Dịch: Bá Thiên Bang
Biên dich: lanhdiendiemla
Biên tập: Sương
Hồ Bất Quy ngây ra chốc lát, rồi lập tức cười lớn:
Diệu kệ! Quả nhiên là diệu kế, với nhan sắc và trí tuệ của Ngọc Già, ắt cũng phải là đại nhân vật có khả năng nghiêng trời lật biển trong người Hồ. Do Hách Lý Diệp ngàn dặm truyền tin, lại có kim đao dẫn dụ, Ngọc Già lấy thân hứa hẹn, không phải lo người Hồ không tin. Có thể được sự quan trọng của Ngọc Già, bọn Đột Quyết hung hãn này cho dù mất mạng, cũng sẽ tới cứu nàng ta. Tướng quân, thủ đoạn này của ngài thật tuyệt diệu.
Hiện giờ chỉ xem rốt cuộc Ngọc Già có mị lực lớn thế nào thôi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, phất tay:
Hồ đại ca, việc này huynh tự mình đi làm, nhất định phải nắm cho chắc thời cơ, đừng để người Hồ nhận ra sơ hở.
Xin tướng quân cứ yên tâm, mạt tướng nhất định xử trí thỏa đáng!
Hồ Bất Quy hưng phấn gật đầu, ôm quyền xoay người rời đi. Thấy lão Hồ đi ung dung như thế, Cao Tù tức thì quýnh lên, vội kéo tay áo Lâm Vãn Vinh:
Lâm Vãn Vinh chớp mắt:
Lão Cao hớn hở gật đầu:
Vậy bỏ thuốc xong thì sao. Ta tiện thể theo lão Hồ đi tới trước xem sao được không?
Không được!
Lâm Vãn Vinh kiên quyết lắc đầu, nghiêm nghị bảo:
Đạo lý thô thiển như vậy, tất nhiên là Cao Tù hiểu. Hắn gật đầu liên tục:
Thiếu nữ Đột Quyết xinh đẹp đang kiễng chân ngóng sang bên này, Lâm Vãn Vinh mỉm cười vẫy tay với nàng, rồi hạ thấp giọng:
Cao Tù nghe vậy giật mình, không hiểu hỏi:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
Giải thích như thế, tức thì lão Cao hiểu ra, đúng như lời Lâm huynh đệ. Khi người Hồ không phòng bị mà đánh tới, như thế mới có thể giành toàn thắng, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất giảm bớt tổn thất.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng nắm lấy tay hắn, chậm rãi nói.
Cao Tù kích động gật đầu:
Mọi việc trù tính xong xuôi. Hai viên đại tướng bên người đã phái cả đi. Ngọc Già ở bên kia thì hắn lại kính nhi viễn chi, nhất thời không có ai để nói chuyện, khiến cho hắn buồn bã, lấy tranh của các vị phu nhân ra ngắm nghía nửa ngày trời. Nhưng càng nhìn càng nhớ nhung, hận không thể lắp cánh bay về bên cạnh các nàng. Thâm nhập vào thảo nguyên đã bao ngày, tin tức với núi Hạ Lan đều đã bị cắt đứt. Càng chẳng cần nhắc tới các vị phu nhân ở kinh thành nữa, nỗi nhớ nhung càng lúc càng sâu đậm.
Đại quân thay đổi đường đi tiến sau vào lòng thảo nguyên, đi tới khi trời tối thì cắm lều trú lại. Vẫn không có tin tức của Hồ Bất Quy, cảm giác mờ mịt không biết gì này làm người ta khó chịu nhất, Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại trong lều, thấy buồn chán, liền bước thẳng ra ngoài.
Ánh tà dương từ từ chìm dần xuống chân trời xa, bóng đêm dày đặc bao phủ đất trời, mấy trăm căn lều giống như những bông hoa trắng nở rộ trên thảo nguyên, trải dài tới tận chân trời. Chiến mã quây quần thành bầy nhã nhã dạo trên mặt cỏ, thỉnh thoảng có tiếng cười sảng khoái của những tướng sĩ vọng lại. Nhìn cảnh tượng an bình trước mặt, trướng bồng liên miên, ngựa thả thành bầy… Chẳng ai ngờ rằng, đó là những người Đại Hoa từ xa tới này, từ khi xâm nhập vào thảo nguyên tới nay. Bọn họ ăn ở đi lại, cơ hồ giống hệt với người Hồ bình thường rồi. Điều duy nhất không đổi, đó là làn da vàng và đôi mắt đen!
Từng làn hương ngào ngạt từ trong doanh lan ra. Hỏa đầu quân bắc lên một chiếc nồi lớn, đem con thỏ hoang Hồ Bất Quy săn được nấu thành nồi thịt lớn. Cỏ xanh và chút ít muối là gia vị duy nhất.
(*** Hỏa đầu quân: lính hậu cần lo bếp núc.)
Thấy chủ soái đi tới, mấy tên hỏa đầu quân vội dừng công việc. Đưa lên một chén thịt đầy ngon lành. Hai tay Lâm Vãn Vinh nắm lấy chén canh, hít một hơi thật sâu, mùi thịt thơm phức luồn vào cánh mũi, khiến người ta phải nhỏ giãi, hắn ngây ngất rồi bỗng khẽ lắc đầu, mở choàng mắt ra, lại đưa chén canh còn y nguyên đổ lại vào trong nối.
Tên hỏa đầu quân tức thì cuống lên:
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, mỉm cười lắc đầu:
Đây là chén canh thịt ngon nhất trên đời, thế nhưng, có người còn cần nó hơn ta. Chớ có quên, chúng ta còn có tiểu Lý tử và mấy chúng huynh đệ bị thương. Bọn họ mới là người cần quan tâm nhất…
Tướng quân…
Chư tướng sĩ đều nghẹn ngào, vành mắt ướt nhòe.
Đây không phải là cảnh ta muốn nhìn thấy, Lâm Vãn Vinh chỉ đành lắc đầu, đang muốn rời đi, chợt nghe không xa truyền tới một tiếng cười khẽ, giọng của Nguyệt Nha Nhi vang lên:
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Ngọc Già đang ngồi trên cỗ xe ngựa không xa, gương mặt kiều diễm như hoa, hắn khẽ hừ một tiếng, chậm rãi đi tới:
Ý… Đây chẳng phải là Ngọc Già tiểu thư sao? Nàng cũng ở đây à?
Phải !
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, lộ ra hàm răng ngọc trắng bóng đều đặn:
Ta tới xem coi Oa Lão Công đại nhân kết thành một khối với tướng sĩ như thế nào, đúng là không ngờ. Tướng sĩ thủ hạ của ngươi lại ngu xuẩn như thế, vì một chén canh thịt mà cảm kích rơi lệ vì ngươi.
Nàng câm miệng lại!
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tức thì xám xịt, lạnh lùng nhìn nàng:
Câu nói đó của Nguyệt Nha Nhi thật sự khơi lên lửa giận trong lòng hắn. Hắn không chút lưu tình, chửi mắng té tát, cuối cùng còn phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt, dáng vẻ vô vùng khinh miệt.
Hiển nhiên Ngọc Già không ngờ tới hắn có phản ứng mãnh liệt như thế, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lâm Vãn Vinh. Nàng có trực giác, lần này tên cướp đó không phải đang diễn kịch. Xem ra lần này đúng là mình đã chạm vào vảy ngược của hắn, nàng ngẩn ra nhìn Lâm Vãn Vinh. Mặt khi trắng khi thì hồng, muốn nói gì đó, nhưng lại cúi đầu xuống.
Lâm Vãn Vinh hờ hững phất tay:
Không còn sớm nữa, Ngọc Già tiểu thư, nàng về nghỉ ngơi đi.
Ta nghỉ ngơi thế nào chứ?
Thiếu nữ Đột Quyết hầm hừ. Chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lam mờ sương, nàng dùng sức đưa đôi tay bị trói lên, mặt nổi lên một lớn phấn nhạt, nghiến răng nói:
Nói tới đó, nàng cúi đầu xuống, gò má đỏ lên, mái tóc rũ xuống phất qua bộ ngực đầy đặn, chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga ưu nhã mê người, trong đôi mắt lam nổi lên vẻ ngượng ngùng, tựa như muốn nói lại thôi.
Nhìn dáng vẻ của nàng, nào còn là Ngọc Già mị hoặc xảo trá, rõ ràng lại biến thành thiếu nữ Nguyệt Nha Nhi ngây thơ bẽn lẽn như hồi mới gặp. Lâm Vãn Vinh nhìn tới trợn mắt há mồm:
"Công phu biến đổi của nha đầu này thật quá lợi hại. Ở cùng với nàng ta, thật không rõ được câu nào là giả câu nào là thật nữa. Nguy hiểm. thật sự quá mức nguy hiểm!"
Miệng hắn khô rang, chỉ nhắm mắt lại gằn giọng:
"ngoại"
mà không có tình.
Nguyệt Nha Nhi liếc hắn một cái, cười mà như không:
Khuôn mặt thiếu nữ Đột Quyết như thoa một lớp phấn hồng nhạt, nàng lén ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng lại nhìn hắn, ánh mắt quyến rũ.
"Còn muốn lấy mỹ sắc dụ ta à?"
Lâm Vãn Vinh cười ha hả mấy tiếng. Nhìn thẳng vào thân thể mỹ diệu của nàng, nuốt nước bọt ừng ực:
Ta trung trinh, Ngọc Già tiểu thư cũng chẳng kém. Lấy kim đao làm tặng phẩm, toàn thảo nguyên đều biết nàng muốn tuyển tình nhân rồi. Tin rằng không tới mấy ngày nữa. Tình nhân của nàng sẽ lăn tới cuồn cuồn như cầu tuyết đó. Ha Ha ha!
Nói năng lung tung, cái gì lăn tới cuồn cuộn?
Sắc mặt Ngọc Già biến đổi, tựa như giận thật rồi. Chẳng ngờ bộ dạng cáu giận của nàng lại có sự khiêu gợi khác thường:
Ngươi cho rằng nữ nhi Đột Quyết ta là thế nào? Là dạng hay thay lòng đổi dạ như ngươi sao?! Ta đã thề trước thần của thảo nguyên, một khi kim đao tặng đi, Ngọc Già sẽ dâng hiến cả đời, không bao giờ hối lại, đây là lời hứa của ta với thần.
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Lâm Vãn Vinh chẳng thèm đề ý phất tay cười hì hì:
"Nếu so với ngươi, chẳng bằng để ta chết đi cho xong!"
Thiếu nữ Đột Quyết giận dữ bực tức hừ một tiếng, bộ ngực phập phồng, tâm tình xao động, sắc mặt cũng hơi biến đổi, tựa hồ cũng không ngờ rằng mình chịu ảnh hưởng của tên kẻ cướp, tâm tình biến hóa lớn như thế.
Thấy cô nàng Đột Quyết này trờ nên trầm mặc. Ánh mắt lóe lên không biết đang suy tính gì, Lâm Vãn Vinh chẳng muốn nói chuyện với nàng ta nữa, lớn tiếng ra lệnh.
Hai tên quân sĩ đi mau tới, vừa muốn kéo lấy cánh tay Nguyệt Nha Nhi. Ngọc Gia vặn người, giận dữ hét lên:
Nàng nhảy xuống xe. Lâm Vãn Vinh mỉm cười cời dây thừng trên trân nàng:
Nhìn đôi tay bị buộc chặt của mình. Ngọc Già hận không thể một cước đá bay hắn, đợi tới khi dây thừng ở chân được cởi ra, Ngọc Già không nói không rằng. Dưới sự áp giải của mấy binh sĩ, từ từ đi về căn lều ở giữa.
Đi không được mấy bước. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Vãn Vinh thật sâu, nhoẻn miệng cười:
Kẻ cướp, có một việc ta quên nói với ngươi.
Hả? Nàng nói gì?
Thiếu nữ Đột Quyết bỗng nhiên quay người lại làm Lâm Vãn Vinh giật này mình, hắn đang tập trung tinh thần nhìn ngắm thân hình mỹ diệu của Nguyệt Nha Nhi, nghe nàng hỏi vậy vội trở nên đứng đắn.
Ngọc Già mặt đỏ như son, thì thầm:
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn mấy lượt, trên mặt mang theo nụ cười thích thú. Xoay ngoắt người đi, nhấc chân chạy về lều, tiếng cười khúc khích vang khắp đường đi.
"Diễn kịch, nàng lại diễn kịch !"
Lâm Vãn Vinh hừ lạnh.
Thích chí quay người lại, còn chưa kịp nhấc chân, liền có tiếng gió rít gần như không thể nghe thấy tới trước người hắn.
"Ối cha !"
Lâm Vãn Vinh rên lên một tiếng. Chỉ thấy mông đau buốt, vừa ngứa vừa tê, đưa tay mò tới, không ngờ chạm vào tay lại là một thứ nhỏ nhắn lạnh lẽo.
Mấy tướng sĩ gần hắn thấy thế kinh hãi, nhất tề bảo vệ quanh hắn, kêu lớn: