chỉ có một, ba anh luôn giữ bên mình. Anh loại trừ Ngô Gia Huy khỏi vòng nghi vấn, bởi anh nghĩ rằng Gia Huy không có lý do gì để làm việc này, còn Lưu Chấn là cánh tay đắc lực của ba anh, sự trung thành của ông dành cho ba anh và Ngô Gia ai cũng biết. Vậy thì là ai có khả năng chứ?
Lưu Chấn hỏi Gia Hào:
Lưu Chấn không dám nói tiếp, cũng không dám nghĩ thêm. Gia Hào im lặng suy nghĩ, Lưu Chấn nói không sai, có con dấu chữ kí của chủ tịch, có cả giấy tờ gốc, mọi chuyện mua bán chuyển nhượng sẽ hợp lệ và rất dễ dàng. Bây giờ nếu anh thông báo rộng rãi ra ngoài, không chừng công ty sẽ bị mất nhanh hơn, giá cổ phiếu cũng ảnh hưởng. Còn nếu không thông báo, thì những khách hàng và thành viên tập đoàn nhất định sẽ bị lừa đảo. Giờ ba anh đang nhập viện, không có giấy ủy quyền thì anh căn bản là không thể làm gì được. Gia Hào bực bội nghĩ, nếu anh mà bắt được người lấy cắp thì sẽ đem treo hắn lên, sau đó...sau đó bắt gián bỏ vào người hắn, hừ.
Chưa bao giờ Ngô Gia Hào anh lại thấy bất lực như thế này. Bỗng cửa phòng đột ngột mở ra, một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi gấp gáp vào phòng rồi đóng cửa lại, thở dốc. Gia Hào và Lưu Chấn giật mình nhìn anh ta rồi đưa mắt nhìn nhau, Gia Hào hỏi:
Người đó hít thở sâu vài cái ổn định nhịp thở, tay vẫn ôm chặt chiếc cặp xách. Anh ta nói:
Ơn giời...Ngô Gia Hào cậu đây rồi!
Anh ngồi đi. - Gia Hào nói, Đông Kiến An ngồi xuống ghế, Lưu Chấn rót trà cho anh ta. Gia Hào hỏi:
Anh làm gì mà gấp gáp vậy?
Sau khi nhấp ngụm trà nóng, Đông Kiến An lấy lại được tinh thần, thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói:
Tôi bị người ta đuổi bắt!
Ai đuổi bắt anh?
Tôi không biết! Tôi nghe tin chủ tịch ngã bệnh thì đến thăm ngài ấy, vừa ra khỏi bệnh viện thì có mấy người áo đen đến bắt tôi, tôi vùng ra được chạy ngay đến đây. Chủ tịch đã làm một giấy ủy quyền trong trường hợp ngài ngã bệnh không thể giải quyết công việc, và giấy ủy quyền đó trao lại cho anh. - anh ta lấy trong cặp ra một tờ giấy đưa cho Gia Hào. Gia Hào và Lưu Chấn cùng đọc, Lưu Chấn vui ra mặt. Khóe môi Gia Hào thoáng cong lên, anh hỏi:
Ba tôi làm tờ giấy này khi nào?
Lần trước lúc chủ tịch sang đây.
Ngô Gia Hào thầm nghĩ, ba anh đã chuẩn bị trước như thế này chắc hẳn đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện. Việc luật sư Đông bị đuổi bắt chắc là vì có kẻ không muốn anh có tờ giấy này trong tay. Gia Hào hỏi:
Luật sư Đông nghĩ nghĩ rồi nói:
Lưu Chấn gật gật đầu, ngay cả ông cũng không được biết chuyện này. Ông bỗng cảm thấy tủi thân kinh khủng, chủ tịch không tin tưởng ông sao?
Gia Hào thấy Lưu Chấn có vẻ trầm mặc liền hỏi:
Lưu Chấn tổn thương nói:
Gia Hào và Đông Kiến An tỏ vẻ thông cảm sâu sắc:
Chú Lưu à, chủ tịch chắc là có lý do thôi!
Phải đó, ba con tin tưởng chú thế nào mọi người đều biết mà!
Tổn thương được xoa dịu, hôm sau Gia Hào cùng hai người nhanh chóng triệu tập hội đồng quản trị mở cuộc họp, thông báo tình trạng của chủ tịch và công bố giấy ủy quyền. Đa phần hội đồng đều đồng ý để Gia Hào thay thế. Anh còn nhờ phía cảnh sát điều tra vụ con dấu và giấy tờ, sau đó đi thương lượng với hai công ty kia.
Anh hẹn gặp lãnh đạo của hai công ty, và được biết lý do họ muốn rút vốn vì muốn hợp tác với một tập đoàn khác. Gia Hào khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc lẹm nhìn họ, cũng không có chút gì tỏ ra nhún nhường níu kéo, hỏi họ:
Hai vị giám đốc của hai công ty nhìn nhau, giám đốc KJ nói:
Giám đốc Beauty Queen thì thận trọng hỏi Gia Hào:
Gia Hào mỉm cười nói:
Hai người kia lại nhìn nhau, không thể phủ nhận lợi nhuận không hề thấp hay nói là khá cao. Gia Hào lại nói tiếp:
Hai vị giám đốc giật mình, họ không nghĩ đến chuyện này, chỉ nghe lời mời gọi hấp dẫn từ một tập đoàn lớn hơn Ngô Gia mà họ đã muốn thay lòng. Gia Hào lại nói:
Hai vị giám đốc kia lúc bấy giờ mới nhận ra, họ đã đầu tư vào Ngô Gia gần mười năm nay, vậy mà bây giờ chỉ vì một lời mời mọc mà đã nghe theo như bị bỏ bùa, thương hiệu, uy tín của họ đã được khẳng định, công nhận và ngày càng phát triển nhờ Ngô Gia. Nếu chuyển nhà phân phối, họ sẽ phải tốn thêm không ít tiền để quảng cáo, PR thương hiệu lần nữa. Không lý nào chỉ vì một nguồn lợi không chắc chắn mà đặt cược như thế được. Gia Hào nói có lý, họ cảm thấy xấu hổ vì bản thân suy nghĩ thật nông cạn. Hai người suy nghĩ một lúc, Giám đốc Beauty Queen nói:
Giám đốc KJ nói:
Tôi cũng sẽ không rút vốn, chúng ta cùng đi ăn được không? Tôi mời!
Được. - Gia Hào bắt tay với họ, trong lòng nhẹ nhõm một phần. Anh đi ăn với hai người đó, uống vài ly rượu rồi về.
End chương 24.