Dịch: Lương Tiêu
Biên dịch: melly
Biên tập: vo vong
Ninh Vũ Tích như một cơn gió mát thổi qua, đến đã nhanh, đi lại càng nhanh, còn chưa biết rõ nàng rốt cuộc có dụng ý gì thì nàng đã đạp gió mà đi, chẳng biết nên nói lời nào.
Tiếp xúc với Ninh tiên tử này hai lần, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng thể nói rõ được ấn tượng của mình về nàng ta là như thế nào, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, sau này nhất định còn có cơ hội gặp lại.
Còn về tấm kim bài bị nàng lấy đi kia, đã là vật có xuất xứ từ trong cung, hoa phục lão giả đó lại ung dung quý phái, khí thế phi phàm như vậy, chẳng lẽ lão ta là…
Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch:
"Nếu thật sự là như vậy, lần này lão tử có thể phát đạt rồi."
Hắn cười ha hả vài tiếng, trong rừng tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng cười của hắn là không ngừng vang lên.
Lâm tướng quân trên người đau đớn, khi chậm rãi bước trở về đến Tiêu gia, khiến cho đại tiểu thư kinh ngạc vô cùng, vội vã kéo lấy cánh tay hắn nói:
Lâm Vãn Vinh chỉ đành nói:
Tiêu Ngọc Nhược vội vã đỡ hắn vào trong phòng, đắp lại thuốc cao lên miệng vết thương, nỗi đau đớn mới giảm đi được vài phần. Đại tiểu thư tuy nói năng dịu dàng mềm mỏng, ân cần vô cùng, chỉ là hôm nay Lâm Vãn Vinh đã phải lao tâm lao lực quá mệt mỏi, lại bị trọng thương, cảm giác được ngón tay mềm mại mịn màng của đại tiểu thư đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, cái tính có chết cũng không đổi của hắn lại nổi lên, đùa giỡn vài câu, rồi bất tri bất giác nằm vật ra giường mà chìm trong giấc ngủ.
Tiêu Ngọc Nhược thấy nước dãi từ miệng hắn chảy ra dòng dòng, ngủ cực kỳ bình thản, ánh trăng soi rọi khuôn mặt hắn, có tư vị khác hẳn so với cái bộ dạng hung hăng nhe nanh múa vuốt thường ngày:
"Tên xấu xa này, mỗi ngày đều toàn bị An Bích Như, Tần Tiên Nhi, đại quân vạn người hỗn loạn, cùng với đống việc lộn xộn, cũng chẳng biết làm thế nào mà hắn chịu đựng được."
Trong lòng nàng nhẹ nhàng nảy sinh một cảm giác ôn nhu, không nén nổi đưa tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt của hắn, những sợi râu ngăn ngắn, cưng cứng đó đâm vào bàn tay nõn nà khiến nàng cảm thấy thật nhộn nhạt. Mặt nàng thoáng ửng đỏ, cảm giác lúc này quả là hạnh phúc chân thật.
Đại tiểu thư ngồi yên bên giường hắn hồi lâu, cho đến khi hắn chìm sâu vào giấc ngủ mới đứng dậy, cẩn thận đắp lại chăn cho hắn rồi xoay người bước đi, từ từ ra khỏi phòng.
Vừa mới đi tới cửa phòng đã thấy Hoàn Nhi tới báo.
Tiêu Ngọc Nhược hơi nhíu mày lại, nhìn về phía mặt trăng đã lên được nửa phía chân trời, nghi hoặc nói:
Vừa nói, chân nàng cũng không dừng lại, thoáng một cái đã đến trong khách sảnh. Thấy Từ Chỉ Tinh đang ngồi trên ghế, nàng hơi nhíu mày lại, cũng không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
Đại tiểu thư vội vã bước tới, kéo tay Từ Chỉ Tình hỏi han.
Tử tiểu thư khẽ mỉm cười:
Mặt Tiêu Ngọc Nhược đỏ bừng:
Từ Chỉ Tình gật gật đầu:
Muội có cách nghĩ như vậy là tốt nhất rồi. Chuyện ngày hôm nay, thực sự không thể trách người khác, nếu nói đến, cũng chẳng có ai đúng ai sai, muội cũng đừng trách hắn thêm nữa.
Muội sao có thể trách hắn chứ!
Đại tiểu thư kéo Từ Chỉ Tình ngồi xuống, thở dài nói:
Trên mặt Tiêu Ngọc Nhược hơi ửng hồng lên, lộ ra vẻ kiều diễm không thể nào diễn tả bằng lời.
Tử Chỉ Tình khẽ thở dài một hơi, lấy một bình thuốc cao từ trong ngực ra:
Đại tiểu thư nhận lấy bình thuốc đó, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
Thảo nào Từ Chỉ Tình muộn như vậy mà còn tới, thì ra là đến vì chuyện tặng thuốc cho hắn. Từ bữa tối tới giờ, nhiều nhất cũng chỉ mới hai canh giờ, thủ tục tiến cung lại rất phức tạp, Từ Chỉ Tình lại tiến cung xin thuốc trước rồi đích thân tới tặng, phần tình nghĩa này quả là không nhẹ.
Thấy Tiêu Ngọc Nhược tỏ vẻ cảm kích, Từ tiểu thư lắc đầu:
Đại tiểu thư nghe nói Lâm Tam thụ thương liền vội vã trở về, đối với nguồn gốc của chuyện đó thì không rõ lắm. Lúc này nghe thấy lời của Từ Chỉ Tình, trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng lại cũng không mở miệng ra hỏi.
Từ Chỉ Tình liếc nhìn đại tiểu thư một cái, khẽ hỏi.
Đại tiểu thư thấy bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Từ Chỉ Tình, không nén nổi hỏi:
Từ Chỉ Tình cười nói:
Khuôn mặt đại tiểu thư hơi ửng đỏ lên, khẽ nói:
Từ Chỉ Tình thấy giữa hai mi đại tiểu thư giãn lên, vẻ hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt, thầm thở dài một hơi, đôi môi đỏ khẽ hé ra:
Đại tiểu thư nghe mà mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu
"ừm"
một tiếng, lại nghĩ đến câu nói sau của nàng ta, lập tức hiểu ra mà vội vã ngẩng đầu lên nói:
Trong lòng nàng kinh ngạc, lại nói tiếp:
Từ Chỉ Tình thở dài một hơi, lại không lắc đầu, cũng không gật đầu, mở miệng nhẹ nhàng nói:
Lời này khiến đại tiểu thư khó lòng đối đáp, nàng do dự hồi lâu rồi mới thở dài một hơi:
Mặt nàng càng ngày càng đỏ lên, nói đến đoạn sau đã thì trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu rồi.
Từ Chỉ Tình gật gật đầu:
Đừng để người khác cướp đi? Đại tiểu thư ngẩng đầu lên:
Từ Chỉ Tình mỉm cười kéo tay nàng:
Tiêu Ngọc Nhược càng thêm nghi hoặc khó hiểu, nhìn chăm chăm vào Tiêu Ngọc Tình, cười khổ nói:
Từ Chỉ Tình thở dài một hơi, đứng dậy. Khẽ nắm tay, đi đi lại lại vài bước trong sảnh rồi mới mở miệng:
"Chuyện này còn cần nói sao, ta quen biết hắn sớm hơn tỷ nhiều, hắn có bản sự gì, ta rõ hơn ai hết. Hắn nào phải chỉ là học vấn kiến thực vượt hẳn thường nhân, lừa đảo hãm hại, âm mưu quỷ kế, có cái nào hắn chịu thua cho người ta đâu?"
Nghĩ lại những việc trước đây hắn làm, trên mặt đại tiểu thư nở lên một nụ cười, gật đầu nói:
Từ Chỉ Tình cũng không nén nổi mà bật cười nói:
Đại tiểu thư mỉm cười gật gật đầu, trên mặt thoáng qua chút kiêu ngạo, nàng khẽ nói:
Con người hắn, trước đây chẳng thể nào ngờ được, thật chẳng có gì hắn không làm được.
Lâm Tam này xuất chúng như vậy, đáng để người đời tán tụng. Nhưng muội muội, muội đã từng nghĩ qua, hắn càng xuất chúng, lại càng xa cách Tiêu gia của muội, muội có nắm chắc có thể vĩnh viễn lưu hắn lại không?
Từ Chỉ Tình nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Đại tiểu thư trở nên trắng bệch, từ lâu lắm rồi, cái nàng vẫn luôn lo lắng chính là vấn đề này. Lâm Tam càng ngày càng xuất sắc, đối với Tiêu gia lại tuyệt không phải chuyện tốt lành gì. Tiêu Ngọc Nhược khẽ nghiến răng lại, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ:
Luận đến chuyện trong quan trường, Đại tiểu thư tự nhiên là hiểu biết kém xa Từ Chỉ Tình, nàng cắn chặt răng nói:
Từ Chỉ Tình liếc nhìn nàng, thở dài một hơi:
Là khúc chiết, nhưng lại rất kỳ quặc. Muội muội, hoàng đế Đại Hoa chúng ta có hai vị công chúa, muội tự nhiên là biết rõ rồi.
Đúng là có hai vị công chúa.
Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu:
Vậy thì sao chứ?
Nha đầu ngốc!
Từ Chỉ Tình cười khổ mà vỗ vỗ lên tay đại tiểu thư:
Nghe cha ta nói, hôm nay hoàng thượng triệu ông tiến cung, trừ việc thương nghị quốc sự ra, còn tiết lộ ra một tin tức cực kỳ tốt lành, tiểu công chúa nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, mấy ngày trước đã hồi cung rồi.
Công chúa? Hồi cung? Chuyện này có quan hệ gì tới Lâm Tam?
Đại tiểu thư trầm ngâm nói, ngay sau đó sắc mặt dần trở nên trắng bệch:
Từ Chỉ Tình nắm lấy bàn tay nàng, lại thấy tay nàng đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, Từ tiểu thư tự nhiên là biết được sự chua xót trong lòng Tiêu Ngọc Nhược, nàng cũng không biết nên an ủi thế nào. Chỉ đành khẽ thở dài:
Có được tin tức này thì đã đủ rồi, đường đường công chúa Đại Hoa, lại là thân
"vân anh vị giá"
(chưa gả chồng),có thể ở trước mặt hoàng thượng nói tốt cho Lâm Tam, nếu nói giữa hai người họ chẳng có quan hệ gì thì ai mà tin nổi chứ? Nếu Lâm Tam làm phò mã, sự uy nghiêm của hoàng gia còn lớn hơn trời, vị công chúa cành vàng lá ngọc đó sao có thể để cho hắn lấy thêm nữ tử bình dân nữa chứ?
-Tên xấu xa đó quen biết công chúa khi nào, không ngờ lại giấu biệt đi với ta như thế?
Đại tiểu thư hơi run rẩy, bàn tay càng ngày càng lạnh, trong lòng như bị kim đâm, lẽ nào tất cả tình ý của ta đối với hắn rồi sẽ trôi đi như nước Trường Giang?
Đại tiểu thư cười thê thảm:
Từ Chỉ Tình vội vã nói:
Đại tiểu thư lắc lắc đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi nói:
Nàng nói đến đây, nước mắt đã ướt đẫm đôi má, tự như nhìn thấy bóng dáng Lâm Tam bỏ mặc mình mà đi, trong lòng nàng đau đớn như bị cào xé, cả người ngã ngửa về phía sau, yếu ớt như muốn ngất xỉu.
Từ Chỉ Tình vội vã đỡ lấy nàng, Đại tiểu thư tựa như vớ được một cọng rơm cứu mệnh, ôm chặt lấy nàng, bi thương khóc nấc lên:
Từ Chỉ Tình vốn có lòng tốt đem tin tức này nói cho Tiêu Ngọc Nhược để nàng biết mà đề phòng, nào ngờ lại thành kết quả thế này. Thấy nước mắt đại tiểu thư chảy ròng ròng, lòng nàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, nắm chặt bàn tay đại tiểu thư, khẽ nói:
Đã thụ thương, lại thêm mệt mỏi, giấc ngủ này quả thực ngon lành, cho đến khi mặt trời lên cao ba cây sào, Lâm Vãn Vinh mới mở mắt ra, toàn thân sảng khoái, sự đau đớn trên người tựa hồ như đã giảm bớt đi rất nhiều. Hắc lười nhác ngáp ngáp mấy cái, nhìn thấy một bình dược thủy để bên đầu giường, giữa bình còn viết một chữ
"ngự"
, đã dùng hết một nửa. Từ nắp bình tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, mùi vị cực kỳ dễ ngửi.
Đại tiểu thư lấy đâu ra cái thứ đồ trong cung này? Lâm Vãn vinh nghi hoặc vương vai đứng dậy, vẫn còn hơi đau nhức, nhưng không còn kịch liệt như đêm qua, dược vật ngự dụng trong hoàng cung này hiệu lực quả nhiên không tầm thường.
Đang đánh giá bình thuốc, chợ nghe thấy một loạt tiếng loạt xoạt vọng đến, Hoàn Nhi từ ngoài cửa bưng một bát cháo vào, thấy hắn đã ngồi dậy, lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cười nói:
Hoàn Nhi khẽ nói:
Đại tiểu thư người, từ sớm đã cùng với Từ tiểu thư ra ngoài rồi.
Cùng Từ tiểu thư?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:
"Nếu ta không nhớ nhầm, nha đầu đó tối qua còn chưa tới nhà chúng ta mà, sao đại tiểu thư sáng sớm đã cùng nàng ta ra ngoài được?"
Hoàn Nhi nhìn ra nghi vấn của hắn, bèn nói:
Chà, thảm nào đêm qua ta lại nằm mơ thấy có móng mèo cào lên lưng mình, thì ra là đại tiểu thư bôi thuốc cho ta, nha đầu này càng ngày càng giống hiền thê lương mẫu rồi.
" Trong lòng hắn ngọt ngào, cười hắc hắc:
Hoàn Nhi lắc đầu:
Nô tỳ không biết, có điều… Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhìn quanh bốn phía một chút rồi mới thần bí nói:
Đêm qua không biết Từ tiểu thư đã nói gì với đại tiểu thư, tiểu thư đã khóc cả một đêm, đến Từ tiểu thư cũng không khuyên can nổi, đến sáng hôm nay người mới ngủ được chừng nửa thời thần. Từ tiểu thư ở cùng đại tiểu thư một đêm, sáng nay khi nô tỳ nhìn thấy cô ấy, mắt cũng đỏ hoe, tựa như cũng khóc, hai người vừa sáng sớm đã ra khỏi cửa đi rồi.
Đại tiểu thư khóc cả một đêm? Lẽ nào là vì ta thụ thương? Nha đầu này, ài, miệng thì cứng như đao mà lòng thì mềm như đậu hũ, sau này phải tốt với nàng mới được. Nhưng Từ Chỉ Tình đó vì cái gì mà khóc nhỉ? Ta và nàng ta chẳng có quan hệ gì, lời thề theo đuổi nàng rồi buông bỏ còn chưa thực hiện nữa, nói nàng ta vì ta mà khóc, như vậy thật làm người ta cười đến chết mất.
Hắn suy nghĩ cả nửa ngày vẫn chẳng thể hiểu rõ trong lòng hai nữ tử kia đang nghĩ cái gì, chỉ đành hậm hực thở dài một hơi:
Đại tiểu thư có nói lúc nào trở về không?
Dạ không!
Hoàn Nhi lắc đầu:
Càng ngày càng cổ quái rồi, chắc không phải là Từ Chỉ Tình dạy điều xấu cho đại tiểu thư chứ. Hắn lo lắng mộ hồi, rồi không nghĩ đến những chuyện đó nữa, tâm tư dồn hết vào miếng kim bài bị Ninh tiên tử lấy mất đêm qua. Nếu lão đầu tặng hắn kim bài đó quả thực là Đại Hoa đệ nhất nhân, vậy người ngồi trên loan giá cao vời xem buổI diễn binh kia, chẳng phải chính là lão ta ư? Mẹ kiếp, lão tử dáng vẻ anh tuấn tiêu sái như thế này, chắc lão cũng sẽ không quên được đâu, hôm qua lão không triệu kiến ta, có lẽ là bởi vì cự li quá xa, không nhìn rõ bộ dạng của ta. Mẹ kiếp, lúc đó sao ta lại ngốc như vậy chứ, nếu sớm biết lão ta có thể là cha của Thanh Tuyền, lúc đó khi ở ngoài Linh Ẩn tự, ta đã chẳng quản ba bảy hai mươi mốt, cứ dập đầu bái kiến lão trượng nhân rồi tính sau.
(lão trượng nhân: nhạc phụ)
Nghĩ đến đấy, trong lòng hắn lập tức cảm thấy ngứa ngáy, vô luận ra sao, nhất định phải tìm cơ hội đi bái kiến lão trượng nhân một lần. Tâm tư hắn xoay chuyển như điện, lại nghĩ đến một người, lập tức mở miệng kêu lớn:
Hoàn Nhi, Hoàn Nhi, mau đi tìm một chiếc kiệu tới cho ta, tiếp đó tới đầu thành Đông mua hai bức tranh giả thượng hạng về, ta muốn đi thăm một người bạn cũ.
Bạn cũ? Tam ca, ở kinh thành huynh cũng có bạn ư?
Hoàn Nhi ngạc nhiên hỏi.
tương giao khắp thiên hạ, thụ tinh chỉ một người
". Có vài người bạn thì có là cái gì chứ?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Mặt mũi Hoàn Nhi đỏ bừng, vội vã chạy ra ngoài, Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng, lớn tiếng nói:
Hàng giả trong tranh giả? Đây là cách nói gì thế này?"
Trái tim Hoàn Nhi đập thình thịch, đối với sự cao thâm khó dò của Tam ca, càng có thêm một sự lý giải sâu sắc.
Mọi việc đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đem cái
"hàng giả trong tranh giả"
đó theo người, ngồi trên kiệu ra ngoài cửa, lại thấy phía xa có mấy người khiêng kiệu khỏe mạnh đang khiêng một chiếc kiệu chạy như bay, nhằm thẳng tới cửa hàng của Tiêu gia.
Mẹ kiếp, đây là người nào mà kinh thế, ngồi kiệu mà như ngồi máy bay vậy? Lâm Vãn Vinh cười hì hì, đang muốn đẩy cửa kiệu ra thì nghe thấy bên ngoài có tiếng hét lớn:
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy trong chiếc kiệu đang chạy như bay tới đó có một lão đầu tóc tai bạc trắng đang ngồi, thì ra là Từ Vị Từ đại nhân. Từ Vị trên người mặc một chiếc quan bào đỏ chói, đầu đội mũ cánh chuồn, bộ dạng rất là nghiêm chỉnh, đang cố sức hướng về phía hắn vẫy tay.
Thật là nghĩ cái nào thì cái đó tới, thật tốt a! Lão tử đỡ phải đi đường rồi. Cũng chẳng để ý đến vết đau trên lưng, hắn cười ha hả rồi vội vã chạy lên trước:
Đợi chiếc kiệu đó đến gần trước mặt hắn, Từ Vị bước xuống, thân hình cực kỳ vững chãi, kéo lấy tay hắn nói:
Lâm tiểu huynh, mau đi theo ta!
Đi theo ngài làm gì?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
"Quỷ Họa Phù"
, coi như là tiểu lễ, một chút tiểu lễ.
Hắn vô cùng cẩn thận, đem cái bức hàng giả trong tranh giả đó tặng tới trước mặt Từ Vị, bộ dạng còn cực kỳ khiêm tốn.
Ai da, bây giờ làm gì còn tâm tư mà đi quản
"Quỷ Họa Phù"
gì đó a!
Từ Vị thu lấy bức họa giả đó, nhìn cũng chẳng nhìn đã vứt ngay vào trong kiệu, lòng nóng như lửa đốt nói: