Cô nhìn cơ thể của mình đang hoạt động xinh đẹp lộng lẫy, cô mỉm cười nhìn linh hồn trong sáng ấy...
Cô ấy là người lương thiện cô ấy đáng được sống, cô chỉ là cuộc đời của tiểu tam,có sống lại cũng chỉ là tiểu tam thôi
Khi cô chuẩn bị nhắm mắt lại để siêu thoát thì bỗng dưng có tiếng nói vang lên:
San San chợt mở mắt ra nhìn xung quanh vẫn hoàn toàn là bóng đêm nhưng hoàn toàn không phải là bánh xe luân hồi.
Cô tưởng đây là bánh xe luân hồi? - Giọng nói vang lên không rõ nam hay nữ
Đây là đâu?
Cô ánh mắt lạnh lại hỏi, đừng nói với cô đây chính là cái hệ thống chó má nào đó nhé!
Giọng nói im lặng một chút cười nhạt cái, lần này nghe rõ là giọng nam:
Giọng nói quyến rũ tiêu soái làm cô ngước nhìn há hốc mồm rồi nhìn xung quanh không giống hệ thống lắm...
Có muốn cùng ta lập một kế ước không con bồ câu xinh đẹp?
Không.
Cô chẳng chút ngần ngại trả lời, giọng nói có chút cứng đờ liền lấy lại sự quyến rũ tiêu soái ban đầu:
Cô ngưng đọng lại nhìn anh... Cười nhạt rồi nói:
Tôi chỉ là một tiểu tam chua ngoa kiêu căng, có lập kế ước hay sống lại thì cuộc đời vẫn mãi mãi là tiểu tam thôi.
Thú vị lắm, cô tên gì?
Giọng nói nghe có chút cợt nhả hỏi cô, cô bình thản trả lời
San San, Tích San San.
Vậy từ giờ ta sẽ gọi cô là Ngữ Kỳ!
Mắt cô giật giật... Này... Cô mới nói tên mình ra rồi kia mà....?
Một bản hợp đồng hiện ra trước mắt cô, giọng nói tiêu soái ấy vang lên
Cô im lặng chút rồi nhìn lọ mực cho cô ấn vào.... Cười nhạt:
Ngữ Kỳ cho tay vào mực rồi ấn mạnh vào bản ký kết, giọng nói liền hiện ra một nam nhân anh tuấn, nam nhân đó nhìn cô cười nhạt một cái vỗ tay:
Ngữ Kỳ cười nhạt một cái im lặng để cho nam nhân đó nói tiếp:
Cô nhíu mày, vị nam nhân đó hiện lên trước mặt cô ba quyển tiểu thuyết định nói thì bị cô chặn:
Vị nam nhân đó bật cười:
Cô cắn môi nắm chặt tay không muốn chịu uất ức... Nhưng cô vẫn im lặng, vị nam nhân đó mỉm cười hiện ra 3 hình tiểu thuyết nói:
Ngữ Kỳ nhìn vào sắc mặt liền đen.... Cái gì mà Tiểu Bạch Thỏ Em Đừng Chạy? Cái gì mà Nữ Chính Ta Quyết PK Với Nam chính? ( PK là kiểu đối đầu nhau) Lại còn Ngoan, Thỏ Thỏ Theo Anh Về Nhà!
Cô nuốt nước miếng quay ra nhìn:
Vị nam nhân nhìn thấy cô rụt rè liền có chút buồn cười lắc đầu ra vẻ tiếc nuối nói:
Giới Tính: Nữ (Mặc Định)
Tên: Ngữ Kỳ
Tuổi: 20
Trí Lực: 42 ( Max 100 Điểm)
Tướng Mạo: 66 ( Max 100 Điểm)
Thể Lực: 60 (Max 100 Điểm)
Kỹ Năng: Không
Năng Khiếu: Khiêu vũ trung cấp, ca hát sơ cấp
Mị Lực: 10 (Max 100 Điểm)
Vị Nam nhân đó mỉm cười:
Cô lườm không thèm chấp quay đi suy nghĩ, cô đâu có quan tâm gã nam nhân biến thái kia nói mỉa gì mình cơ chứ, nhưng nghĩ đến phải chọn sắc mặt cô liền không thể khá nổi đen xì như đáy nồi....
Cái nào cũng có vẻ rất nguy hiểm a~ Cái Pk thì loại đi, cô không đủ khả năng đâu... Vậy cô thử cái Tiểu Bạch Thỏ Em Đừng chạy đi? Nghe có vẻ an toàn đây... Cô sẽ thử.
Ngữ Kỳ chỉ vào tiểu thuyết số 1 rồi rụt rè quay ra nhìn anh nói:
Vị nam nhân chỉ cười nhạt một cái, hất tay cô liền rơi xuống.....
----Ta là dải phân cách----
-Họ Vương kia, còn không dậy? Muốn lười biếng à? Không phải cô chủ thương xót mày thì mày sớm bị đánh cho hỏng mặt rồi!
Giọng nói chua ngoa vang lên làm cô nhíu mày, nói thật đầu cô đau như búa đổ... Miệng theo thói quen của nguyên chủ đáp:
Mở mắt ra vẫn thấy bà béo liên mồm cô liền cố gắng gượng dậy thì bà béo liền hừ một cái rồi quay đi, cô bắt buộc phải đi ra chỗ vắng ngồi tiếp thu lấy nội dung của câu chuyện...
Thân thể này tên Vương Ngữ Kỳ, nghe thì có vẻ sang trọng nhưng nguyên chủ chỉ là một cô bé giúp việc trong nhà, cô mồ côi từ nhỏ được gia tộc Minh mang về làm giúp việc, cô cũng chỉ yên phận mà sống, nhưng cái ngày cô gặp Hạ Thiên cô đã đem lòng yêu... Cố gắng làm socola ngày valentine hay cố gắng trang điểm thật xinh đẹp, Hạ Thiên vẫn luôn dịu dàng với cô còn là học trưởng, cô chỉ là được đi học cùng tiểu thư đâu dám với cao chỉ là tặng socola với cô là đủ lắm rồi, nhưng khi cô tặng món quà đó cho Hạ Thiên anh liền đồng ý làm người yêu cô, đây là tình đầu của cô, sự sung sướng xâm chiếm trái tim cô nhưng cô chủ của Vương Ngữ Kỳ thấy cảnh đó liền ghen tỵ không thôi, liên tục phá đám cô rồi làm cô bị mang danh trộm cắp đánh cho tơi tả, rồi thuê người cưỡng hiếp cô làm cô không còn là trinh nữ, hôm sinh nhật cô ta thì cô ta mời nguyên chủ lên phát biểu chúc mừng sinh nhật mình, nguyên chủ lên chúc mừng sinh nhật cô ta thì ảnh nguyên chủ bị cưỡng đoạt liền hiện lên làm cô chỉ biết ngơ mặt không nói gì, cô ta thì lại thản nhiên giả vờ giúp cô che đi cái màn hình lớn rồi kêu lên mọi người đừng nhìn, sau đó Hạ Thiên đau lòng rời bỏ cô mà đi nước ngoài dù cho cô cầu xin anh đến mức nào còn cô ta thì được danh hiệu tiểu bach thỏ thanh thuần dịu dàng, cả đời cô bị phỉ bám là lăng toàn lẳng lơ rồi bị gia tộc đem gả cho gã công nhân đáng tuổi bố cô cho đỡ xấu mặt, khi Hạ Thiên về xuất hiện với danh nghĩa là người yêu của cô chủ, cô chỉ dám nhìn anh một cách hèn mọn mà không dám nói lời nào.... Cả đời cô bị đánh đập mãi không thể ngóc đầu dậy cho đến lúc hấp hối gần chết vì bệnh thì cô ta đến thăm cô kể lại mọi chuyện với bộ dạng đắc ý nói "cả cuộc đời cô không bao giờ thắng được tôi đâu!". Cô vì vậy mà chết linh hồn không thể siêu thoát...
Ngữ Kỳ thở dài một cái day trán sau khi tiếp nhận gần hai giờ đồng hồ nội dung cuộc đời nguyên chủ... Mong muốn của nguyên chủ không quá phức tạp cũng không quá cầu kì, mong muốn của một tiểu tam yếu đuối là có mối tình đầu kết thục trọn vẹn, không bị cưỡng hiếp mà cả đời có thể sống theo ý mình cũng không phải cưới người mình không yêu.
Đây là mong muốn chứ không phải trả thù, cô thở dài một cái ưu sầu.... Cái thế giới này nghe có vẻ dễ nhưng lại biến thái vô cùng.... Ngữ Kỳ vuốt nhẹ mặt một cái rồi mỉm cười:
Chuyện gì sẽ xảy ra?.... Ai biết được....