Trinh Tử lập tức hiểu rõ.
Không hổ là sản phẩm của hệ thống, đương nhiên là tinh phẩm rồi.
Trinh Tử thét chói tai, biểu cảm còn rất khủng bố, giống như bị dọa sợ.
Mã Văn và mấy người không chạy trợn to mắt, vẻ mặt dao động nhìn Sở Hạo.
Sở Hạo cầm kiếm gỗ đào, bộ dạng trầm ổn, có cảm giác như cao thủ đỉnh phong, hắn thản nhiên nói:
Biểu cảm của Trinh Tử hung dữ, rất không cam lòng, nói:
Toàn thân Mã Văn run rẩy, đã sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, kích động nói:
Sở Hạo nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói:
Mã Văn tuyệt vọng, bây giờ anh ta rất hối hận, vì sao lại trêu chọc Sở Hạo.
Mã Văn quỳ trên đất, không ngừng dập đầu:
Những người khác cũng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi và giật mình.
Sở Hạo nhìn Mã Văn, lạnh lùng nói:
Giọng Mã Văn run run, hai chân cũng đang run, nói:
Sở Hạo thản nhiên nói:
Đáng tiếc, bản thiên sư tha cho anh, cô ấy sẽ không tha cho anh.
Thiên sư anh nhất định phải giúp tôi, cầu xin anh.
Mã Văn không ngừng dập đầu.
Những người khác cũng dập đầu, đều đập ra máu rồi.
Sở Hạo vung tay, bình tĩnh trang bức.
Trinh Tử không hiểu gì, sửng sốt nhìn hắn.
Sở Hạo liếc mắt nhìn cô ta một cái, đúng là không hiểu phong tình, nói:
Đám Mã Văn kích động, không ngừng dập đầu nói:
Cảm ơn thiên sư, cảm ơn thiên sư.
Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 3 điểm giá trị trang bức.
Biểu cảm của Trinh Tử hơi buồn bực, nhưng vẫn nói:
Nói xong, Trinh Tử liền biến mất, đèn ở bãi đỗ xe cũng khôi phục như ban đầu.
Đám Mã Văn thở phào nhẹ nhõm, toàn thân xụi lơ.
Sở Hạo xoay người rời đi.
Mã Văn vội vàng nói.
Sở Hạo xoay người, lạnh lùng nói:
Mã Văn đâu dám, bây giờ cho anh ta một trăm lá gan, cũng không dám.
Mã Văn vội vàng nói: - Không... Không phải, Mã Văn tôi có mắt như mù, đắc tội thiên sư, tôi muốn bồi tội xin lỗi thiên sư.
Sở Hạo vẫy tay, xoay người rời đi, không dây dưa lằng nhằng, có cảm giác như cao nhân thế ngoại.
Quay về xe, một đám phụ nữ nhìn Sở Hạo với vẻ khó mà tin.
Vừa rồi bọn họ bị dọa há to miệng, nữ quỷ kia quá khủng bố, nhưng Sở Hạo vừa ra trận, nữ quỷ kia liền bị dọa chạy, uy vũ này, khí phách này.
Sở Hạo sờ mũi, nói:
Đi thôi.
Thiên sư, cậu có bạn gái chưa?
Thiên sư, cậu rất lợi hại.
Quá đẹp trai, mau đỡ tôi, tôi bị trai đẹp làm choáng váng rồi.
Người mẫu nữ như sắp ngất đi, cô ta có cần khoa trương như thế không.
Nếu là lúc trước, đám phụ nữ này chỉ tò mò và nhiệt tình với Sở Hạo, như vậy bây giờ là sùng bái, quả thực đến mức cuồng nhiệt rồi.
Quý Băng Băng vội vàng nói:
Tổng giám đốc Nhạc cười nói:
Vậy đến lượt cô mời, chúng ta đổi nhà khác.
A... A... Tổng giám đốc Nhạc vạn tuế.
Sở Hạo nhìn đám người mẫu, nói:
Đôi mắt Dạ Dạ tỏa sáng, nói:
Được rồi!
Ai bảo anh đây ưu tú như vậy, cô ta không phục không được.
Vì thế lại đổi nhà khác, ở trong một rừng hoa, Sở Hạo thành trung tâm của mọi người, mỗi người đều tìm hắn uống rượu, kết quả là hơi say.
Sở Hạo choáng váng, ợ một hơi rượu, vung tay nói:
Lại uống tiếp, đám phụ nữ chơi rất vui vẻ, trong lúc này lôi kéo hắn vừa nhảy vừa hát, Lạc Yên và tổng giám đốc Nhạc đều chơi hăng say, hai bọn họ cũng choáng váng.
Đôi mắt Quý Băng Băng mê ly, rõ ràng là hơi say, ôm lấy cánh tay của Sở Hạo, bộ ngực dán sát vào nói:
Thiên sư say rồi, tôi đưa cậu về.
Quý Băng Băng cô muốn làm gì? Là về nhà thiên sư, hay là nhà cô!
Dạ Dạ bất mãn.
Quý Băng Băng lè lưỡi, nói:
Dạ Dạ nhảy dựng lên, nói:
Quý Băng Băng nhìn những người khác, đều say gần như không biết gì rồi, chỉ có cô ta đã tỉnh táo, ôm đầu nói:
Dạ Dạ ợ một hơi, gương mặt đỏ rực nói:
Quý Băng Băng vui tươi hớn hở nói:
Dạ Dạ hơi chột dạ, nói:
Quý Băng Băng cười rực rỡ, nói:
Ngày hôm sau, Sở Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, thì thấy một đôi chân dài đè lên ngực hắn, vừa trắng vừa mềm, quay đầu nhìn, Lạc Yên ngủ say như chết.
Sở Hạo giật mình, ngồi bật dậy.
Kết quả, hắn nhìn thấy một màn cả đời khó quên.
Giường lớn trong phòng, nằm ít nhất 5 người phụ nữ, hắn bị kẹp ở giữa, không ít cô gái chỉ mặc đồ lót, lộ ra chân dài, một mảng lớn tuyết trắng.
Lạc Yên đùi thon dài.
Nhạc San San thành thục quyến rũ.
Quý Băng Băng mắt to như mắt hồ ly tóc ngắn.
Dạ Dạ hoa trong trăm hoa người mẫu non mềm.
Chu Tử Tình ít nhất cup D.
Hình ảnh này quá xấu xa, quả thực không dám tưởng tượng.
Sở Hạo mơ hồ, hắn hơi khó tin.
Loại cảnh tượng này, không phải chỉ có thể thấy trong mơ sao?
Sở Hạo lau mồ hôi, hắn cảm thấy trong miệng có thứ gì đó rất khó chịu, vươn tay lấy ra, là một ít lông quăn màu đen, lại nhìn Nhạc San San không mặc quần lót có chỗ trụi, hắn lập tức mơ hồ.
Lại nhìn Lạc Yên.
Mẹ kiếp!
Bộ ngực to có điểm đỏ, có thể chắc chắn, bình thường tuyệt đối không như vậy, rõ ràng là hút và cắn tạo ra.
Trái tim Sở Hạo đập điên cuồng, vội vàng mặc quần áo, lén lút chuồn đi, gọi xe bỏ chạy.
Mẹ nó bây giờ không chạy, đợi bọn họ tỉnh lại, không phải sẽ chết sao?
Còn đắm chìm trong phồn hoa vừa rồi, Sở Hạo phiêu phiêu, cảm thấy thế giới này thật nhiều màu sắc, không khí chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
Trở lại tổ nhỏ của mình, đặt tiền lên giường, Sở Hạo có hơn một vạn, trong lòng hắn ngây ngất, cẩn thận cất đi.
Những số tiền này, sau này đều là tiền cưới vợ.
Lúc này, điện thoại vang lên, là một số quen.
Nói đến lão Mạc, ông ta là người chuyên làm công việc tang sự, mở một quán chuyên phục vụ tang sự, hôm trước đến quê nhà Mộc Vũ Huân, chính là công việc ông ta sắp xếp cho Sở Hạo.
Lão Mạc châm chọc: