Nữ tử ngồi bên cạnh nọ mày đẹp như vẽ, sắc mặt mỉm cười, toát ra vẻ yêu kiều, còn không phải là Tần Tiên Nhi thông minh xinh đẹp sao?
Tần Tiên Nhi nhìn hắn, nhoẻn miệng cười nói.
"Bị nha đầu ngươi hù vài tiếng làm sao không tỉnh được?"
, Lâm Vãn Vinh ngồi dậy cười nói:
Nói xong lời này, hắn cảm thấy toát mồ hôi lạnh, chuyện nửa đêm có người xông vào phòng hắn như thế này không phải lần đầu, trước tiên là Tiêu Thanh Tuyền, sau đó là lão Ngụy, hôm nay lại là Tần Tiên Nhi. Không ngờ là lão Ngụy cùng Tần Tiên Nhi các nàng giống nhau, đều là tuyệt đỉnh cao thủ, bởi thế, bọn họ muốn lấy mạng ta, tựa như chặt một quả dưa, hết sức dễ dàng. Nhưng trong ba người này, một là lão bà của ta, một thì sắp sửa trở thành lão bà, còn lại lão Ngụy đối với ta không xấu, cho nên lão tử mới có thể an ổn sống sót cho tới hôm nay.
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời nhớ tới Cao Tù, người nầy không phải được xưng là hộ vệ cho Hoàng đế sao, thế nào mà bị người xông vào, một chút cũng không biết? Hắn chẳng phải là cao thủ sao ? Cũng may mắn là Tiên Nhi, nếu thay bằng kẻ khác, lão tử chắc đã phải chịu một đao rồi.
Tần Tiên Nhi mỉm cười nói:
Tần Tiên Nhi nói mấy câu nhỏ nhẹ, Lâm Vãn Vinh càng nghe càng kinh hãi, biết ta ở đâu rồi tới thăm, sao lại dễ dàng như thế? Trời ạ, thế này lão tử có chết mấy trăm lần cũng không biết vì sao.
Hắn thấy hơi lo lắng trong lòng, nắm tay Tiên nhi:
Tần Tiên Nhi ngượng ngùng cười đáp:
Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhìn kỹ, Tần Tiên Nhi mặc trên người một loại khôi giáp nhẹ, thì ra nàng ta giả dạng binh lính để đột nhập.
Tần Tiên Nhi cười cười nói tiếp:
Nàng nói hộ vệ kia, hẳn là Cao Tù rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng cuối cùng cảm thấy thoải mái, nghe nàng nói không muốn gây phiền phức cho mình, hắn trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo nàng cười nói:
Tần Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng nhẹ giọng nói:
Trong lúc nói chuyện, nhẹ nhàng cởi khôi giáp trên người lộ ra một thân thể lả lướt đầy đặn .
Lâm Vãn Vinh vốn là đêm dài nhàm chán, lúc này đột nhiên ở đâu dâng tới một đại mỹ nhân, trong lòng phấn khởi , lập tức thì thầm bên tai nàng nói:
Tần Tiên Nhi
"ư"
một tiếng, cúi đầu lộ ra cái cổ thon dài trắng trẻo, mặt mày đỏ bừng:
Ngày ấy ở Hàng Châu Long tuyền thôn, hai người cùng chung chăn gối, chàng chàng thiếp thiếp, ngoại trừ việc điên đảo loan phượng ra, cái gì cũng đã làm, lúc này so với chuyện trước kia, cũng không tính là khinh bạc.
Lâm Vãn Vinh kéo nàng nằm xuống, Tần Tiên Nhi thân thể run rẩy, nép mình vào lòng hắn. Giường trong quân cực nhỏ, hai người nằm cùng một chỗ, quả thực rất dụ hoặc.
Lâm Vãn Vinh dịu dàng hôn nhẹ lên tai của Tiên Nhi, nói:
Bàn tay nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi đặt trước ngực hắn khẽ đập vài cái, ngượng ngập nói:
Lâm Vãn Vinh nhất thời nhớ tới si tình chi cổ trên người nàng, đó là chỉ có thể nhìn không thể ăn mỹ nhân, ai dà, cũng không biết lúc nào mới tìm được biện pháp giải được si tình cổ. Không thể ăn nhưng không thể sờ sao ? Lâm Vãn Vinh từ từ luồn tay dưới áo trong của nàng, đặt tay lên song nhũ mềm mại của nàng, vuốt ve một trận, than thở:
Cảm giác sảng khoái mềm mại từ tay nhất thời truyền vào lòng, hắn rên rỉ một tiếng vô sỉ nói:
Tần Tiên Nhi thấy hắn ngôn ngữ vô sỉ, hành động vô lại, một đôi bàn tay to tại thân mình mò mẫm, không ngừng khua khoắng trên thân người nàng, trong lòng lại không có một điểm tức giận, ngược lại vui mừng, khẽ cắn môi thẹn thùng nói:
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chậm rãi vuốt ve tại làn da thịt mềm mại mịn màng trên tiểu phúc, nói nhỏ:
Sắc mặt Tần Tiên Nhi rực lên như lửa, bờ ngực đầy đặn ép sát vào cánh tay hắn, nói hổn hển:
Nghe xong lời này, Lâm Vãn Vinh mới yên lòng, hai tay vuốt ve cặp đùi tròn chắc và thon dài của nàng , dần dần hướng vể phía tiểu khố. Tần Tiên Nhi kêu to một tiếng duyên dáng, chân ngọc kẹp chặt hai tay hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt đỏ như gấc, khẽ thở dài:
Trên cổ khiết bạch bóng loáng của nàng dần dần đỏ ửng, nhẹ nhàng khẽ tách chân ngọc, nhắm con mắt, để cho Lâm đại nhân thám hiểm.
Lâm Vãn Vinh liền kéo ôm nàng trong ngực, khe khẽ hôn lên trán nàng nhẹ nhàng nói:
Nếu ngươi không có cái gì si tình chi cổ, ta là người kìm nén được mới lạ!
Tần Tiên Nhi khuôn mặt vui vẻ, mở to mắt, hôn nhẹ hắn, mỉm cười nói:
Lâm Vãn Vinh khụ khụ hai tiếng, che dấu vẻ khốn khổ của mình, nói:
Tần Tiên Nhi thở dài đáp:
Chúng ta một mực nghĩ biện pháp cứu Lục sư huynh, thiếp ở lại Hàng Châu, vẫn chưa từng quay lại.
Các ngươi muốn cứu Lục Trung Bình ư?
Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nha đầu này đại khái còn không biết cái tên họ Lục đã bị ta hù cho vỡ mật.
Tần Tiên Nhi gật đầu đáp:
"Các ngươi có tin tức quá chậm đấy,"
xem ra Từ Vị giữ bí mật toàn bộ công tác thập phần thận trọng, lúc này đây Bạch Liên giáo khó có thể thoát được.
Tần Tiên Nhi thấy hắn trầm tư, liền dán mặt tại trong ngực hắn đạo:
Lâm Vãn Vinh có chút hơi khó xử, Tiên Nhi thuộc Bạch Liên giáo, là đối tượng hắn phải tiêu diệt, hắn đại biểu cho quan binh, chánh nghĩa hóa thân, chả lẽ thành một chánh một tà ? Chẳng lẽ cùng Tiên Nhi thành thế đối lập? Việc này không ổn, Tiên Nhi xinh đẹp như vậy, dám chắc không phải tà ác. Hắn thở dài đáp:
Tần Tiên Nhi nhìn hắn liếc mắt một cái cười nói:
Lâm Vãn Vinh chợt loé lên ý nghĩ, hỏi:
Tiên Nhi gật đầu:
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, có lấy Tiên Nhi làm vợ nhất định phải cẩn thận a, bằng không sau này chơi bời thanh lâu lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói.
Tần Tiên Nhi che miệng nhỏ cười mỉm:
Thiếp tự nhiên biết công tử là loại người gì, nữ tử bên người chàng, người nào không phải là quốc sắc thiên hương, như thế nào để ý thanh lâu tỷ muội được chứ?
Cũng không hẳn, ngày trước ta đi Diệu Ngọc Phường, không phải ở đó có hoa khôi coi trọng ta sao?
Lâm Vãn Vinh nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn nàng cười nói.
Nghe hắn nhắc tới chuyện cũ, Tần Tiên Nhi vừa thẹn vừa mừng, nói nhỏ:
Trong số nữ tử cùng Lâm Vãn Vinh từng có quan hệ mập mờ, hắn nhớ tới Tần Tiên Nhi ít nhất, giờ thấy nàng si mê mình như thế, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nghiêm chỉnh nói:
Tiên Nhi, nàng lần này không nên về Tể Trữ.
Vì sao ?
Tiên Nhi nhìn hắn liếc mắt một cái, buồn bã hỏi.
Lâm Vãn Vinh thở dài:
Tần Tiên Nhi gật đầu, Lâm Vãn Vinh nói tiếp:
Tần Tiên Nhi trong mắt lóe lệ quang đạo:
Công tử, là chàng lo lắng cho thiếp sao ?
Đương nhiên lo lắng, Tiên Nhi, đây là chiến tranh, không có thể đùa, ta không muốn chứng kiến nàng bị tổn thương gì, bằng không, ta sẽ đau lòng cả đời.
Tần Tiên Nhi ngả vào lòng hắn, thất thanh khóc rống lên:
Công tử, cám ơn chàng, có những lời này, Tiên Nhi có chết cũng cam lòng.
Bảo bối, đừng khóc, nghe ta nói, đừng trở về a.
Lâm Vãn Vinh an ủi.
Tần Tiên Nhi nằm tại trong lòng hắn, lắc đầu nói:
Lâm Vãn Vinh vội vàng tại trên vai nàng vỗ về một chút nói:
Tần Tiên Nhi khóc như mưa, trên mặt lại mang theo nụ cười ngọt ngào, vừa sụt sùi vừa cười nói:
"Ta phải làm sao đây ?"
, thấy Tiên Nhi ương ngạnh như thế, Lâm Vãn Vinh dày mặt dùng mỹ nam kế tiếp tục khuyên nhủ:
Tần Tiên Nhi sợ đến xanh mặt che miệng hắn, cả kinh nói:
Nàng ôm chặt lấy Lâm Vãn Vinh, ôn nhu mà kiên định nói:
Nha đầu kia, thật sự là cứng đầu a, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài, Tần Tiên Nhi mặc dù mặt ngoài ôn nhu, trăm ý trăm thuận, thật ra cực kỳ có chủ kiến , Lâm Vãn Vinh từng lãnh giáo qua. Chuyện hắn vừa nói qua, đã xài hết miệng lưỡi, mà nha đầu kia vẫn hạ quyết tâm, mặc hắn như thế nào khuyến cũng vô dụng.
Lâm Vãn Vinh vuốt mái tóc nàng ôn nhu nói.
Tần Tiên Nhi nước mắt dính đầy vạt áo hắn, ôm chặt lấy Lâm Vãn Vinh nói:
Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nữ tử đáng thương này trong ngực thật lâu, vuốt ve cái lưng mịn màng của nàng, nhớ tới nàng cô khổ vận mệnh, nhớ tới nàng một khối tình si, trong lòng cảm động vô cùng, ôm thân thể nhu nhược vô cốt nàng lúc này mà không có một tia dục vọng mọc lên.
Lão tử cảnh giới vừa tăng lên thật sao, ta nhìn Tiên Nhi ngủ say trong lồng ngực, mắt đẹp tuyệt, khóe miệng có chút nhếch lên, lông mi thật dài còn dính một giọt nước mắt trong suốt, đôi mi thanh tú có chút lay động, trong lúc ngủ mơ tựa hồ còn có chút tâm sự. Hắn nhịn không được thở dài thật sâu, ôm thân thể Tiên Nhi sát vào trong lòng, nắm thật chặt, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác bất an.
Hắn hôn nhẹ một chút lên trên trán Tần Tiên Nhi, kiên định nói. Hai người tại trên giường hẹp tiến vào mộng đẹp.
Nửa đêm cô tịch, hắn trên người có chút lạnh, phảng phất thấy thiếu cái gì, vội vàng mở mắt, nhưng chỉ thấy ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, ánh tại trên giường, nhưng không còn thấy bóng của Tiên Nhi nữa. Trên gối tản mát ra một mùi thơm nhàn nhạt, một vài cọng tóc dài còn vướng lại chứng minh hắn đêm qua không phải mộng cảnh vì nhung nhớ.
Một mảnh giấy nhỏ rơi xuống từ đầu giường, ở mặt trên, có một hàng chữ nhỏ viết bằng bút kẻ lông mày,
" thiếp thà chết, không thể gây cho chàng một chút thương tích."
Lâm Vãn Vinh cầm chặt mẩu giấy trầm mặc thật lâu. Tiên Nhi đã đi ! Nha đầu ngốc nghếch này, thật là!
Hắn đột nhiên tâm phiền ý loạn, nhìn lúc đó đã qua canh tư, hàm răng cắn chặt, lớn tiếng hô: