Dịch: chudu
Biên dịch & biên tập: chudu
Lạc Mẫn cười cười, xấu hổ nói:
Lâm Vãn Vinh thấy lão già này khó mà e thẹn được, ha ha cười nói:
Lạc Mẫn nói:
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Lâm Vãn Vinh đối với loại người da mặt dày như thế này không khỏi thầm khâm phục, lão hồ ly nói nghe quả thật hay, cái gì:
"Tạo phúc cho dân chúng tỉnh Giang Tô."
Lâm Tam tuyệt đối không tin, chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn để thăng quan mà thôi.
Lạc Mẫn biết không thể nào gạt được hắn, cười cười nói:
Lão Lạc này đối với Lâm Vãn Vinh cũng không phải là loại trống rỗng, nghĩ lại con người lúc thành niên ai không ôm ấp hoài bão, chỉ là bây giờ khi lòng tham con người ta trở nên to lớn thì cũng phải chấp nhận rằng hoài bão ngày xưa dần mục ruỗng theo thời độ lớn của lòng tham.
Lạc Mẫn bảo Lạc Ngưng mang cho mình một bộ quan phục sạch sẽ, nhìn cách Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng, Lạc Mẫn nhẹ nhàng nói với hắn:
Hắn lúc nào từ Lâm công tử hóa thành Lâm lão đệ vậy? Chỉ trong nháy mắt mà Lạc Mẫn đã thay đổi cách xưng hô, nhanh như trở bàn tay vậy. Song với da mặt dày như hắn, Lâm Vãn Vinh nói:
Lạc Mẫn dường như có chút không tin tưởng:
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Càng nhìn Lạc Mẫn càng thấy hắn không giống cha ruột của Lạc Ngưng chút nào. Trưởng thành trong sự nuôi dưỡng như vậy làm sao có thể sinh ra một nữ nhân đẹp như hoa thế này? Có lẽ hai tỷ đệ tiểu lạc đều là giống mẫu thân họ a.
Lạc Mẫn cất tiếng than, trong lòng bỗng chốc nhớ về người vợ quá cố của mình.
Lâm Vãn Vinh cũng không hứng thú nghe hắn kể chuyện xưa liền vào thẳng vấn đề:
Lạc Mẫn cười to rồi nói:
Lâm Vãn Vinh có chút hồ đồ nói:
Lạc Mẫn cười khổ nói:
Lâm Vãn Vinh hơi kinh ngạc hỏi:
Hồ ly đụng phải hồ ly, so về tính nhẫn nại xem ra Lạc Mẫn có phần thua kém, lão nhịn không được nói:
Cũng biết lão hồ ly này không có hảo ý, quả nhiên là việc này. Lâm Vãn Vinh vẻ mặt kỳ quái nói:
Lạc Mẫn than vãn:
"Giang Nam phong, thiên hạ túc"
lời này thực không sai, khi thu thuế hằng năm Giang Tô lúc nào cũng là nơi nộp đủ trước. Bây giờ phương bắc không thái bình, sang năm lại có thể cùng Hồ nhân đại chiến, bên trong lại có mầm mống tai họa Bạch Liên giáo, lợi dụng tiền tài nơi này để phát triển. Ta tuy thu thuế một tỉnh Giang Tô, nhưng toàn bộ phải nộp vào quốc khố, ngay một chút tiền thừa quả thực cũng không có.
Lời này cũng có chút đạo lý, Giang Tô tổng đốc lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người ham muốn ngồi vào chiếc ghế này. Hơn nữa lúc này quốc khố quả thực chịu không nổi, tiền không đủ chi, cũng bởi có nhiều lý do mà Giang Tô trở thành nguồn thu chính.
Lạc Mẫn bất đắc dĩ nói, vẻ lo âu khắc sâu trên mặt.
Lạc Mẫn kêu ca:
Lâm Vãn Vinh suy tư một chút, nói:
Lạc Mẫn gật đầu đáp:
Điều này cũng khó trách, hoá ra là có một lần kinh nghiệm nặng nề, xả lũ trên thượng du, bảo vệ mục tiêu trọng yếu, đó là biện pháp khi không có biện pháp, bị lão bách tính oán than cũng có thể hiểu được.
Lâm Vãn Vinh nói:
Lạc Mẫn than vãn:
Không gạt lão đệ, việc cần làm ta cũng đã làm rồi, quyên góp, các loại thủ đoạn ta đều đã áp dụng rồi, nhưng còn thiếu hơn mười vạn lượng bạc, làm sao có thể bù được đây? Không có ngân lượng, việc đê điều Trường Giang không quá vài ngày nữa phải dừng lại rồi. Nếu không nhân lúc còn chưa sương giá mà không tu sửa xong đê điều, sang năm lũ tới, chúng ta liền thúc thủ vô sách.
Lâm lão đệ, Ngưng nhi từng đề cập với ta, nói ngươi linh hoạt nhanh nhẹn, trước nay luôn tháo vát, nó đã từng nhờ ngươi giúp đỡ, cho nên ta mới mạo muội mời ngươi tới, xin lão đệ ngươi giúp ta một tay. Coi như là vì dân chúng Giang Tô mà làm phúc.
Lạc Mẫn nói rất thành ý, cuối cùng khiến Lâm Vãn Vinh cũng không nhận ra đâu là thật giả nữa.
" Ài, hoá ra nha đầu Lạc Ngưng kia giới thiệu ta với lão gia nàng. Nói lão tử sở trường kiếm tiền. Chỉ là ta có thể làm. Cũng không thể chỉ trong phút chốc được. Đưa ra cho ngươi mười mấy vạn lượng bạc a? Nếu có bản lĩnh đó. Còn đứng đây nói chuyện vớ vẩn sao, đã về thẳng nhà đếm bạc rồi đi chơi bời."
Lòng hắn tuy nghĩ vậy nhưng bên ngoài lại nói:
Lâm Vãn Vinh cười khổ.
Lạc Mẫn tâng bốc nói:
Thấy bộ dạng này của Lạc Mẫn, quả thật là đã cùng đường rồi, nếu không sẽ không tìm đủ mọi cách như vậy. Lâm Vãn Vinh lớn lên bên bờ sông, tất nhiên biết đê điều đối với dân chúng bình thường có ý nghĩa như thế nào, Lạc Mẫn bộ dạng quả thật là muốn làm một thứ gì đó, hắn thở dài, nói thầm:
"Mẹ nó, chẳng lẽ quả thực muốn ta làm đấng cứu thế một lần sao?"
Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại trên con đê lớn, trầm tư không nói. Lạc Mẫn cũng không nói gì.
Bên kia Lạc Ngưng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn hai người ở trên bờ đê sắc mặt u sầu, nàng ta lặng lẽ thở dài:
Lâm Vãn Vinh đi vài bước đột nhiên quay đầu lại vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:
Lạc Mẫn nhìn hắn vui vẻ nói:
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thầm nghĩ:
"Cái lão hồ ly này ngoại trừ lòng tham hơn lớn ra, lại thêm cái tính gian xảo thì nhìn chung vẫn không còn khuyết điểm nào."
Nghĩ đoạn hắn lại hỏi:
Lạc Mẫn trả lời:
Lâm Vãn Vinh nói:
Lạc Mẫn nét mặt rạng rỡ:
Lâm Vãn Vinh nhàn nhạt nói:
Lạc Mẫn cả kinh thầm nghĩ:
"Lôi kéo cả binh lính đi tu bổ đê điều qua nhiên là một ý nghĩ lớn mật. Trong lịch sử Đại Hoa chưa từng có thông lệ này. Có thể được hay không?"
Lạc Mẫn thở dài nói:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
Lạc Mẫn khuôn mặt trở nên khó coi, nhíu mày. Lâm Vãn Vinh lác đầu cười nói:
Lạc Mẫn sao lại không hiểu ý tứ của hắn, chính là muốn bôi nhọ danh tiếng của Trình Đức. Rồi thuận theo đó mà bôi nhọ danh tiếng của chủ tử đằng sau hắn, ép cho chúng phải xuất binh tu bổ đê điều.
Lạc Mẫn cắn răng nói:
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói:
Lạc đại nhân nếu bất tuân theo luật thượng cấp thì theo hệ thống của Đại hoa thì xử tội gì.
Nhẹ thì cách chức, nặng thì chém đầu.
Lâm Vãn Vinh như vô tình nói:
Lạc Mẫn trong lòng cả kinh:
"Tên họ Lâm này trong lòng quả thật có chút ngoan độc."
Song bên ngoài lại gật đầu nói:
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
Lạc Mẫn gật đầu nghĩ:
"Lúc này quả thật không còn cách nào khác chỉ đành làm theo lời tên gian thương này. Nếu Trình Đức dám phản kháng sẽ rời vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Lạc Mẫn không cần suy nghĩ nói:
Lâm Vãn Vinh nghe xong thiếu điều hộc máu:
"Lão hồ ly này nơi nào không nghĩ lại nghĩ đến tửu lâu."
Hắn khe khẽ cười:
Lạc Mẫn trong mắt chợt lóe lên nói:
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Đối việc tạo ra loại thuế mới đánh trên thanh lâu quả thật rất là có lực hấp dẫn, nhưng cũng như theo lời Lâm Văn Vĩnh nói, tuy chỉ là chạm vào một phần nhỏ trong lợi ích của người dân, nhưng có thể sẽ mang lấy nhiều danh tiếng vô cùng xấu.
Lâm Văn Vĩnh thấy y do dự, thầm mắng mấy lão hồ ly không muốn mình trở thành tội nhân, lại muốn dân chúng xưng tụng là vị quan tốt, thiên hạ lại có tiện nghi đó sao?
Lạc Mẫn gật đầu nói:
Y vừa nói đôi mắt hí cũng liếc nhìn hắn một cái, trên mặt cũng có một cái thâm ý.
Lâm Văn Vĩnh trong lòng nhảy dựng lên:
"Mẹ nói, lão hồ ly này sẽ không đánh trọng thuế với hương thủy cùng xà phòng của ta chứ? Hay, cuối cùng là tự đặt tảng đá cản chân mình mà."
Lạc Mẫn như nhìn thấu tâm tư hắn, giảo hoạt cười nói:
Lão hồ ly này lấy mất tiện nghi của ta, lại còn bán lại cho ta, Lâm Văn Vĩnh vừa bực mà lại vừa buồn cười, đang muốn nói chuyện lại thấy Lạc Ngưng đang tự mình bê hai tách trà hương minh tới, cười nói:
Được Lâm Văn Vĩnh chỉ điểm, Lạc Mẫn tâm tình thập phần vui vẻ, cầm chén trà uống một ngụm nói:
Lạc Ngưng mới vừa rồi thấy họ cười nói vui vẻ, nên muốn tới tìm hiểu tin tức, nghe thế hân hoan nói:
Lâm Văn Vĩnh mỉm cười chưa nói, đã nghe xa xa có tiếng quát mắng vang tới.
Ba người vội nhìn lại, nguyên lai là một dân phu đang trên đê ước khoảng bốn, năm mươi tuổi, nghe nói tài tử tới họa tranh, liền ra xem, vừa ra thì làm rơi xuống bức tranh giang sơn điểu khám đồ của Hậu Dược Bạch trên bàn, làm bức tranh bị vấy bẩn.
Dân phu đó chỉ một thảo dân giữa những họa sư, gương mặt tái nhợt, hai chân run run, nhanh chóng lau đi những dấu vết đó, nhưng càng lau càng làm lem luốt.
Lão nhân kia vừa quỳ gối vừa không ngừng dập đầu khóc ròng nói:
Võ sĩ yêu đao, văn nhân yêu họa, nay bức giang sơn đồ chính là đặc ý của Hậu Dược Bạch muốn lấy lòng Lạc Ngưng mà họa nên, bị một tên tiện dân hủy đi, sao có thể không nổi nóng, hắn hung hăng đá một cước thẳng vào mặt của lão nhân, cả giận nói:
A, Lâm Văn Vĩnh long vô cùng tức giận, liền lấy chén trà dưới đất, xông lên vài bước, túm lấy một người, miệng kề sát tai người ấy nói:
Huynh đệ ngươi muốn có bạc không?
Muốn.
Lâm Văn Vĩnh rút trong người ra mười lượng bạc, rồi cầm lấy cục đá đưa hắn nói:
Người kia hỏi:
Lâm Văn Vĩnh nhìn Hậu Dược Bạch cắn răng nói: