Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck, Ngan Ha
Hiệu đính: Ngọc Vi
Cặp nến long phụng cháy lách tách, tự như từng nhịp phách nhẹ nhàng, rung động trước vẻ phóng khoáng ngây ngất trong men say của An Bích Như. Dưới ánh nến chập chờn ấm áp, hai má nàng ửng hồng, bộ ngực mềm mại phập phồng dồn dập, nàng đưa tay kéo nhẹ, mái tóc bó cao lập tức buông xuống như một thác nước. Chiếc cổ thon dài như bạch ngọc của nàng đã nhuốm một màu phấn hồng tươi tắn, hai mắt như tỏa một làn sương khói mờ ảo, quyến rũ động nhân khó thể dùng lời tả xiết.
Nàng là Thánh cô danh giá của Miêu trại, còn là ma nữ tề danh cùng Ninh Vũ Tích, dung nhan vốn đã diễm tuyệt thế gian, dưới cái phong tình nửa say nửa tỉnh này lại thêm thướt tha mỹ lệ, càng khiến người ta chỉ nhìn thôi mà tâm thần mê muội, hồn phiêu phách lãng.
Lâm Tam hai mắt mở to, nhìn như si ngốc, miệng lẩm bẩm:
Sư phụ tỷ tỷ, nàng… nàng thật đẹp!
Vậy sao?!
Khuôn mặt xinh đẹp của An Bích Như càng thêm ửng đỏ, nhìn hắn khẽ cười duyên dáng:
Tim Lâm Tam đập rộn ràng, vội vã nuốt một ngụm nước bọt:
An tỷ tỷ tủm tỉm cười, hai tai đỏ mọng như có thể nhỏ nước ra, nàng chậm rãi ghé sát bên tai hắn, khẽ thổi một hơi, thanh âm nũng nịu đến mức có thể câu dẫn cả hồn phách người ta:
"Ả hồ ly tinh này!"
Tiểu đệ đệ nóng bừng, dâm hỏa trong lòng nổi lên rừng rực, hung hăng ôm nàng vào lòng, hôn ghì xuống đôi môi hồng thắm, cười dâm đãng:
"thuần khiết"
nhé!
Thánh cô yêu kiều khẽ kêu một tiếng, liền cảm thấy một đôi bàn tay nóng như lửa đốt đang chậm rãi lần mò trên thân thể mình.
"Tên tiểu đệ đệ này, thực là hiểu ý người ta!"
Nàng vừa thẹn vừa mừng, hơi thở bỗng chốc trở nên nóng hổi, hai chân chẳng thể nào đứng vững, vô lực dựa vào lòng hắn, đôi gò má rực lên như máu.
Bên dưới trang phục Miêu là một lớp nội y trắng tinh, hương thơm thoang thoảng của xử nữ nhè nhẹ lan tỏa khiến tim người ta càng đập nhanh hơn. Những đường cong động nhân phảng phất đang nhấp nhô như sóng biển, mỹ diệu vô ngần.
Tim An Bích Như loạn nhịp, hơi thở trở nên gấp gáp, nàng cảm thấy bàn tay to lớn kia của hắn đang từ từ cởi nội y của mình ra, thân mình khẽ run lên từng cơn.
Dưới ánh nến mờ ảo, Lâm Tam căng mắt ra, đồng tử nở to, dường như quên mất cả hơi thở luôn rồi.
Chiếc cổ thon dài trắng nõn, làn da long lanh trong suốt, bờ eo thon thả, đôi chân thon dài cân đối, bộ ngực mềm mại căng tròn đang không ngừng rung động, hệt như một tòa tượng bạch ngọc mỹ nhân lung linh dưới ánh nến. Đây đúng là một kiệt tác mỹ lệ nhất của thiên địa. Dưới ánh mắt chăm chú như lửa đốt của hắn, An Bích Như chẳng còn chút sức lực, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, bờ môi anh đào đỏ tươi đang không ngừng thở gấp, vội vã kéo tấm vải lụa lên, che đi thân thể tuyệt mỹ của mình, thẹn thùng nói:
Lâm Tam cổ họng khô khốc, ghé sát tới bên tai nàng thì thầm:
Không cho lão công nhìn lão bà, thiên hạ có cái đạo lý này sao? Tỷ tỷ cứ yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thiệt đâu, đợi lát nữa ta sẽ để cho nàng nhìn lại, tiểu đệ đệ nhất định sẽ không phản kháng.
Xì…!
An Bích Như yêu kiều cười lên một tiếng, khẽ vuốt nhẹ lên mặt hắn một cái, kiều mị nói:
Lời này nghe rất là quen thuộc, chính là lời mà nàng khi xưa đã nói tại phủ Thành Vương. Không ngờ An tỷ tỷ đi nhắc lại nguyên si, tiểu đệ đệ trong lòng nóng hừng hực, ghé sát tới bên tai nàng khẽ cắn một cái:
Đã như vậy, chúng ta hãy cùng tàn phá lẫn nhau là được rồi!
Á!
An Bích Như giật nảy mình, yêu kiều kêu lên một tiếng, cảm thấy toàn thân nóng bừng, trườn vào trong lồng ngực to lớn của hắn. Thánh cô mặt nóng ran ran, tim đập thình thịch, hơi thở thơm như hoa lan, thỏ thẻ bên tai hắn:
Câu nói này giống như loại xuân dược tốt nhất khiến Lâm Tam cảm thấy trong đầu ong ong, toàn thân bay bổng.
Trong màn đêm yên tĩnh, An tỷ tỷ vừa rên vừa khẽ cất tiếng:
Trong phòng vọng ra những tiếng rên rỉ, nỉ non, thở dốc, xuýt xoa khe khẽ, tất cả tựa như một khúc sơn ca mỹ diệu. Y Liên canh gác ở bên ngoài nghe mà mặt đỏ quá tai, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Một tiếng kêu lanh lảnh cùng với âm thanh rên rỉ vang lên, a Lâm ca đau đớn kêu lên một tiếng, thở phì phò như trâu:
Uyên ương thành đôi, chăn lật sóng trào, những nồng nàn, khát khao trong đó, không nói người ngoài cũng biết.
Hôm sau tỉnh dậy, nghe thấy những tiếng chim hót, tiếng suối chảy róc rách, ngửi thấy những mùi hoa thơm thoang thoảng từ núi rừng đưa lại, Lâm Tam cảm thấy tinh thần sảng khoái, thoải mái vô cùng. Thánh cô đang tựa vào lòng hắn, dưới chân hàng mi nhuốm một màu hồng nhàn nhạt, vết lệ bên má vẫn còn như mới, hết sức động nhân, thân thể mềm mại không xương dán sát vào người hắn, dịu dàng mỹ lệ vô ngần.
Khẽ hôn lên cặp môi kiều diễm đỏ mọng của nàng một cái, lại hung hăng nhéo mạnh lên phong nhũ mềm mại kia hai cái, hắn lúc này mới mãn nguyện mà bò dậy.
Bộ y phục mới tinh vứt thành đống ở đầu giường, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng. Hắn thở ra một hơi dài, vừa mới nhấc lên thì thấy hai cánh tay ngọc ấm áp đã quấn chặt lấy hông mình.
Hắn quay người lại, chỉ thấy An Bích Như tóc xõa qua vai, môi hồng kiều mỵ, mắt long lanh hé mở, đằm thắm tựa vào lòng hắn, trong vẻ ể oải chứa một loại quyến rũ kinh tâm động phách.
Thánh cô thẹn thùng nhìn hắn:
Lâm Tam hớn hở cười lên ha hả, ôm ngang hông nàng, An Bích Như cuống quýt ghì chặt lấy cổ hắn, trên mặt hạnh phúc ngập tràn.
Phu thê hai người tân hôn âu yếm, tự nhiên cảm thấy ngọt ngào bất tận. An tỷ tỷ phục thị hắn mặc xong y phục, quan sát trên dưới mấy lần, rồi mới gật đầu yêu kiều cười nói:
Lâm Tam khẽ thơm lên má nàng một cái, đáp trả:
Hai người bước ra khỏi phòng, thấy Y Liên đứng ngoài cửa, khuôn mặt ửng hồng lên:
Đêm qua a muội canh gác ở ngoài phòng, động tĩnh gì cũng đều đã để nàng nghe thấy, An Bích Như mặt nóng hầm hập, rửa tay trong chậu một lượt rồi mới kéo tay Y Liên nhỏ giọng nói:
A muội, khổ cho muội rồi!
Muội không khổ!
Y Liên thẹn thùng nói:
Lời này có hai nghĩa, lập tức khiến cho An Bích Như trên mặt nở hoa, hai tai mọng đỏ như bị thiêu đốt. Nàng ngượng ngùng lườm Lâm Tam, ra vẻ hờn giận:
Đều là do tên a ca xấu xa này của muội!
Cung hỷ Lâm huynh đệ! Cung hỷ Lâm phu nhân!
Lão Cao từ bên ngoài tiến vào, mở miệng trêu đùa một câu.
"Lâm phu nhân"
, cái cách xưng hô này nhất thời còn chưa thích ứng, Thánh cô mặt càng nóng lên, gật đầu đáp lễ. Lâm Tam mặt dày đã từng trải nhiều, nên cũng chẳng còn gì xấu hổ nữa.
Cao Tù ghét sát bên tai hắn khẽ báo cáo:
Lâm Tam gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, trừng tham phạt ác, cũng có thể coi là cho các hương thân Tự Châu một câu trả lời, những vấn đề xây dựng còn lại thì phải dựa vào đôi tay chuyên cần của bọn họ mà thôi.
Sự vụ của Miêu trại đã xong, tham quan đã trị, lấy được An tỷ tỷ, trả lại cho Tự Châu một bầu không khí trong sạch, cũng là lúc nên rời khỏi đây. Hắn khẽ thở dài một tiếng, lặng lẽ nắm chặt bàn tay Thánh cô:
An Bích Như ghé sát đến bên tai hắn:
"Nhưng…"
Lâm Tam đang định mở miệng thì Thánh cô đã lại kéo tay hắn, dịu dàng hỏi:
Nơi này đã xong chuyện rồi, tự nhiên là phải rời đi, huống chi trong lòng hắn còn nhớ đến Nguyệt Nha Nhi, càng chẳng thể lưu lại nơi này thêm nữa. Lâm Tam gật đầu
"ừm"
một tiếng, nhìn thấy bộ dạng không nỡ rời xa của nàng, hắn vội vã an ủi:
Thánh cô thở dài một tiếng, hai mắt dần trở nên ướt đẫm. Nàng tuy đã gả cho người ta nhưng Tự Châu này lại là cố địa nơi sinh ra nàng, nuôi dưỡng nàng, mắt thấy sắp phải rời khỏi nơi đây, thương tâm cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Biết được tin tức a Lâm ca và Thánh cô sắp phải rời khỏi nơi đây, tất cả các trưởng lão Miêu tộc ngay từ sáng sớm đã vội vã tới thỉnh giáo, An Bích Như an bài thỏa đáng hết tất cả các sự vụ lớn nhỏ, báo lại cho mọi người được biết. Quan trọng nhất đương nhiên là vấn đề thân phận của Y Liên.
Thánh cô gả cho người ta, tự nhiên phải chọn ra một đầu lĩnh mới cho Miêu trại, các trưởng lão đối với chuyện này trong lòng sớm đã chuẩn bị. Y Liên tuổi tuy còn trẻ nhưng lại là nhân vật kiệt xuất nổi tiếng trong trăm dặm Miêu tộc, lại thêm ba phía a Lâm ca, Thánh cô, Đại trưởng lão ủng hộ, lập nàng thành Thánh cô đời kế tiếp cũng là một chuyện dễ hiểu.
Ngày tân hôn đầu tiên, An tỷ tỷ đã bận rộn dị thường, nàng đối với Miêu tộc cảm tình nồng đậm, tất cả mọi sự vụ đều phải đích thân chủ trì xử lý mới có thể yên tâm rời đi, cả một ngày tiếp theo nữa, không ngờ cũng lại trôi qua trong khoảnh khắc.
So với nàng, Lâm Tam thì lại nhàn nhã hơn rất nhiều, hắn tuy là con rể của Miêu tộc, nhưng chuyện của sơn trại đều là do các hương thân Miêu tộc tự quyết định, hắn tuyệt không nhúng tay vào.
Nhàn rỗi không có việc gì hắn liền đi dạo loăng quăng trên Ngũ Liên phong, từ chân núi tới đỉnh núi, khoái hoạt vô cùng. Đi đến trước cái đầm mà ngày đó rơi xuống nước, nhớ lại những chuyện khi lần đầu tiên tiến vào Bạch Miêu sơn trại, hắn bật cười khanh khách. Mắt thấy đèn hoa đã lên, chim quyên về tổ, đang muốn quay về thì nghe đằng sau vọng đến một tiếng gọi khẽ, ẩn chứa sự sợ hãi:
Hắn quay người lại, nhìn thấy một thiếu nữ Miêu tộc yêu kiều đang đứng bên bờ đầm lặng lẽ nhìn hắn.
Lâm Tam cực kỳ kinh ngạc.
Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, tròng mắt đã ngân ngấn lệ:
Bắt đầu từ lúc gặp mặt lần đầu tại Kim Sa giang, tiểu a muội Miêu tộc thuần phác này đã toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn, lén lút đưa tới rượu gạo cho hắn, mặc dù có thể bị a mẫu trách mắng nhưng vẫn mạo hiểm chuẩn bị Miêu trang tốt nhất cho hắn, đến cả lúc cùng Thánh cô đối ca cũng là Y Liên năm lần bảy lượt giải nạn cho hắn. Mối tình si ấy có thể soi sáng cả nhật nguyệt.
Lâm Tam cảm khái thở dài một tiếng, khẽ gật đầu, chân thành thốt lên:
Thiếu nữ sống mũi cay cay, khẽ nói:
A Lâm ca, huynh vĩnh viễn đừng bao giờ nói với muội những lời như vậy! Y Liên và huynh ở cùng nhau, mỗi lần đều rất là vui vẻ, cho dù huynh và Thánh cô thành thân, muội ở bên cạnh nhìn thấy huynh hạnh phúc, muội cũng thấy vui rồi.
Tội gì phải như vậy chứ?!
Lâm Tam lặng lẽ cười khổ:
Ta không xứng đáng để muội làm như vậy!
Có đáng hay không muội tự biết.
Nàng lấy từ trong ngực ra một khối nhuyễn ngọc đã vỡ nát, ánh mắt đầy nhu tình nói:
"Y Liên…!"
Lâm Tam trong lòng chùng xuống, yên lặng không nói gì, sau hồi lâu mới thở dài cất tiếng:
Thiếu nữ kiên định gật đầu:
Lâm Tam nhìn nàng lấy làm khó hiểu:
Y Liên sắc mặt ửng đỏ thêm mấy phần:
Lâm Tam gật đầu than:
Thiếu nữ mừng rỡ chăm chú nhìn hắn:
A ca, muội muốn xin huynh một chuyện!
Ừm…?
Xin huynh ôm lấy muội!
Hắn còn đang do dự thì tiểu a muội đã lao vào lòng hắn, dán sát vào ngực hắn nấc lên:
Nàng nghẹn ngào phảng phất như sắp đứt hơi, Lâm Tam sống mũi cay xè, vỗ nhẹ lên bờ vai mềm mại của nàng, không nói nên lời.
Y Liên rúc sâu vào trong lòng hắn, lúc sau buồn bã nói:
"Tiểu a muội này, đến cả trọng trách làm Thánh cô cũng tiếp nhận rồi, còn sợ chuyện gì nữa đây?"
Lâm Tam mỉm cười lắc đầu:
Y Liên liếc mắt nhìn hắn, yêu kiều thốt:
"Sợ chết?"
Lâm Tam còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một bờ môi ấm nóng mềm mại run rẩy khẽ hôn lên má mình một cái. Y Liên từ trong lòng hắn nhảy ra, nhìn hắn, hét lớn:
Trên hai má nàng, lệ quang ướt đẫm, mang theo một nụ cười dịu dàng nhìn sâu vào mắt a ca rồi quay người chạy đi như một làn gió, dáng vẻ đó phảng phất như một đóa hoa nhỏ đang bừng nở trên Ngũ Liên phong vậy.