Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly
Lẫn trong đám người là vài nhân vật cốt cán của Hồng Hưng, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, cứ nhắm vào hai chân Ngô Chánh Hổ đánh thật mạnh, Ngô Chánh Hổ kêu la thảm thiết động thấu tận trời xanh, Lâm Vãn Vinh thậm chí còn nghe được tiếng xương gẫy răng rắc.
Thấy Ngô Chánh Hổ hít vào thì nhiều, thở ra lại ít, tuy không chết cũng chẳng khác bao nhiêu, Lâm Vãn Vinh liền giả nhân giả nghĩa nói.
Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, Đổng Thanh Sơn thấy Ngô Chánh Hổ hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa, liền hướng về Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, rồi vung tay lên, người ngựa Hồng Hưng lập tức vô thanh vô tức rời đi.
Lực lượng của Hồng Hưng vừa biến mất khỏi tầm nhìn, thì từ xa đã nghe một hồi rầm rộ truyền đến, một đội binh mã kỵ doanh ở đằng xa tiến tới. Cầm đầu chính là Trình Thụy Niên, công tử của Trình Đức.
"Cứu giá tới rồi, nhưng mà lại là quá muộn!"
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, quay về phía mấy người bọn Tiêu Phong nháy mắt, gia đinh Tiêu gia nhanh chóng lui vào công xưởng, chỉ còn một người tay chân đứt gãy, đang xùi bọt mép vẫn nằm chỗ cũ, chính là Ngô Chánh Hổ, cho dù may mắn không chết nhưng cũng thành phế nhân rồi.
Trình Thụy Niên thống lĩnh người ngựa tiến tới gần, quanh đó sớm đã không còn một bóng người, nhìn thấy đó đây đầy huyết tích của đám hắc y nhân, còn có một người sống dở chết dở là Ngô Chánh Hổ, Trình Thụy Niên sắc mặt trắng bệch, cưỡi ngựa qua lại hai lượt, không cam lòng nhìn chung quanh, hung hăng giơ tay lên nói:
Hai tên quân sĩ tiến tới khiêng Ngô Chánh Hổ lên, đoàn người liền nhanh chóng rút lui.
Đại tiểu thư ở trong phân xưởng, thấy sự tình một cách rõ ràng rành mạch, nhìn thấy đám nhân mã đó rút lui, lúc này mới thở phào một hơi dài, liếc mắt qua Lâm Vãn Vinh:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, Trình Thụy Niên vừa mới rút, bên ngoài tình thế hòan toàn chưa ổn định, hắn trầm tư một lát mới nói:
Đây là sách lược rất lão luyện, Tiêu phu nhân cũng gật đầu:
Lâm Tam nói có lý, hãy chờ một lát hãy đi. Ngọc Nhược, tuy việc hôm nay đột nhiên phát sinh, nhưng trong phủ ta ứng biến thích đáng. Tiêu Phong, Tứ Đức mọi người đều có công, công của Lâm Tam lớn nhất, sau khi hồi phủ cần trọng thưởng xứng đáng.
Phu nhân khen quá lời rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
Đại tiểu thư mỉm cười nhìn hắn:
Ta có chủ ý gì? Hắc hắc! Lời này mà nói về Nhị tiểu thư cũng không sai lắm đâu, ngươi miễn cho đi, dẫu sao cũng chưa chắc đã đúng như ý ngươi đâu.
Đào Uyển Doanh giữ chặt tay Đại tiểu thư:
Trong cảnh khốn cùng như thế, Đào Uyển Doanh một mình tới cứu trợ, tuy cũng không làm được bao nhiêu nhưng rất có thành ý. Đại tiểu thư trong lòng cảm kích, giữ chặt tay nàng nói:
Đào Uyển Doanh cũng không biết tại sao, trong lòng tựa hồ rất ấm ức, nghe được những lời này liền
"oa"
một tiếng gục vào lòng Đại tiểu thư nức nở:
Nàng vốn vẫn tưởng rằng mình đã ô uế, không còn lạc thú để tồn tại nữa. Sau mới được Lâm Vãn Vinh thức tỉnh, tìm một nha hoàn già có chút kinh nghiệm kiểm tra một phen, mới biết được rằng mình nghĩ sai, vừa mừng vừa sợ, tâm tình đang đè nén trông phút chốc lại bay cao. Biến cố lớn lao ấy nào ai có thể tưởng tượng nỗi. Nàng năm lần bảy lượt đã muốn nói ra, nghe được Đại tiểu thư nói những lời này làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, Đào Uyển Doanh nhớ tới lúc trước gặp cảnh ngộ đó, không thể nhịn nỗi nữa, lập tức ôm lấy Ngọc Nhược khóc rống lên.
"Tao ngộ của Tiêu gia ta, so với muội nào có tốt hơn?"
Đại tiểu thư thấy nàng khóc, trong lòng cũng thầm sinh bi thương, nước mắt cứ tuôn rơi, hai nữ tử ôm nhau khóc mãi không thôi.
"Trời ạ! có chuyện gì đâu mà các người lại khóc, sự tình trước mắt còn chưa có được giải quyết mà."
Lâm Vãn Vinh thấy thế rất không thoải mái, nhịn không được ho khan hai tiếng rồi nói:
Đại tiểu thư vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng nhìn hắn, lại quay qua Uyển Doanh nói:
Đào Uyển Doanh khẽ
"ừm"
một tiếng, vội lau nước mắt, rồi đi ra ngoài cửa, nàng xoay người lên ngựa, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
Nàng cắn răng nói xong, liền thúc ngựa phóng đi, không quá một khắc thời gian biết mất trong tầm nhìn của mọi người.
"Tiểu nữ này tính tình dường như thay đổi không ít a!"
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng lưng Uyển Doanh thầm nghĩ.
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, than vãn:
"Đại tiểu thư, sự đồng cảm của nàng hơi quá rồi nha, nói chuyện phải có lương tâm, trước kia khi vị Đào tiểu thư này tác quái, sao nàng không nói nàng ta là nữ tử tốt"
.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Đại tiểu thư nhìn hắn cười nói:
Được lắm, coi như ta nói không lại người. Hôm nay ngươi lại lập công lớn, muốn ta thưởng cho ngươi như thế nào?
Thôi miễn đi, chuyện như vậy ta làm mỗi ngày, đã thành thói quen rồi, nếu thật sự muốn tính thì nàng không thưởng nỗi đâu.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cự tuyệt.
Từ chế tác nước hoa xà phòng thơm, cho tới
"Tình Vũ Lâu Hàng Châu ngăn cơn sóng dữ"
, rõ ràng đều là công lao của Lâm Tam, Tiêu Ngọc Nhược thế nào lại không biết. Có thể nói dựa vào công sức Lâm Tam đóng góp cho Tiêu Gia, mà muốn khen thưởng thì thật sự không biết thưởng cái gì mới được.
Nhưng mà
" tâm địa lang sói"
của Lâm Vãn Vinh. Đại tiểu thư biết rất rõ ràng, nàng nhìn hắn, buồn bã nói:
Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, với bản sự của Lâm Tam tuyệt không có khả năng cả đời ở lại Tiêu gia. Đại tiểu thư trong ngữ khí có chút gì như bị ruồng bỏ, Lâm Vãn Vinh cũng chỉ thở dài, sánh vai chiến đấu cùng nàng trong thời gian dài, mặc dù có chút khắc khẩu, nhưng trong chiến đấu kết thành tình hữu nghị thâm sâu.
Lâm Vãn Vinh mặt dày ba hoa.
Đại tiểu thư nghe hắn trêu ghẹo, tâm tình cũng tốt lên đôi chút:
Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng, không cùng nàng tiếp tục dây dưa nói về đề tài này nữa, nghiêm mặt nói:
Đại tiểu thư, nhìn tình thế đêm nay, e rằng ở Kim Lăng sẽ có chuyện lớn xảy ra, công xưởng này là căn cơ của chúng ta, chúng ta còn phải phái người bảo vệ ngăn ngừa tại họa mới phải.
Phải nên như thế!
Tiêu Ngọc Nhược nhướng mày nói.
Ý nghĩ này cũng tựa như lời phu nhân vừa nói. Tiêu phu nhân tự nhiên rất tán thành, giục Đại tiểu thư hãy sớm thực hiện. Lâm Vãn Vinh trong lòng sớm có tính toán, nào nước hoa rồi xà phòng thơm đều là sản nghiệm của bản thân hắn, sau này là căn cơ để phát tài, chỉ có thể giao cho người của hắn mới yên tâm. Những người trung kiên, chi bằng để một tay Hồng Hưng hội bồi dưỡng. Để Thanh Sơn chọn vài người trung thành, những huynh đệ giỏi chiến đấu gia nhập. Hồng Hưng cũng là của ta, Tiêu gia cũng là của ta, lão tử đem xã hội đen cùng thương hội câu kết hỗ trợ nhau, xem ai sau này còn dám tới khiêu khích trên đầu lão tử.
Ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo, một chiếc xe ngựa dừng tại trước cửa công xưởng, Tiêu Ngọc Sương vội vàng xuống xe lại kêu lên:
Đại tiểu thư vội vàng tiến lên đón nàng, cả kinh nói:
Nhị tiểu thư ngã vào lòng tỷ tỷ, gấp gáp nói:
Tiêu Ngọc Nhược trìu mến vỗ vai nàng:
Tiêu Ngọc Sương ngấn đầy nước mắt:
"Khi phụ nàng? Ta kém như vậy sao?"
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, thấy tiểu nha đầu khóc như hoa (lê) trong mưa, cảm thấy vô cùng xúc động.
Thấy Ngọc Sương đối với Lâm Tam thật sự là một mảnh thâm tình, Đại tiểu thư khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã. Thấy Lâm Tam đang núp ở góc phòng cười trộm, nàng cũng không biết cơn tức giận từ đâu bùng lên, nghiến răng nói:
-Lâm Tam?
Nhị tiểu thư kinh ngạc, vội vàng đưa mắt nhìn lại, Lâm Vãn Vinh tiêu sái nhấc chiếc mũ nhỏ, vẫy vẫy tay, hớn hở gọi:
Hi, Nhị tiểu thư, ta ở chỗ này…
Lâm Tam…!
Nhị tiểu thư vừa mừng vừa kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé giữ chặt chiếc miệng anh đào, ngơ ngác nhìn hắn mấy lượt, nước mắt tuôn rơi:
Đại tiểu thư trong mắt tóe lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tam, nhẹ nhàng vỗ vai muội muội: