Dịch: workman
Biên tập: Ngan Ha
Biên dịch và hiệu đính: Melly
Mái tóc mượt mà như mây vấn cao, đen nhánh lấp lánh, một cây trâm vàng cài xéo bên trên. Đầu đội một chiếc mũ lông cừu kim sắc, hai hàng tua buông thõng bên tai, thanh nhã cao quý, nghi thái vạn phương. Chiếc váy kiểu truyền thống của người Hồ màu vàng nhẹ nhàng quét trên mặt cỏ, như một đám mây đang lướt đi, so với nắng còn óng ánh hơn.
Da thịt nàng trong suốt như có thể nhìn xuyên thấu, như đóa hoa sen trên Thiên Sơn, không nhiễm chút bụi trần. Từ cái cổ thon thon như cổ thiên nga buông xuống một sợi dây màu đỏ, một hàng nút tròn giống đồng tiền Đại Hoa được thêu trên ngực áo nàng. Gương mặt mỹ miều ánh lên nhàn nhạt, sống mũi yêu kiều như điêu khắc bằng bạch ngọc, đôi môi hồng nhuận khẽ uốn lên, tựa một mảnh trăng non cong vút nơi lưng trời.
Làm người ta khắc cốt ghi tâm chính là gương mặt trắng như tuyết của nàng, giống một đóa mộc miên hoa thuần khiết không gì so sánh được. Vẻ mỹ lệ, trong vô thanh vô tức, mỗi khi cử động đều toát ra vẻ cao quý và kiêu sa, làm cho người ta vĩnh viễn không thể quên được.
Nàng lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng như một dải tơ hồng, hai mắt thăm thẳm, như hàn băng ngàn năm không tan, không cảm giác được chút ấm áp nào.
Từ tiểu thư đứng lên, biến sắc, bàn tay run nhè nhẹ.
Nữ tử đó mắt nhìn thẳng, nhè nhẹ lắc đầu:
Từ Chỉ Tình cắn răng, thân thể run lên, nước mắt ứa ra thành dòng:
Kim Đao Đại Khả Hãn không nhanh không chậm liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng hỏi:
Từ Chỉ Tình lau nước mắt:
Tình lang của ta thì sao, ta thích hắn đó! So với những người cả đời sống trong mộng mơ thì còn tốt hơn nhiều!
Từ tiểu thư rất có dũng khí!
Đại Khả Hãn nói khẽ:
Ngọc Già này mặc dù là người Đột Quyết, nhưng suy nghĩ mau lẹ, mồm miệng lanh lợi, cộng với vẻ cao quý và lạnh lùng, càng khiến cho người ta nhớ mãi. Đột nhiên nàng xuất hiện, làm cho Từ quân sư nhớ tới người nọ, nhất thời trong lòng xao động, mãi không bình tâm được.
Lý Thái vội vàng đưa mắt cho Từ Chỉ Tình, đứng dậy cười nói:
Lý Thái khen như vậy quả thực lời xuất từ tâm. Mấy trăm năm nay, dù ở Đại Hoa hay Đột Quyết, người có tiễn thuật thần kỳ đến thế cũng chỉ có được một hai người mà thôi. Đột Quyết Tả Vương vốn ngạo mạn vô cùng, đứng trước mặt Ngọc Già cũng không dám tùy ý phóng túng, đủ biết Tam tiễn liên hoàn này cũng khiến cho cả người Đột Quyết phải rúng động. Một nữ tử yếu đuối mà có thể làm được như vậy quả xứng đáng được tự hào.
Ngọc Già không chút biến sắc, khẽ lắc đầu:
Ánh mắt Đại Khả Hãn như băng, dừng lại trên mặt Từ tiểu thư, cười lạnh.
Tim Từ Chỉ Tình như bị dao cắt, nhẹ nhàng đáp:
Đột Quyết Đại Khả Hãn cắn răng, sắc mặt dần dần nhợt đi. Trong lòng Từ tiểu thư nổi lên cảm giác khoái trá, trở về chỗ cũ ngồi xuống, rồi lại cảm thấy có chút chua xót.
Trong đại trướng, không khí lặng hẳn đi, một lúc sau, Ngọc Già rốt cục thở mạnh, chậm rãi ngồi xuống. Lộc Đông Tán và Ba Đức Lỗ cung kính đứng ở phía sau nàng.
Giọng điệu của Ngọc Già dần dần lạnh lùng, trong mắt khôi phục vẻ tinh minh:
Lộc Đông Tán gật gật đầu, lớn tiếng nói:
Xin Lý Nguyên soái và Từ quân sư chuyển lời cho Hoàng đế bệ hạ của quý quốc biết, chỉ cần quý quốc phóng thích ngay Tiểu Khả Hãn và Hữu Vương của ta, Đột Quyết ta có thể cam đoan ít nhất trong vòng năm năm không có binh đao, tuyệt không xâm chiếm biên giới Đại Hoa một bước. Đồng thời, Đại Khả Hãn ta nguyện dùng ngàn con dê ngựa, trăm nàng mỹ nữ, mười thớt hãn huyết bảo mã kính dâng cho Đại Hoa, coi như là hảo ý giữa hai nước.
Khẩu khí lớn nhỉ!
Từ tiểu thư nghe thế nhướng mày, cười lạnh:
Đại Khả Hãn không nói gì, chỉ liếc nhìn Lộc Đông Tán, quốc sư Đột Quyết lập tức phản ứng:
"Ngọc Già này không chỉ yêu cầu vô lý, đến cả mở miệng cũng không muốn nhiều lời!"
Từ Chỉ Tình tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đơn giản chỉ quay đầu đi, rồi lại quay lại nhìn cô ta.
Lý Thái cũng giận dữ:
"ngang hàng"
của các ngươi hả?! Lão phu chưa từng nghe bao giờ đó.
Ngọc Già hai mắt khép hờ không nói một lời. Lộc Đông Tán nói:
(* Ngư tử võng phá - ý nói không còn gì để mất ).
Từ tiểu thư cau đôi mày liễu, chỉ vào Ngọc Già mai mỉa:
Ngọc Già thở dài đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài, bước chân uyển chuyển nhưng lại toát lên vẻ kiên định khó lòng diễn tả. Đi ra tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại:
Nàng nhè nhẹ lắc đầu, giọng nói trở nên dịu dàng đằm thắm như đang hoài niệm về một điều gì đó, hai hàng nước mắt lăn dài:
Nàng nhè nhẹ bước ra, gương mặt trắng như tuyết đón gió thảo nguyên, xinh đẹp quyến rũ như một đóa nhung hoa...
Vừa ra khỏi dịch quán, hắt hơi một cái thật mạnh, tiểu tặc quẹt nước mũi, nhìn trước ngó sau, cười hì hì:
Ninh Vũ Tích chỉnh lại quần áo cho hắn, khẽ gắt:
Tháng bảy.
Hưng Khánh phủ nóng như lò lửa, mỗi người đều hận không được cởi sạch quần áo đi đường. Cũng chỉ có hắn lại mặc dày cộp, giống như một cái bao cát, cả đám người đang lui tới không ai không liếc hắn một cái.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Một mũi tên này của Ngọc Già thật sự hành hạ hắn chết đi sống lại. Ban đêm đổ mồ hôi, ban ngày cả người lạnh cóng. Lúc lạnh lúc nóng như vậy làm hắn gần như không chịu nổi. Nếu không phải nhờ tiên tử có diệu thủ hồi xuân, cũng khó biết được hắn còn sống nổi không nữa.
Hắn thở phì phò, đành bất lực lắc đầu, vẻ mặt bi ai:
Tiên tử khẽ gật đầu, dịu dàng bảo:
Ý niệm này đã lóe lên vô số lần trong đầu hắn.
"Trở lại kinh thành, ở bên Thanh Tuyền, xem nàng sinh nhi tử. Chẳng có nơi nào khoái hoạt hơn thế. Cho dù Lý Thái trị ta cái tội lâm trận trốn tránh, lão tử cũng nhận."
Hắn giữ chặt tay Ninh Tiên tử, nhìn gương mặt tuyệt lệ của nàng, nhẹ giọng hỏi.
Ninh Vũ Tích tự nhiên biết hắn nói thế là có ý gì. Nhịn không được mặt nóng lên, trong lòng phát hoảng, vội vàng cúi đầu, thì thầm:
Ta về Thiên Tuyệt phong!
Không thể nào!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc:
Tiên tử cười nói:
Nếu ngươi hồi kinh, đương nhiên là muốn về nhà trước, đi theo ta làm gì? Thiên Tuyệt phong không có chỗ cho ngươi ở đâu.
Không có chỗ cho ta sao? Không thể nào, yêu cầu của ta rất thấp, mỗi đêm ôm tỷ tỷ ngủ là được rồi...
Ninh Vũ Tích mỉm cười, kiên định lắc đầu. Tiểu tặc buồn bã thở dài, lặng lẽ cúi đầu:
Tiên tử đỏ bừng mặt liếc mắt nhìn hắn hỏi dồn:
Ngươi không phải xấu lắm sao? Làm gì có thang dây nào cho ngươi leo, không phải muốn ta chết luôn chứ? Nếu ta đi theo ngươi về, không phải sẽ lấy mạng Thanh Tuyền sao? Việc này chẳng phải sẽ loạn cào cào hết cả lên à?!
Đúng!
Hắn vỗ tay rất mạnh:
Ta làm sao quên được việc này! Cũng sắp đánh xong rồi. Lần này trở về, đợi Thanh Tuyền sinh nhi tử xong, ta sẽ tâm sự tử tế với nàng. Chúng ta chỉ vụng trộm sờ mó, mặc dù rất kích thích, nhưng cũng không nên làm như vậy mãi!
Ai vụng trộm với ngươi?
Tiên tử phì một tiếng, đột nhiên thở dài:
Ta tu hành cả đời này, xem như hủy trong tay ngươi rồi. Nếu ngươi có can đảm thuyết phục được Thanh Tuyền, lúc đó tới tìm ta. Nếu ngươi làm nó đau khổ, ta không mặt mũi nào mà thấy nó, ngươi cũng vĩnh viễn đừng tới Thiên Tuyệt phong tìm ta.
Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Hắn sắc đảm lớn bằng trời, giữ chặt tay tiên tử tỷ tỷ, chẳng thèm nghĩ ngợi gì, vỗ phành phạch vào ngực cam đoan:
Lúc này quả nhiên mọi việc đã được suy nghĩ xong.
"Cái gì Đột Quyết, cái gì Ngọc Già, tất cả đều biến đi, cái gì ta cũng không muốn nghĩ nữa. Đại tiểu thư, Tiên Nhi, Xảo Xảo, Thanh Tuyền, ta trở lại đây!"
Trong nháy mắt hắn kích động đến lệ lăn dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiên tử quay đầu bước đi. Vừa chuyển thân, liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát phả vào mặt, bỗng chạm vào thân hình thật êm ái, như đang được bọc trong một lớp tơ mềm mại. Cảm giác êm ái và nhu hòa, ẩn ước có một mùi quen thuộc.
Hắn giận dữ ngẩng đầu lên, rồi a một tiếng, há to miệng ngây dại.
Mái tóc tán loạn, dòng lệ tràn đầy đôi gò má thanh lệ những đã tiều tụy đi rất nhiều, thân hình mềm mại đầy đặn kia run lẩy bẩy, nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, nước mắt như mưa tháng sáu cuồn cuộn tuôn rơi. Trên con đường phía sau, đột nhiên vạn mã chồm lên, trong nháy mắt cả mặt đất cũng rung chuyển.
Hằng hà sa số kỵ binh lướt gió mà đến, gần như phá nát cả con đường.
Từ... Từ tiểu thư...! Ngươi... Làm sao nàng đến được đây...?
Ta đánh tên lòng lang dạ sói này!
Từ Chỉ Tình òa lên một tiếng, vung tay đấm thình thịch thẳng vào ngực hắn.
Hắn bị dọa xoay người bỏ chạy. Từ Chỉ Tình ngơ ngác nhìn theo hắn, đột nhiên
"òa"
lên một tiếng, che mặt nức nở, rồi loạng choạng đuổi theo.
"Đây là làm sao? Ta thật là thương binh mà!"
Hắn lắc lắc đầu, vừa vui mừng, vừa chua chát.
Cả trời đất ngợp tiếng ngựa hí, quay đầu lại chỉ thấy trên đường dày đặc đầu người đầu ngựa, xem ra cũng phải có tới mấy vạn người.
Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Cao Tù, Hứa Chấn, Lý Vũ Lăng, mấy vạn tướng sĩ cùng nhất tề rút đao,
"xoát"
một tiếng, quì xuống đất, nước mắt rơi lả chã, rồi như một cơn hồng thủy vỡ đê, rơi mãi không ngừng.