Lúc ra tới bên ngoài, Tiết Thứ chạm mặt Trịnh Đa Bảo đang dẫn theo vài thái giám đi tìm người.
Trịnh Đa Bảo trông hơi mập mạp, vì chạy mà đổ đầy mồ hôi. Thấy hắn, ông ta vội vội vàng vàng chạy tới hỏi:
Ông ta vốn đang hầu hạ bên cạnh điện hạ bỗng có một cung nữ tới báo có hai vị khách đang ẩu đả bên ngoài Tiêu Viên. Sợ sẽ gây náo loạn cho bữa tiệc, ông ta bèn vội vã đi xử lý. Kết quả là lúc chạy tới mới biết được rằng hai người này chỉ vì say mà chửi nhau dăm ba câu thôi. Thấy không có chuyện gì nữa, ông ta mới quay về.
Nào ngờ khi về tới nơi lại không thấy điện hạ đâu. Hỏi mấy thái giám xung quanh thì bọn họ đều nói là thấy điện hạ đi ra ngoài, không dẫn ai theo cả, nhưng bọn họ cũng không biết ngài ấy đi đâu.
Trịnh Đa Bảo đã sống trong cung mấy chục năm, làm sao mà không biết được chuyện gì đã xảy ra. Ông ta hốt hoảng, vội vàng dẫn người đi tìm.
Điện hạ đang nghỉ ngơi trong thiên điện.
Tốt rồi, tốt rổi.
Trịnh Đa Bảo vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong, ông ta định đi vào trong.
Thấy ông ta chuẩn bị bước vào, Tiết Thứ giơ tay lên cản:
Thông thường khi có tiệc, bọn họ sẽ chuẩn bị hai bộ quần áo cho chủ tử để phòng ngừa khi bị bẩn sẽ có đồ thay.
Nghe hắn nói thế, Trịnh Đa Bảo vội vã sai người đi lấy quần áo dự phòng.
Đương lúc định mang quần áo vào cho Ân Thừa Ngọc thì bị Tiết Thứ cầm lấy. Ông ta nghi hoặc, hỏi:
Tiết Thứ lạnh nhạt đáp:
Vừa nghe thấy không phải rượu bình thường, Trịnh Đa Bảo cau mày, tức giận:
Mấy tên trong cung chỉ biết làm mấy trò hèn hạ này mà thôi! Điện hạ có ổn không?
Đã ổn rồi.
Tiết Thứ cầm quần áo, đi vào thiên điện:
Trịnh Đa Bảo đang tức giận, nghe thế đương nhiên sẽ đồng ý. Ông ta gọi thân tín của Đông cung, sai đi kiểm tra toàn bộ điện.
Về phần Tiết Thứ, hắn cầm quần áo quay lại thiên điện.
Ân Thừa Ngọc đang ngồi trên ghế bành, rủ mắt suy tư.
Trên người y là áo trong màu trắng. Vì khi nãy phải giải dược nên vạt áo lỏng ra, bộ ngực trắng như ngọc ẩn hiện dưới lớp áo, khác hoàn toàn so với dáng vẻ đứng đắn thường ngày mà lại trông giống danh sĩ hào hoa phong nhã của triều đại trước*.
*Chỗ này tui không rõ ý tác giả cho lắm, xét về ngữ cảnh thì tác giả viết là "quần áo xộc xệch" và "trăng hoa trác táng" nó khá liên kết với nhau, nhưng tác giả còn viết thêm "danh sĩ của triều đại trước" thì tui lại thấy nó bất hợp lý vì danh sĩ là chỉ những người trí thức nổi tiếng. Nên là tui sửa lại thành hào hoa phong nhã (mặc dù nó cũng chả hợp lý với cái cách ăn mặc ở phía trên:)))))
Thấy Tiết Thứ đi vào, y ngẩng đầu, khàn khàn nói.
Tiết Thứ cụp mắt bước lên đưa quần áo cho y.
Ân Thừa Ngọc đáp lại một tiếng rồi nhận lấy, đi vào sau bình phong thay đồ.
Bình phong được bọc bằng vải lụa, bên trên thêu một bức tranh sơn thủy xưa cũ. Cái bóng của y ẩn hiện trong tranh khiến người ta chìm sâu vào đó.
Tiết Thứ nhìn chằm chằm vào cái bóng, trong đầu bỗng nhớ lại hình ảnh sắc tình trong mơ dạo trước. Chợt hắn nghe người đang đứng sau bình phong gọi:
Hắn nhanh chóng ngừng nghĩ, bình tĩnh bước vào sau bình phong.
Ân Thừa Ngọc đã thay áo trong, còn áo ngoài rườm rà bị y ném trên giường.
Y giơ hai tay ra, hơi ngửa đầu:
Ánh mắt Tiết Thứ nhìn vào trên giường rồi chợt quay đi, không dám nhìn, không dám nghĩ gì nữa..
Hắn nhanh chóng cầm áo ngoài lên, mặc chỉnh tề vào cho y.
Lúc hắn ngồi xổm xuống cài ngọc bội, Ân Thừa Ngọc từ trên nhìn xuống, thấy trên trán hắn đổ đầy mồ hôi thì vươn tay ra lau đi, khẽ cười:
Tiết Thứ khựng lại, không đáp.
Hắn cúi đầu chỉnh lại quần áo cho y xong mới đứng lên, lui ra xa một chút.
Ân Thừa Ngọc hừ cười, ném quần áo dơ cho hắn:
Dứt lời, y mặc kệ hắn, vòng ra trước bình phong, đi ra ngoài.
Mà sau bình phong, Tiết Thứ ôm quần áo đứng bất động hồi lâu. Mãi sau hắn mới cẩn thận gom tay lại, siết chặt áo trong màu trắng trong tay.
Ân Thừa Ngọc chỉnh lại y phục, đụng mặt Trịnh Đa Bảo chạy tới đây phục mệnh.
Thấy vẻ mặt kì lạ của ông ta, Ân Thừa Ngọc cau mày:
Trịnh Đa Bảo ghé vào tai y khẽ nói một cái tên.
Ân Thừa Ngọc ngạc nhiên, rồi lại tự hiểu rõ.
Là Dung tần cũng đúng.
Trong cung ai cũng biết quý phi Văn và Dung tần từng có mâu thuẫn, mà rượu bị bỏ thuốc là Ân Thừa Chương đưa cho y. Cho dù có bại lộ mọi việc thì mọi người cũng đều sẽ nghĩ là do hai mẹ con quý phi làm mà thôi.
Kế này của người giật dây khá thâm độc đấy.
Ân Thừa Ngọc thở dài, bước đi.
Nếu lần này là Dung tần thì chắc có lẽ vị phi tần hậu cung đời trước cũng là bà.
Chẳng qua khi ấy rất loạn, y không nhìn rõ được mặt của người đó, đó là chưa nói y cũng chỉ mới gặp Dung tần được mấy lần. Sau này, y nghe nói Long Phong đế giấu chuyện này xuống, y bị phế chức thái tử, còn vị phi tần kia bị ban rượu độc.
Bây giờ mới hiểu vì sao khi y hồi cung sau năm năm, tên của Dung tần và Ân Từ Quang lại trở thành điều cấm kỵ. Mấy cung nhân hầu hạ lúc nghe y nhắc đến bọn họ đều nơm nớp lo sợ, chẳng biết có phải vì thân phận của Ân Từ Quang hay bởi vì người "thông dâm" với y trước kia là Dung tần.
Tính đi tính lại, đúng là không bao lâu sau khi Dung tần mất, Ân Từ Quang cũng bệnh nặng rồi qua đời.
Trịnh Đa Bảo còn muốn khuyên mấy câu, nhưng nhìn sắc mặt của y đành nuốt ngược vào.
Ông ta khẽ sai người lục soát bốn phía, phòng ngừa có người tiếp tục hắt nước bẩn.
Dung tần bị nhốt trong sương phòng phía tây điện Sùng Trí, bà cũng bị người bỏ thuốc, mới vừa tỉnh lại. Thị nữ đã giúp bà mặc quần áo và phục sức xong, chỉ còn mái tóc bù xù chưa kịp chải lại. Trên mặt Dung tần đầy hoảng sợ.
Thấy Ân Thừa Ngọc tới, bà cúi đầu, run rẩy chào hỏi:
Lúc tỉnh lại ở một nơi xa lạ, thấy quần áo bị cởi ra, Dung tần mới phát hiện mình trúng kế của người ta. Chẳng qua không ngờ người còn lại là thái tử.
Mặc dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng đôi bàn tay chắp phía trước của bà vẫn run rẩy liên tục.
Ân Thừa Ngọc thấy bà hoảng hốt, đang định an ủi đôi ba câu thì bỗng nghe phía sau có tiếng người gọi:
Y quay đầu lại nhìn, thấy Ân Từ Quang đang được thị nữ đỡ vội vàng chạy vào. Mặt "nàng" tái mét, lảo đảo bước tới mấy bước, chắn trước mặt Dung tần.
"Nàng" cúi thật thấp xuống, thều thào nói:
Ngoại trừ Ân Thừa Ngọc, trong phòng còn có mấy thái giám và cung nữ, nhưng "nàng" vẫn cúi đầu, mặc kệ thân phận công chúa hoàng gia tôn quý.
Ân Thừa Ngọc thở dài, không hề muốn làm khó. Suy cho cùng, là y liên lụy tới hai mẹ con bọn họ.
Y đỡ Ân Từ Quang dậy, trấn an:
Dứt lời, y lại quay sang sai Trịnh Đa Bảo:
Lời này của y coi như là giấu đi chuyện thái tử và Dung tần bị người khác hạ thuốc làm hại.
Ân Từ Quang ngạc nhiên nhìn Ân Thừa Ngọc. Thấy vẻ mặt ôn hòa của y, "nàng" lại cụp mắt, nhẹ nhàng cảm ơn
Đứng ở góc độ của thái tử mà nói, thân là người bị hại, y hoàn toàn có thể làm lớn chuyện. Dù sao y vừa không trúng kế vừa là người bị hại, nếu nói ra thì trăm lợi không hại.
Người duy nhất bị liên lụy chỉ có Dung tần mà thôi.
Dung tần vốn có xuất thân thấp kém còn không được hoàng đế yêu thích, bây giờ lại bị bỏ thuốc suýt nữa bị người ta đưa lên giường thái tử. Mặc dù không có xảy ra chuyện gì, nhưng bà là phụ nữ, ắt sẽ tổn hại thanh danh. Nếu thái tử làm lớn chuyện, không những Long phong đế sẽ không thương xót cho bà mà còn thêm chắn ghét, thậm chí có thể ban khăn trắng* cho xong chuyện.
*Ban khăn trắng siết cổ, trong phim cung đấu hay thấy.
Hành động này của thái tử là vì để bảo vệ Dung tần.
Ân Từ Quang đỡ Dung tần đi xa, bỗng quay đầu lại nhìn.
Ân Thừa Ngọc được bảo vệ trong đám người, đi về hướng ngược lại với "nàng". Y mặc một thân quần áo tím, lúc bước đi, gió thổi ống tay áo dài tung bay, hệt như một vị thần tiên giáng trần.
Sau khi hộ tống hai người kia về, Trịnh Đa Bảo quay lại phục mệnh Ân Thừa Ngọc.
Tuy ông ta biết hành động của thái tử là để bảo vệ Dung tần nhưng vẫn khó chịu trong lòng: "
Ân Thừa Ngọc lắc đầu:
Ân Thừa Cảnh dám ra tay thì chắc chắn đã xóa sạch dấu vết rồi. Nếu y làm lớn chuyện, thứ nhất sẽ ảnh hưởng đến Dung tần, thứ hai cho dù có tra thì cuối cùng chuyện này cũng sẽ rơi xuống đầu quý phi Văn và Ân Thừa Chương.
Mấy năm nay quý phi Văn càng được sủng ái, là người mà Long phong đế yêu nhất. Bà ta rất biết cách mê hoặc lòng người, tuy Ân Thừa Chương khá ngu nhưng người mẹ này của hắn ta vô cùng tâm cơ, những năm gần đây đã giúp hắn ta lôi kéo được không ít triều thần.
Nếu y làm lớn chuyện, khiến Ân Thừa Chương dính vào chuyện này, nhất định quý phi Văn sẽ hất ngược nước bẩn lại.
Cuối cùng trở thành tranh chấp giữa phe thái tử và phe nhị hoàng tử.
Thủ phạm chân chính được ngư ông đắc lợi.
Sao Ân Thừa Ngọc có thể để Ân Thừa Cảnh chiếm hời được?
Y gõ án kỷ, phân phó Trịnh Đa Bảo:
Đoạn y quay sang nói với Tiết Thứ:
Nếu Ân Thừa Cảnh muốn để y và Ân Thừa Chương đấu nhau, vậy y thuận thế đốt lửa sang gã vậy.
Quý phi Văn không ngu mà để người tính kế.
Tuy không thể làm được gì Ân Thừa Cảnh, nhưng mẹ của gã ta là Đức phi còn phải nhìn mặt bà ta để sống đấy.
Tiết Thứ đưa tên hoàng môn bắt được tới cung Cảnh Nhân.
Chuyện ở Tiêu Viên bà ta cũng đã biết, vốn định xem trò hay nhưng nào ngờ lửa lại lan đến mình.
Lúc thấy tên hoàng môn bị trói quỳ rạp phía dưới, bà ta đen mặt.
Tiết Thứ bình thản đáp:
Hắn không giấu chuyện mình được thái tử sai đến.
Quý phi Văn biết rõ thái tử phái Tiết Thứ tới là có ý gì.
Bây giờ Tiết Thứ là tâm phúc của hoàng đế. Có người hạ độc muốn mưu hại thái tử, thái tử bắt được lại không làm ầm lên mà để người của hoàng đế mang nghi phạm tới trước mặt bà ta.
Cùng với tin vừa nghe được từ thượng thiện giám, nói thái tử uống rượu nhị hoàng tử kính bị trúng độc.
Thái tử có ý gì, quý phi Văn đã hiểu.
Nó muốn nói, ta biết không phải do Ân Thừa Chương hạ độc, đã đưa nghi phạm tới, muốn biết ai hại Ân Thừa Chương thì bà tự đi tra.
Cho dù sau này Long phong đế có hỏi đến, bà cũng không thể cáo trạng nữa.
Thái tử phá hỏng hết kế hoạch của bà ta rồi, buộc bà ta đối đầu với kẻ hạ độc. Ngược lại nó không mất cọng tóc nào cũng biết được ai là thủ phạm.
Có lẽ nó đoán được bà ta tức không nhịn được đi!
Quý phi Văn tiễn Tiết Thứ đi, đoạn quay lại trừng mắt nhìn tên hoàng môn, nói:
Cún: (cay) Ta hầu hạ giỏi hơn Trịnh Đa Bảo, được chưa?
Trịnh Đa Bảo:?
[1]Hoàng môn黃門: ý nghĩa ban đầu của từ này được dùng để chỉ những quan hoạn mặc áo vàng trong cung cấm của vua, là những người đã tự thiến dương vt. Về sau, hoàng môn được dùng để chỉ chung những người tuy mang dáng vẻ nam giới nhưng không có dương vt, hoặc người tật khuyết nam căn. Từ này chỉ chung những kẻ do tật khuyết nam căn (dương v*t) nên không thể làm việc hành dâm, hoặc do có bệnh tật, hoặc bị thiến...