Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: thông thiên
Từ đằng xa có mấy người đi đến, thân mặc trang phục áo bào xám, đi ở hai bên là hai tiểu cô nương tuổi còn trẻ, tóc vấn cao, đầu gài trâm, dáng vẻ trang nghiêm. Giữa hai người là một lão đạo cô ước chừng năm sáu chục tuổi, tóc trắng bạc phơ, thần thái uy nghiêm. Ba người họ vừa tới nơi, ai ai cũng tỏ vẻ thành kính, bái lạy hành lễ.
Cao cao phía sau bọn họ là một tấm biển, vừa rồi khi lên núi quá vội và cho nên Lâm Vãn Vinh không chú ý lắm, lúc này mới ngó lại, thấy tấm biển kia hùng tráng uy vũ, bên trên viết bốn chữ lớn tỏa ánh vàng lấp lánh
"Ngọc Đức Tiên Phường."
Tiêu Thanh Tuyền thấy hắn chăm chú, liền khẽ nhắc:
Trung tâm của Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh cười lạnh, trong lòng đã định sẵn kế hoạch.
Thấy đạo cô chậm rãi đi lại, Tiêu Thanh Tuyền thần sắc nghiêm chỉnh, uyển chuyển muốn quỳ xuống. Lâm Vãn Vinh liền đỡ lấy thân thể nàng ngăn lại, âu yếm nói:
Tiêu Thanh Tuyền cười ngọt ngào, khẽ
" vâng"
một tiếng. Vị viện chủ trang phục đạo cô kia đi tới trước ba người, vừa khéo nghe thấy câu nói của hắn, đuôi mày mang vẻ tức giận nói:
Thanh Tuyền, đây chính là ác nhân xúi giục con sao? Bởi vì hắn mà tới ngay cả lễ số con cũng không nhớ nữa ư?
Lễ số? Lễ số gì?
Lâm Vãn Vinh giang tay ra cười:
Giữa lúc nói chuyện, những đại nho cùng các đệ tử của thánh phường đã tề tủ tại bên người viện chủ. Dũng khí cũng lớn hơn rất nhiều. Viện trưởng tuyên đạo hiệu rồi lạnh giọng nói:
Giỏi cho một đứa trẻ còn bú mẹ, không ngờ dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn làm hỏng cơ nghiệp trăm năm của thánh phường ta, ác tâm đáng giết. Bản cư sĩ hôm nay phải dạy dỗ ngươi thật tốt.
Thánh phường?
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
Nghe hắn luôn mồm lão bà, chúng nhân Ngọc Đức Tiên Phường sớm đã tức giận điên lên, viện chủ nhướng mi, đạo bào tung bay, ngạo nghễ nói:
Từ thánh phường của ta, văn nhân mặc khách hay hồng học đại nho xuất hiện mãi không hết, bọn họ thu góp năng lực cả đời, chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa, danh tiếng thánh hiền, thiên hạ kính ngưỡng.
Hay cho một cái chú ý nhân sinh, đứng đầu luân lý, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa.
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười vang:
Viện chủ quát to:
Lâm Vãn Vinh ngừng cười, khinh miệt hỏi:
Bên này lời chưa dứt, bên kia đã có người ồn ào:
Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, người vừa nói té ra là Lý Phàn Long vừa rồi đánh cá thua mình. Thấy Lâm Vãn Vinh cười tủm tỉm nhìn mình, Lý Phàn Long cũng không biết làm sao trong lòng lại run lên, vội im tiếng không dám nói nữa. Viện chủ xua tay, ngăn đệ tử nghị luận ở đằng sau, bình tĩnh trả lời:
Đạo hiệu nói với ngươi thì đâu có gì, ta là đại viện chủ thứ mười bảy của Ngọc Đức Tiên Phường, Tĩnh An cư sĩ.
Tĩnh An cư sĩ?
Lâm Vãn Vinh gật gù nói:
Tên đi ngược lại với việc làm, đáng tiếc cho một cái tên hay đã bị chà đạp.
To gan …
Lý Phàn Long lại quát lên. Lâm Vãn Vinh tức giận chỉ tay vào mũi hắn:
Vừa rồi cùng Lâm Tam thi đấu mọi người đều chính mắt nhìn thấy, Lý Phàn Long không thể phủ nhận được, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người lại bị Lâm Tam chỉ mặt mắng chửi, khuôn mặt hắn lúc trắng lúc đó, không thốt lên thành lời.
Tĩnh An cư sĩ cả giận nói:
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Sao lại nói là sỉ nhục chứ? Cư sĩ tâm không tĩnh, thần không an, sao có thể nhắc tới hai chữ Tĩnh An? Nói cái tên hay này bị chà đạp, thật một chút cũng không oan uổng. Hai chữ thánh phường của các ngươi, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Ngươi…
Tĩnh An cư sĩ tức giận nói:
Không được buông lời phóng túng, sỉ nhục thánh phường của ta.
Bà không phục à?
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
Lâm Vãn Vinh chửi tới sung sướng lâm li, thuận chân
"bốp"
một tiếng, đá vào một hòn đá nhỏ, khiến nó bay lên, rơi ngay trước mặt viện chủ, làm mọi người giật bắn mình.
Tĩnh An cư sĩ sắc mặt trắng bệch, người run lên, không nói được câu nào.
" Ngọc Đức Tiên Phường"
sừng sững ngàn năm mà không đổ, thanh danh cường thịnh không ai có thể so được, chưa bao giờ bị vũ nhục như thế này. Thiên hạ tuy lớn, nhưng dám lấy pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường, trừ Lâm Tam ra, không còn người thứ hai nữa.
Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam cả người sát khí đằng đằng, lửa giận ngút trời, thầm kinh ngạc không thôi. Nàng thân mang trí tuệ lớn, đối với tư tưởng thân dân trong lời nói của Lâm Tam cảm thấy thân thiết bội phần. Thiên hạ là thiên hạ của vạn dân, dân chúng thân mang dũng khí và trí tuệ vô cùng, bọn họ mới chính là chủ nhân chân chính của thế giới này. Bằng vào Ngọc Đức Tiên Phường cao cao tại thượng, không biết khói lửa nhân gian, đâu ra đủ tư cách lãnh đạo bọn họ, cứu vớt bọn họ?
Thấy bộ dạng khẳng khái mạnh mẽ của hắn, Tiêu Thanh Tuyền mắt nhòe lệ, mơ hồ nhớ tới mùa thu năm ngoái lần đầu gặp hắn bên bờ hồ Huyền Vũ ở phủ Kim Lăng, hắn cũng với cái bộ dạng này mà thu hút ánh mắt của mình. Tình này cảnh lúc này khiến nàng phảng phất như trở lại thời gian hai người mới quen nhau, trong lòng nàng dâng lên vạn loại nhu tình, nắm lấy tay hắn nhỏen miệng cười, như trăm hoa đua nở, làm ánh sáng của đất trời đều bị che lấp.
Những lời này của Lâm Tam, như đạn pháo bắn mạnh lên người đám người Ngọc Đức Tiên Phường, làm bọn họ trợn mắt há mồm, phản bác không được. Thấy bộ dạng Lâm Tam uy phong lẫm liệt, hiên ngang lạnh lùng, xung quanh nhất thời trở lên yên ắng lạ thường, không ai dám nói gì.
Thân hình Tĩnh An cư sĩ lay động mấy cái mới miễn cưỡng đứng vững lại, tức giận nói:
Thấy Tĩnh An cư sĩ cũng không dám tự xưng
" thánh phường"
nữa, Từ Chỉ Tình cười thầm, nhìn Lâm Vãn Vinh kính phục, dù thánh phường ngươi có ngang ngạnh hơn có vô lý hơn, trước mặt Lâm Tam cứng mềm không sợ, cũng phải khom lưng xuống thôi.
Lâm Vãn Vinh chửi mắng một phen, khí thế trấn áp chúng nhân, giờ nghe Tĩnh An cư sĩ thế đã yếu, lại vẫn còn bướng, hắn lạnh lùng cười nói:
Tĩnh An cư sĩ hừ một tiếng đáp:
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Tĩnh An cư sĩ phất tay áo, giọng tức giận:
Nói năng lung tung, vậy còn thành thể thống gì nữa. Viện chủ các đời trước của bản phường đều là các bậc trí sĩ cao thâm mạc trắc, vì cơ nghiệp của bản phường cam nguyện vứt bỏ tình dục nhân gian, truy cầu thiên đạo. Một lòng duy trì Ngọc Đức Tiên Phường, chỉ có như thế, mới có được sự ủng hộ của chúng đệ tử.
Truy cầu thiên đạo?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
Từ Chỉ Tình nghe thế phấn khích khen hay, Lâm Tam nói đúng chỗ yếu hại, vạch trần tấm khăn cao thượng thánh khiết che trên
"Ngọc Đức Tiên Phương"
. Tiêu Thanh Tuyền mặt đỏ bừng, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, dịu dàng nói:
Phu nhân, Thanh Tuyền không cầu thiên đạo, chỉ nguyện cùng chàng đời đời kiếp kiếp tìm đạo nhân luân!
Phải đó, phải đó!
Lâm Vãn Vinh vội gật đầu, đùa cợt bên tai nàng:
Tiêu tiểu thư khẽ hứ một tiếng, sắt mặt như tấm lụa đào, đánh lên người hắn, hai người nhu tình mật ý, quả khiến người khác không khỏi đố kỵ.
Nghe Lâm Vãn Vinh nói những lời này, một lớp đệ tử tuổi trẻ của thánh phường không khỏi động lòng.
" Theo thiên đạo, hủy nhân đạo."
Những từ này thực có thể chấn động cả người điếc, khiến cho người ta có một loại cảm giác được nghe chính đạo, đầu óc mê tối trong phút chốc sáng sủa. Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thì thầm bàn tán.
Tĩnh An cư sĩ thấy tình hình có chút tuột khỏi tầm không chế, vội quát át đi:
Tiêu Thanh Tuyền băng cơ ngạo cốt, tiết khí có thể so với bậc mày râu, làm sao phủ nhận việc này, thản nhiên gật đầu, thân sắc điềm đạm:
Lâm Vãn Vinh biết tính tình của Tiêu tiểu thư nên cũng không ngăn cản mà để nàng tự đối đáp. Dù sao chỉ cần là việc lão bà của ta làm, lão tử gánh vác hết là được.
Nghe Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, Từ Chỉ Tình thầm lo lắng, vội kéo lấy Lâm Vãn Vinh, lườm hắn, nói khẽ:
Tiêu tiểu thư nghe được khẽ lắc đầu, cảm kích nói:
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, không chút để ý nói:
Hai người này, một người si, một người ngốc, một kẻ thiện, một kẻ ác, thật đúng là tuyệt phối. Từ tiểu thư cảm động, không biết lấy ngôn ngữ gì hình dung, chỉ nắm chặt tay Lâm Tam, bày tỏ sự ủng hộ.
Phía bên kia Tĩnh An cư sĩ của thánh phường chính là đang đợi một câu nói này của Tiêu tiểu thư, nghe thấy Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên thừa nhận, lập tức tuyên đạo hiệu, gật đầu nói:
Nếu Thanh Thuyền đã thừa nhận, việc này không phải nghĩ nữa. Nhân vô tín bất lập, phản bội lời thề tuyệt không phải là việc làm của người quân tử, để người đời khinh bỉ. Bây giờ quay đầu lại vẫn kịp.
Quay đầu lại, quay đầu gì?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng nói:
Viện chủ hừ một tiếng, tức giận đáp:
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại dịu giọng hỏi:
Tiếu tiểu thư gật đầu thừa nhận:
Lâm Vãn Vinh
"à"
một tiếng. Kéo một thư sinh trước mặt, mỉm cười hỏi:
Thư sinh kia ngẩn ra một chút, rồi đáp:
Khi tiểu sinh chín tuổi theo cha học viết chữ, học thơ.
Ồ, vậy khi đó huynh có làm việc gì không thành thật hay không?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
Thư sinh mặt có hơi đỏ lên, gật đầu, bối rối đáp:
Có một năm vào mùa đông cha ép ta dậy sớm viết chữ, lão nhân gia uy nghiêm ép buộc, ta chỉ có thể vâng lời. Nhưng đợi cha ra ngoài làm việc, ta liền đi ra ngoài cùng chúng bạn chơi đùa, phụ sự dạy dỗ của lão nhân gia.
Ồ, đó chính là phản bộ lời hứa rồi.
Lâm Vãn Vinh giang tay ra, bất đắc dĩ nói:
Thư sinh hoảng hốt nói:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, mặt đầy vẻ đồng tình:
Thư sinh kia vội hỏi:
Lâm Vãn Vinh chỉ vào Tĩnh An viện chủ, cười nói:
Người thư sinh vội vàng biện luận:
Lâm Vãn Vinh
" ồ"
một tiếng, bừng tình:
Từ tiểu thư nghe ra đạo lý, lòng đang canh cánh tức thì buông xuống, vỗ tay nói:
Tiêu Thanh Tuyền chợt thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ:
Từ tiểu thư trong lòng có quỷ, khẽ
"a"
một tiếng, vội quy đầu đi, không dám nói chuyện nữa.
Nghe xong lời của Lâm Tam, người có chút thông minh cũng hiểu ra, mọi người ghé đầu ghé tai thì thầm bàn tán. Lâm Vãn Vinh đi tới trước mặt mấy vị đại nho, cười hành lễ nói:
Thất lễ với mấy vị lão huynh. Xin hỏi cao tính đại danh của các huynh, à, Tống huynh , cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Xin hỏi khi huynh mười tuổi, có làm việc gì không thành thật hay không? Ví như cướp kẹo que của tiểu bằng hữu…. không phải chứ, loại việc táng tận lương tâm này, huynh cũng làm ra à? Không còn lẽ trời nữa. Xử theo luật pháp, nhất định phải làm thật nặng theo luật pháp.
A, vị Nghiêm Nột huynh, huynh trước khi mười tuổi có làm việc gì xấu không? Sờ tóc của tiểu cô nương, trộm tiền, chơi mã điếu, đánh bài cửu…
Lý Nguyên Dương huynh phải không? Xin hỏi huynh khi nhỏ có làm việc gì xấu, tới chuồng ngựa ném đá, lừa gà của nhà người khác, nhìn trộm quả phụ tắm rửa chẳng hạn….
Mọi nhân khi tuổi nhỏ ai chẳng có chút chuyện không phải, thấy đi tới hỏi han mà như thấy ác thần, kinh hoàng luống cuống, vội vã tản ra bốn phía.
Tĩnh An cư sĩ tức giận nói:
Lâm Tam, ngươi quấy rầy mãi thế là có dụng ý gì?
A, thiếu chút nữa quên mất cư sĩ bà bà rồi. Xin hỏi cư sĩ, trước khi bà mười tuổi, có từng thó mất đồ chơi của tiểu bằng hữu nhà người khác, cướp hạc giấy của người khác hay đại loại như vậy hay không?
Không có!
Tĩnh An cư sĩ kiêu ngạo đáp:
Lâm Vãn Vinh đảo mắt, cười hắc hắc:
Tĩnh An cứ sĩ do dự một chút, ngần ngừ nói:
Việc này…
À!
Lâm Vãn Vinh được thế không tha người, lớn tiếng nói:
Tĩnh An cư sĩ tức tới run cả người, môi trắng bệch, mấp máy nửa ngày trời song một câu cũng không phát ra nổi.
Từ Chỉ Tình mỉm cười:
Tiêu tiểu thư khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:
Chớ thấy chàng nói mọi việc như hoang đường, thật ra bên trong lại ngầm giấu thiên cơ, người có lòng mới có thể nắm bắt được.
Chúng... chúng ta hôm nay nói việc Thanh Tuyền, ngươi, ngươi lôi ra chuyện khác làm gì?
Tĩnh An cư sĩ điều hòa hơi thở, âm thanh run rẩy thốt lên:
Lâm Vãn Vinh đi vài bước, cười hì hì đáp lời:
Mọi người gật đầu không nói gì, Lâm Vãn Vinh càng lớn giọng:
Cho nên, sự thật là thế này, khi Thanh Tuyền tuổi còn nhỏ ngu ngơ không hiểu gì, đã bị cư sĩ dụ dỗ, thậm chí uy hiếp, mới phát ra lời thề ác độc như thế. Ôi, nghĩ tới tình hình năm đó, cái khổ của Thanh Tuyền, không ai biết được! Cư sĩ, làm sao bà có thể hạ lòng độc ác như thế!
Ngươi…
Tĩnh An cư sĩ lửa bốc lên đầu, loạng choạng như muốn ngã xuống.
Lâm Tam miệng nở hoa xen, nhìn cư sĩ cười khinh thường:
Cư sĩ hai mắt tối sầm lại, ngã phịch xuống đất, hai nữ đệ tử vội vàng đỡ lấy bà ta, hoảng hốt kêu lên:
Viện chủ, viện chủ…
Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…
Từ dưới núi một đoàn người ngựa chạy tới, đi đầu chính là Đỗ Tu Nguyên, sau hắn là mấy thớt tuấn mã, kéo hai khẩu pháo lên núi.
Trời ạ, cuối cùng cũng đã tới, lão tử nói cạn cả nước miếng rồi. Lâm Vãn Vinh ngồi phịch xuống đất, thở phì phò, Đỗ Tu Nguyên vội đỡ lấy hắn:
Lâm Vãn Vinh chỉ vào tấm biển
" Ngọc Đức Tiên Phường"
đằng xa, tức giận nói:
Đỗ đại ca, bắn nát tấm biển kia cho ta.
Tuân lệnh !
Đỗ Tu Nguyên vội vàng kêu dựng hỏa pháo, pháo thủ nhồi thuốc pháo
" Đoàng, "
Đoàng
" mấy tiếng lớn vang lên, trong khói bụi mịt mù, tấm biển cao quý kia ầm ầm đổ xuống.
(1) Nhân vô tín bất lập bắt nguồn tử câu dân vô tín bất lập của Khổng Tử.
(2) Bài Mã điếu lưu hành từ niên hiệu Vạn Lịch thời Minh, đến đời nhà Thanh biến đổi thành bài Mặc Hòa, chỉ còn lại 3 môn/pho là Vạn tự, Sách tự và Văn tiền. Cách đánh bài: 4 người một sòng, mỗi người rút 10 lá bài, tổ hợp 3, 4 lá cùng pho làm một bộ (hiểu là ghép từ 3 lá trở lên của các con bài cùng một pho, giống như "
phu dọc
" trong chơi tổ tôm; hoặc giống như "
sảnh
" trong chơi xập xám hay phé/bài tây),hoặc tổ hợp giống như "
phu bí" trong chơi tổ tôm, tức ghép 3 lá cùng số (nhất, nhị... cửu) thuộc cả 3 pho. Người tổ hợp đủ ba bộ/phu là thắng.
Ngoài bài Mặc Hòa còn có các loại biến thể khác như Đấu Hổ, Chỉ Trương.
Đấu hổ: Dùng 30 lá bài của Mã Điếu, bỏ đi 9 lá thuộc pho Thập tự, chỉ lưu lại lá Thiên Vạn (hình Võ Tòng).
Chỉ trương là bài giấy mạt chược, hình thành từ cơ sở bài Mã Điếu, cũng bảo lưu 3 pho Vạn, Sách, Tiền nhưng đổi: Sách làm Điều, Tiền làm Bính; và cũng đổi tên một số lá bài.
vietbao.vn