Dịch: vo vong
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:
Phải về vương đình, còn không cứu trị là sẽ muộn đó!
Ngươi ấy à.
Anh Bích Như khẽ ấn xuống mũi hắn một cái, cười nói:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ nói:
Sư phụ tỷ tỷ, nàng có chỗ không biết, tiểu muội muội nàng ấy đã có…
Có thai phải không?!
An Bích Như nhìn chăm chăm vào hắn, không nhanh không chậm nói.
Lâm Vãn Vinh vô cùng kinh ngạc.
Chuyện Ngọc Già thân đã mang thai, cũng chỉ có hai người, những người khác trước nay đều chưa từng nói qua, sư phụ tỷ tỷ làm sao mà biết được nhỉ? Đang lúc tỉnh tỉnh mê mê hắn chợt nhớ tới bản sự của An Bích Như, lập tức giật mình hiểu ra:
Ta hiểu rồi, sư phụ tỷ tỷ nàng nghe trộm!
Phì.
An Bích Như khẽ sẵng giọng nói:
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, khó hiểu nói:
Vậy sao nàng biết được? Chuyện này đến cả bọn Thanh Tuyền cũng đều không biết!
Ngươi hỏi ta sao?
An Bích Như cười hì hì nói:
Như vậy coi như hỏi đúng người rồi! Chuyện này chính là ta một tay xúc tiến, sao ta lại không biết chứ?
Nàng xúc tiến?
Tiểu đệ đệ bị dọa cho há hốc mồm ra, hồi lâu vẫn không khép lại được:
Đây, đây là thế nào vậy?
Ngươi không phải là vẫn luôn muốn biết Ngọc Già đã trúng độc gì sao?
An Bích Như cười nói:
"tình bỉ kim kiên"
(tình vững hơn vàng)!
Tiểu đệ đệ như lồi cả mắt ra, độc dược gì thế, không ngờ lại có một cái tên êm tai đến vậy?
Nhìn bộ dạng mê hoặc của hắn, An Bích Như khẽ thở dài:
Lâm Vãn Vinh càng nghe càng mơ hồ, kéo chặt cánh tay nàng:
Thánh cô nhẹ nhàng mỉm cười:
Nghe thấy năm chữ chẳng thuốc nào chữ được, trong đầu Lâm Vãn Vinh như nổ oành một tiếng, toàn thân rung động kịch liệt, đến đứng cũng chẳng vững nữa.
An Bích Như vội đỡ lấy hắn, bất đắc dĩ trừng mắt lườm một cái, sẵng giọng nói:
Ngươi vội cái gì, ta còn chưa nói xong!
Phải, phải.
Hắn trong lòng cảm thấy hơi tốt hơn một chút. Nhìn chăm chú vào nàng với vẻ mong đợi:
Tỷ tỷ, mong nàng nói một lần cho hết đi! Tiểu đệ đệ gần đây tâm tạng không tốt, không chịu nổi mấy lần đả kích đâu.
Tình bỉ kim kiên này, dược tính tuy mạnh, nhưng lại chỉ có hiệu dụng với nữ tử thuần khiết còn chưa kết hôn. Sau khi trúng độc, tính mệnh chỉ còn năm tháng.
An tỷ tỷ yêu mị nhìn hắn:
Ta đem nó cấy vào thân thể Ngọc Già, để thử xem tình ý của nữ tử Đột Quyết này đối với ngươi thế nào!
Cái này, cái này làm sao mà thử được?
Lâm Vãn Vinh sững sờ nói.
Cái khoảnh khắc Nguyệt Nha Nhi mất đi ký ức đó, ánh mắt vừa cô đơn vừa tuyệt vọng của nàng phập phù trước mắt hắn. Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, lặng lẽ nói:
Tiểu muội muội có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện, đại khái cũng có liên quan tới kịch độc trong người nàng ấy đúng không?
Không chỉ như vậy.
An Bích Như gật đầu mỉm cười:
Nàng ấy đã làm cái gì? Lâm Vãn Vinh khổ sở suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được gì, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Thánh cô khẽ sẵng giọng lườm hắn:
Người ta đã đem cả tấm thân thanh bạch của nữ nhi tặng cho ngươi, đến nhi tử cũng sắp sinh cho ngươi rồi, vậy mà người còn không biết nàng ta đã làm qua chuyện gì?
Nàng muốn nói, động phòng?!
Lâm Vãn Vinh khuôn mặt nóng lên:
Cái này, cái này có liên quan gì tới chuyện trúng độc chứ?
Người khi sắp chết, nói được làm được, đó là lúc con người ta thành thực nhất!
An Bích Như khẽ gật đầu, lặng lẽ thở dài:
Lâm Vãn Vinh nghe mà tâm thần run rẩy, hai mắt ươn ướt, nắm chặt lấy ngọc thủ của nàng:
Tỷ tỷ, xin nàng, cứu tiểu muội muội đi!
Ta vừa nãy đã nói qua rồi, kịch độc tình bỉ kim kiên này, thiên hạ chẳng thuốc nào giải nổi.
Tiểu đệ đệ sắc mặt lập tức trắng bệch, An tỷ tỷ khẽ vỗ vỗ lên tay hắn mấy cái, cười nói:
Muốn cứu nàng ta, chỉ có một cách duy nhất!
Cách gì?!
Lâm Vãn Vinh nghe mà tâm thần phấn chấn.
An Bích Như cười hì hì nói:
Giải rồi?! Lâm Vãn Vinh sửng sốt, cái này là từ đâu ra vậy?
An Bích Như yêu kiều nhín hắn mấy cái:
Chuyện ngươi thích làm nhất là gì?
Chuyện ta thích làm nhất? Động phòng?!
Lâm Vãn Vinh đại kinh, nhảy bật lên nói:
An Bích Như khẽ thở dài:
Không ngờ tình bỉ kim kiên lại là như vậy! Thảo nào từ sau đêm đó, Nguyệt Nha Nhi chẳng còn nhắc đến chuyện trúng độc nữa! Lâm Vãn Vinh kinh ngạc đến không nói nên lời, nghĩ đến thâm tình hậu ý của tiểu muội muội, trong lòng lập tức cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhiệt lệ dâng lên trong mắt.
Hắn nghĩ một lúc, đột nhiên lắc đầu khó hiểu nói:
Tỷ tỷ, ta còn có một chuyện không rõ. Sao tỷ biết tiểu muội muội nhất định sẽ động phòng cùng ta? Nếu trong vòng năm tháng, nàng ta tốt với người khác thì sao?
Tốt với người khác? Như vậy đương nhiên cũng có thể giải rồi!
Thánh cô cười nói.
Lâm Vãn Vinh vừa kêu vừa nhảy lên:
Vậy sao được?
Cái này chính là người ở bên ngoài nhìn thì rõ ràng, người ở bên trong thì mê hoặc.
An Bích Như lắc đầu khẽ nói:
"tình bỉ kim kiên"
.
Hay cho cái tình bỉ kim kiên. Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn vui lẫn lộn, lặng lẽ quay đầu nhìn lại. Một thảm cỏ liên miên bát ngát, tại nơi chân trời, tựa như có một thân ảnh thanh lệ đang ôn nhu nhìn hắn.
Mũi hắn cay cay, kéo lấy tay thánh cô, lặng lẽ nói:
Tỷ tỷ, cám ơn nàng!
Giờ thì yên tâm rồi nhé.
An Bích Như ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt hắn, cười nói:
Lâm Vãn Vinh hơi gật đầu, lúc này mới hiểu được ý nghĩa của chuyện thánh cô muốn hắn trở lại thảo nguyên, vừa có thể gặp gỡ Nguyệt Nha Nhi, lại vừa có thể cùng An tỷ tỷ trở lại giấc mộng xưa. Quả thực là nhất cử lưỡng đắc.
An Bích Như đột nhiên híp mắt lại, ghé sát vào bên tai hắn ôn nhu nói:
Tỷ tỷ có tốt không?
Tốt, tốt!
Lâm Vãn Vinh vội vã gật đầu.
An Bích Như thần bí nháy nháy mắt:
Tiểu đệ đệ vỗ bồm bộp vào ngực, chính nghĩa lẫm liệt nói:
Tỷ tỷ cứ nói đi đừng ngại, tiểu đệ đệ dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!
Bây giờ còn chưa thể nói chưa ngươi.
An tỷ tỷ cười khúc khích nói:
Sư phụ tỷ tỷ thần bí cười hì hì, cũng chẳng biết là có chủ ý gì. Lâm Vãn Vinh chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Lão bà mà hắn lấy, từ Thanh Tuyền, tiên tử, sư phụ tỷ tỷ cho đến Nguyệt Nha Nhi. Người sau giảo hoạt hơn người trước, người sau thông minh hơn người trước. Cũng chẳng biết tương lai ở cùng một chỗ thì cảnh tượng sẽ nhiệt náo đến thế nào? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mong đợi.
An Bích Như nắm chặt tay hắn, ôn nhu hỏi.
Đánh trận cũng đánh xong rồi, lão bà cũng lấy về rồi, chỉ đợi chuyện ở Cao Lệ giải quyết xong là vạn sự đại cát. Hắn cười hì hì gật đầu:
An Bích Như mỉm cười lắc đầu:
Lâm Vãn Vinh nghe mà cả kinh, vội vã nói:
Sư phụ tỷ tỷ, nàng, nàng sẽ không đi đánh nhau với tiên tử chứ?
Ngươi nói xem?
Sư phụ tỷ tỷ phong tình vạn chủng lườm hắn, cười lên một cái quyến rũ vô bỉ.
Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, An hồ ly và Ninh tiên tử mà gặp phải nhau, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã không giống với trước đây rồi, bọn họ ngủ với cùng một lão công, thân cũng đã thân rồi, chỉ mong sau này có đánh nhau cũng đừng thái quá, ít nhất cũng giữ lại cho lão công chút mặt mũi chứ.
Rời khỏi thảo nguyên, một mạch truy tinh đuổi nguyệt, mau chóng đi về hướng đông nam. Tiến vào chỗ giao giới của Tấn Ký, liền cùng với An Bích Như lưu luyến chia tay. An tỷ tỷ đi về hướng kinh thành, hắn phải từ Đông Cảng Nhật Chiếu ra biển, tiếp tục đi về hướng đông, mấy ngày sau đã tới cảnh giới Tế Ninh Sơn Đông.
Tế Ninh chính là nơi hắn phát tài, trên Vi Sơn hồ từng lưu lại vô số những hồi ức đẹp đẽ, tự nhiên là quen thuộc đến chẳng thể quen thuộc hơn. Tiến vào trong thành, chỉ thấy trên đường người qua kẻ lại đông đúc, những tiếng bán rong huyên náo cả lên, một cảnh tưởng vô cùng phồn vinh hưng thịch, so với vẻ rách nát trước đây hoàn toàn khác nhau.
Đi đến trước nha môn phủ doãn tàn tạ, còn chưa tới gần đã nghe thấy một tiếng kêu mừng rỡ vang lên:
Chăm chú nhìn kỹ, không ngờ lại là Lạc tiểu thư thân hình như gió, đang nhấc váy lên mà vui vẻ lao đến.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, ôm lấy thân thể mềm nhũn như không xương đó, vui mừng lượn đi lượn lại.
Lạc Ngưng đỏ mặt, tim đập rộn lên:
Cái mặt dày của Lâm Vãn Vinh cũng hơi nóng lên, vội vã nói:
Lạc Ngưng cười hì hì nói:
Cao thống lĩnh từ Miêu Trại hồi kinh liền lập tức truyền lại khẩu tín (thư truyền miệng) của huynh, nói chàng từ thảo nguyên trở về xong sẽ đi Cao Lệ, kêu bọn muội đều đến Tế Ninh chờ huynh! Có điều, đại ca, lần này chỉ sợ huynh phải thất vọng rồi.
Tại sao?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu nói.
Lạc tiểu thư đưa mấy ngón tay lên nói:
Từ khi Tranh Nhi, Huyên Nhi đầy tháng, hoàng thượng liền tuyên triệu hai vị công chúa tỷ tỷ mang theo hài tử vào cung, bọn họ một khắc cũng chẳng thể rời đi được. Hai vị tỷ tỷ tiến cung rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ của Lâm gia đều đè lên người Xảo Xảo. Còn có Ngọc Sương, cũng dần dần tiếp quản sự vụ của Tiêu gia, bận tíu tít lên, căn bản chẳng thể thoát thân. Còn đại tiểu thư thì muốn đi Cao Lệ mở rộng làm ăn, cùng muội đi tới Tế Ninh, nhưng trước mắt đã tạm thời trở lại Kim Lăng để thăm phu nhân rồi.
Đại tiểu thư tới rồi?
Trong lòng hắn cuối cùng cũng có chút vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó lập tức nhớ đến chuyện gì đó:
Vậy còn Ngưng Nhi thì sao? Không phải là muội muốn đi Cao Lệ nhất sao?
Muội đương nhiên là muốn đi rồi, nếu không muội tới đây làm gì?
Lạc Ngưng khẽ rên rỉ một tiếng, hai má đỏ bừng:
Nàng nói được một nửa, mày hơi nhíu lại, vội vã gập người lại,
"ọe ọe"
hai tiếng và bắt đầu nôn.
Ngưng nhi, muội thế này là…
Đại ca, muội không thể đi Cao Lệ rồi!
Lạc Ngưng xấu hổ tựa vào lòng hắn: