Bước ra khỏi doanh trại của người Đột Quyết, Lâm Lâm Vãn Vinh thúc ngựa phi như điên, khi đã bỏ lều bạt của người Đột Quyết ở xa xa đằng sau, Lâm Vãn Vinh mới giảm dần tốc độ, con ngựa Đột Quyết cao lớn chậm rãi gõ móng bước đi.
Nhắm thấy bốn phía không có ai, Lâm Vãn Vinh mới lấy từ trong ngực ra
"lạt tị thảo"
vừa cướp được trên tay của A Sửa Lặc, cẩn thận quan sát. Những lá
"lạt tị thảo"
sinh ra ở Đột Quyết này thô ráp, khác xa với thuốc lá nhỏ mịn ở tiền thế, cắt cũng rất tùy ý. Người Đột Quyết cũng rất ít khi dùng giấy, càng chẳng cần nói đến cuộn thuốc lá nữa, đối với
" lạt tị thảo"
chỉ biết dùng mũi mà hít khói thôi. Nếu món đồ này mà để ở Đại Hoa, e là đã sớm nổi tiếng rồi.
Để chiếc lá ở bên mũi hít mạnh một hơi, mặc dù lá cây thô ráp còn mang vị nồng cay, Lâm Vãm Vinh không khỏi thở ra một hơi sảng khoái. Thứ này đúng là đồ tốt, nếu có thể trồng lượng lớn thứ này ở Đại Hoa, sau này bán tới Cao Ly, Đông Doanh thậm chí là tới cả Châu Âu, vậy Đại Hoa kiếm lớn rồi. Không biết là bây giờ bách tích đại hoa có bắt đầu trồng loại thuốc lá này chưa, nếu là chưa, vậy chỉ đành đi tới Đột Quyết thôi. Lộc Đông Tán nói cây thuốc là sinh trưởng ở phía bắc núi A Nhỉ Thái (Altai - gần Siberia),đợi lúc nào đó cùng lão Từ nghiên cứu bản đồ, phái mấy người đi lấy nó là được rồi.
Hắn miên man suy nghĩ một lúc, đã đi tới giáo trường ngày đó đấu trận cùng Tô Mộ Bạch. Chỉ thấy trên giáo trường chiêng trống vang lừng, tiếng hò reo giết chóc ngủ trời, ngàn vạn con chiến mã đang chồm tới, giống như đang diễn luyện kỵ binh chiến đấu. Đám người Hồ Bất Quy sớm đã trở lại biên chế ban đầu, tới trước khi ra trận cùng mấy chục vạn đại quân của Lý Thái đều diễn luyện ở đây. Nhắm vào đặc điểm thiện dụng chiến mã của người Hồ, Lý Thái đặt trọng điểm vào diễn luyện đối kháng với kỵ binh. Đám người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Hứa Chấn lúc này rất được trọng dụng.
Thấy Lâm Vãn Vinh ung dung cưỡi con ngựa lớn đi tới quân doanh. Lý Thánh và Hồ Bất Quy sớm được bẩm báo vội vàng chạy ra.
Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ lên lưng con ngựa lớn Đột Quyết, cười nói:
Hồ Bất Quy xì mũi coi thường:
Lâm đại nhân cười thân bí:
Mấy thứ ngựa tạp chủng Đột Quyết này, đương nhiên không đáng coi là bảo bối. Nhưng nếu là hãn huyết bảo mã thuần chủng thì sao? Hồ đại ca. Lý đại ca, các huynh kiến thức rộng rãi, nhưng đã từng thấy được hãn huyết bảo mã chưa?
Hãn huyết bảo mã?
Hồ Bất Quy chấn động:
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Hãn huyết bảo mã sao? Cũng bình thường như thông như tùng thôi. Cũng ăn cỏ, cũng đi phân, ở trong nhà ta hôm qua cũng vừa mới nhập vào hai con, lúc nào đó để mấy vị đại ca tới cưỡi dạo.
Hai con?
Hồ Bất Quy mắt trợn trừng, mặt đầy vè không thể tin nổi:
Lâm tướng quân, không phải là ngài nói đùa chứ. Hãn huyết bảo mã một con giá tận ngàn vàng, người lấy ra ở đâu tới hai con? Từ đâu nhập vào?
Là người ta hối lộ cho ta.
Lâm đại nhân thần bí trả lời:
Hồ Bất Quy và Lý Thánh nghe được đều kinh ngạc:
"Lâm tướng quân quả nhiên là không giống người thường, ngay cả việc nhận hối lộ cũng nói thẳng ra như vậy."
Hồ Bất Quy cười ha hả:
Hóa ra là do bằng hữu tặng, Lâm tướng quân. Hồ Bất Quy ta cả đời này chưa được sờ vào hãn huyết bảo mã, khi nào mới có thể tới phủ của ngài xem vậy?
Không vấn đề gì
Lâm Vãn Vinh cười sảng khoái:
"Đúng là tên dâm đãng, bất qua ta thích!"
Hồ Bấ Quy cùng Lý Thành cũng phá lên cười. Mấy người nói vài câu, Hồ Bất Quy chuyển qua chuyện khác:
Mấy người Hồ Bất Quy cùng Lâm Vãn Vinh ở với nhau đã lâu, rất rõ tình tình của hắn. Lâm tướng quân này bình thường nhàn rỗi không có việc gì, thì tuyết đối không tới quân doanh dạo chơi, nếu mà đã tới rồi, vậy đúng là có gì đó không hay rồi.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền hướng tới Lý Thánh, cười hì hì:
Lý Thánh liếc khắp bốn phía, nhỏ giọng nói:
"Nha đầu Từ Chỉ Tình làm sao mà cái gì cũng có hứng thú vậy, thiên văn số học cũng không tính đi, nhưng ngay cả cung nỏ đại pháo cũng muốn chơi."
Lâm Vãn Vinh gật gù:
Lý Thánh lấy làm kỳ quái hỏi:
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
Lý Thánh nghe được đầy đầu sương mù, nhưng Lâm đại nhân giảo hoạt gian trá, chưa từng ăn lỗ, cứ dựa theo hắn nó mà làm, khẳng định không vấn đề gì. Lý Thánh khó nói:
Lâm Vãn Vinh lấy giấy bút từ trong ngực ra, soạt soạt mấy cái, đưa cho Lý Thánh:
Lý Thánh nhìn mấy chữ uốn uốn éo éo mà ngẩn ra, Hồ Bất Quy cũng trợn trừng mắt:
Lâm Vãn Vinh nhận lấy tờ giấy, chỉ mấy chữ bên trên đọc:
Mọi người đọc theo ta, F – U – C – K, phắc, phắc, nhất định phải phắc…
Phắc, phắc. Nhất định phải phắc.
Lý Thánh và Hồ Bất Quy khiêm tốn hiếu học theo Lâm tướng quân đọc lớn lên, Lâm Vãn Vinh cười vang:
Fuck, thật sướng a! Nhớ kỹ. Mấy chữ này phải viết trên đại pháo, lão tử mệnh danh cho nó là pháo fuck!
Tướng quân, cái chữ phắc này, rốt cuộc có nghĩa là gì? Làm sao mạt tướng cảm giác như ngài rất thích phắc!
Lý Thánh thấy kỳ quái liền hỏi, Hồ Bất Quy cũng liên tục gật đầu, rất là hưởng ứng.
Lâm tướng quân đảo mắt:
Hồ Bất Quy mặt đỏ lên, ngại không mở miệng, Lý Thánh liền cướp lời:
Lâm đại nhân lắc đầu:
Cái từ hoan hảo này quá văn minh, có điều các huynh cũng khó mà văn minh được bao nhiêu, như vậy đi. Cái từ fuck này nghĩa chính là hoan hảo, hoan hảo dữ dội!
Pháo phắc? Pháo phắc?
Hồ Bất Quy cùng Lý Thánh hai mặt nhìn nhau, cố sức nhịn cười:
"Lâm tướng quân này quả nhiên là anh tài ngút trời, đưa ra cái tên pháo này, tuyệt diệu!"
Sắp đặt xong việc
"hoan hảo pháo"
. Lâm Vãn Vinh khiêm tốn hướng tới Hồ Bất Quy thỉnh giáo về tri thức địa lý, quan trong nhất chính là Khoa Bối Đa (Khovd),nơi sinh trưởng của thuốc lá. Theo cách suy nghĩ của hắn, tài nguyên là vật chết, con người mới là sống. Người Đột Quyết không ý thức được thuốc lá sẽ mang đến biến hóa lớn thế nào cho xã hội, vậy Lâm đại nhân ta không ngại khó đi giúp đỡ vậy… giết tới Đột Quyết, cướp nữ nhân của bọn chúng, cướp bảo mã của bọn chúng, cướp thuốc lá của bọn chúng. Từ xưa tới nay chỉ có người Đột Quyết cướp của Đại Hoa, vì sao Đại Hoa ta không thể cướp của Đột Quyết chứ? Tục ngữ nói rất đúng, lùi một bước, biển trời mênh mông, tiến một bước, khoái hoạt vô cùng!
Hồ Bất Quy nghe Lâm đại nhân miệng như xe lửa, cái gì mà Ô Lan Ô Đức ( Ulan – Ude bên bờ Baikal thuộc Nga),cái gì mà Y Nhĩ Khố Thứ Khắc (Irkutsk – thuộc Nga),cái gì mà sông Selenge ( chảy qua Nga – Mông Cổ),Xa Xa Nhĩ Lặc Cách (Tsetserleg – trung tâm mông cổ),Ô tư quý khố đặc (Ust-kut thuộc Nga),thậm chí ngay cả những vùng đất mà người Đột Quyết chưa từng cướp vào tay cũng lôi ra được. Hồ Bất Quy liền trở nên kích động, nắm chặt tay Lâm tướng quân:
"Công phu vỗ mông ngựa của lão Hồ ngày cũng rất xa a!"
Lâm Vãn Vinh cười ngượng:
Lý Thánh cùng Hồ Bất Quy đã quen với việc Lâm đại nhân không biết xấu hổ là gì rồi, hắn ngày nào không khoác lác mới là không bình thường. Lập tức Lâm Vãn Vinh dựa theo bản đồ học mót được từ chỗ Lộc Đông Tán, đại khái vẽ ra, Hồ Bất Quy bổ sung thêm, đem vị trí cụ thể của Khoa Bố Đa ( Khovd) vẽ chính xác ra. Mặc dù không biết Lâm tướng quân vì sao lại hứng thú với Khoa Bố Đa như thế, nhưng thấy thái độ hắn lúc này so với trước đây khác biệt rất lớn, từ
"muốn ta đánh"
chuyển biến thành
" ta muốn đánh"
, trong lòng Hồ Bất Quy cũng tự nhiên vạn phần cao hứng, liền biết gì cái gì nói hết cái đó cho hắn, không giữ lại chút nào.
Khi từ giáo trường về tới trong thành thì đã là tối mịt, Lâm Vãn Vinh chợp nhớ tới còn hai buổi yến hội với Cao Ly và Thành Vương, nhất thời có chút trù trừ, cũng không biết nên đi hay không. Yến hội của Cao Ly bỏ đi cũng được, nhưng mình vẫn luôn đối kháng với Thành Vương, lão tiểu tử này lại chủ động mời mình đi phó yến, không biết là trong cái hồ lô của lão bán thuốc gì?
Đi tới một nơi vắng vẻ trong thành, Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên dừng chân, lấm lét nhìn bốn phía một vòng, khẽ gọi:
Kêu liền mấy tiếng, nhưng chung quanh yên tĩnh không ai trả lời. Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, dựa theo hiệp nghị thì tiên tử phải theo bên người bảo vệ ta chứ, hôm nay tới trại của người Hồ cũng không biết nàng ta trốn ở đâu.
Lâm Vãn Vinh gọi to mấy tiếng, liền cảm thấy bên người có gió mát thổi tới, một làn hương thơm mát phảng phất qua, quay đầu lại nhìn liền thấy ngay gương mặt trầm tĩnh như làn nước thu của Ninh tiên tử, lẳng lặng đứng ở bên người mình.
Lâm đại nhân kỳ quái dò xét nàng:
Ninh Vũ Tích mặt không chút biểu tình, thản nhiên nói:
Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?
Ninh tiên tử!
Lâm Vãn Vinh há mồm đáp liền.
-Vũ Tích…
Một tiếng
"xoạt"
khẽ vang lên, một thanh kiếm bắn ra khỏi vỏ, khí thế lăng lệ cắm phập vào thân cây bên cạnh ba phân. Ninh tiên tử nhìn hắn, sắc mặt như nước, anh mắt đã có hơi chút giận dữ.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì mặt dày châm chọc.
Ninh tiên tử thu lại tâm cảnh, sắc mặt bình tĩnh, nói tiếp:
Ngươi có thể gọi ta là Ninh đạo nhân. Ta đáp ứng bảo vệ tính mạng của ngươi, nhưng không đáp ứng không để ngươi thương tật. Nếu trên người ngươi có thiếu đi cái gì đó, nhưng mạng vẫn còn, ta cũng không bị tính là bội ước. Ngươi hiểu rõ rồi chứ.
Vũ Tích, tỷ xuất gia rồi sao? Nhìn không ra đó! Ài, thật là phí cả một nồi lương khô a!
Lâm đại nhân lắc đầu cảm khái, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
"Xoạt"
một tiếng, trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tích bắn ra ngang qua tai hắn. Lâm đại nhân chỉ cảm thấy một bên tai mát lạnh, mấy sợi tóc chìa ra liền rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.
"Mẹ kiếp, chơi phi kiếm uy hiếp ta hả, lão tử không thể bị dọa như vậy được!"
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ than:
Công phu hàm dưỡng của Ninh tiên tử quả thật tu luyện tới mức độ cao thâm, nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên:
Lâm Vãn Vinh thở dài:
Ninh tiên tử mi mắt khép hờ, coi như là đã đáp lời, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Trường kiếm trong tay Ninh Vũ Tính đã đặt trên cổ hắn, giọng chậm rãi đe dọa:
Ngươi nên quý trọng cơ hội nói chuyện bây giờ, rất có thể ngươi lập tức không thể mở miệng ra được nữa.
Tiên tử tỷ tỷ, cách nhìn của tỷ với việc người Hồ muốn mượn đại pháo thế nào?
Cảm giác mũi kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ, Lâm đại nhân không dám chiếm tiện nghi nữa, thành thành thật thật nói chuyện.
Ninh tiên tử trở lời đơn giản:
Không phải việc của ta, trước giờ ta không hỏi đến.
Vậy Thành Vương thì sao? Việc của thành vương của thuộc về tỷ hay không?
Lâm Vãn Vinh nắm lấy cơ hội hỏi tới:
Hắn mời ta đi phó yến, ta có nên đi hay không đây? Mặc áo nào đi đây? Tiên tử tỷ tỷ góp ý giúp ta được không?
Ngươi muốn hỏi về Thành Vương?
Trong mắt tiên tử hiện lên ý cười:
Ngươi không nên hỏi ta, có một người còn biết rõ hơn cả ta.
Ai vậy?
Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi:
Ninh Vũ Tích nở một nụ cười, như hoa mẫu đơn nở giữa mùa đông, vô cùng diễm lệ hấp dẫn, Lâm đại nhân lại ớn lạnh, cố nói:
Tỷ tỷ nói ai vậy, gần đây ra sức đọc sách, đọc tới bại não rồi. Tỷ nói rõ ràng thêm chút đi.
Ngươi không chỉ là đọc sách bại não mà cả tâm tư ngươi cũng hỏng rồi.
Nụ cười mỹ lệ của Ninh tiên tử dần dần biến mất, ngón tay thon dài đè lên chuôi kiếm.
Trên mặt Lâm đại nhân hiện lên vẻ kinh hỷ:
Tỷ tỷ nói nữ tử áo đen đêm đó tới giết ta sao, cũng chính là sư muội của tỷ, có đúng không? Ài, cuối cùng không đọc sách tới nỗi hư hỏng hết đầu óc.
Ngươi biết cô ta sao?
Ninh Vũ Tích điềm đạm hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, chắp tay vái ba vái trong lòng thầm niệm lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, thành lễ rồi!
Trong mắt Ninh Vũ Tích hiện lên một tia giễu cợt, nhìn hắn hỏi:
Biết quan hệ giữa mình và An Bích Như chỉ có vài người, lão hoàng đế trong lòng mang nghi kỵ với Ninh Vũ Tích, tuyệt sẽ không mang chuyện của mình và An tỷ tỷ ra nói với Ninh Vũ Tích, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
Đúng là không biết thật, có điều cô ta là sư muội của tỷ. Khi nào tiên tử tỷ tỷ giới thiệu chúng ta một chút, mọi người làm hòa cùng phát tài, thật tốt biết bao!
Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?
Trong tay Ninh Vũ Tích nắm một cây phong châm, khẽ hỏi:
Lâm Vãn Vinh vội cười trả lời.
Ninh Vũ Tích lắc đầu cười khẽ:
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh:
"Ninh tiên tử này thật thâm, thì ra sớm đã nhìn ra mình và An tỷ tỷ quen biết nhau rồi, nhưng nàng ta một mực không bóc trần ra, như vậy là dụng ý gì đây? Chẳng lẽ là coi trọng ta? Đẹp trai đúng là phiền toái mà!"
Lâm Vãn Vinh cười gượng.
Ninh Vũ Tích khẽ hừ một tiếng:
Trên cái thế giới này không chỉ có mình ngươi thông minh, đừng coi tất cả người khác thành kẻ ngốc. An sư muội móc nối với ngươi như thể nào ta không quản. Nhưng ngươi đang ở trước mặt ta, tốt nhất đừng giờ trò tâm lý gì đó, nếu không …
Nếu không đầu rơi xuống đất có phải không?
Lâm Vãn Vinh hừ mạnh một tiếng, chỉ vào đầu mình, lớn giọng:
Lâm Vãn Vinh chĩa vào huyệt thái dương làm bộ dạng hung hăng bắn súng, giống như là Ninh tiên tử đang thiếu hắn năm trăm lượng bạc.
Ninh Vũ Tích thấy bộ dạng tức giận của hắn, trong lòng buồn cười, thản nhiên nói:
Lâm Vãn Vinh chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào nàng:
Đưa kim bài kia trả cho ta?
Kim bài gì?
Ninh tiên tử ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, lắc đầu:
Lâm đại nhân điệu bộ hung thần sác sát nói:
Ninh Vũ Tích vừa buồn cười lại bực mình, cái tên này sao thế nào cũng nghĩ ra được, nàng lắc đầu:
Lâm Vãn Vinh giận dữ:
Ninh Vũ Tích vang danh khắp thiên hạ, thân phận tôn quý nhường nào, có ai từng hò hét to nhỏ trước mặt nàng? Cho dù là công phu hàm dưỡng có tốt hơn, thấy bộ dạng Lâm Tam hống hách bạo ngược, trong mắt không có ai, cũng nhịn không được mà tức giận, trường kiếm trong tây khẽ run nhẹ nhẹ, hận không thể đâm vài lỗ trên người hắn.
Lâm đại nhân ưỡn ngực lên, cười lạnh:
Ngày thường Ninh tiên tử tiếp xúc toàn kẻ sĩ lễ mạo tao nhã, nào đã từng gặp loại mặt dày vô lại thế này, bực tức tới mức đỏ bừng cả mặt ngọc, trường kiếm trong tay mấy lần giơ lên, cuối cùng vẫn bỏ xuống.
Ninh tiên tử có ép cơn giận dữ trong lòng, bình tĩnh nói.
Lâm Vãn Vinh hậm hực phân phó.
Ninh tiên tử tức tới mức toàn thân run rẩy, trầm mặc thật lâu, cuối cùng dậm chân một cái, xoay người rời đi.