Dọc đường, bụng Đường Hương Hương sớm đã kêu rột rột, tự nhiên là chuyện tốt. Đường Hương Hương đáp một tiếng, hai người liền tìm một chỗ kín ẩn thân.
Long Vũ nói (DG: Cái này anh chém nhá,đừng tin. Cường Đẹp Trai: Tí nữa nó chén thật bây giờ)
Đường Hương Hương nhu thuận gật đầu, liền rút Bích Thủy pháp kiếm ra chặt củi.
Hành động này mà lọt vào mắt Thiên Cơ đạo nhân thì chắc tức ói máu mà chết. Bích Thủy pháp kiếm kia thuộc hàng Top trong pháp kiếm, lẽ ra là lợi khí trảm yêu trừ ma. Nhưng mà lúc này đem chặt củi thật là phí phạm của giời.
Đường Hương Hương chặt củi, Long Vũ săn thú. Chỉ trong chốc lát đã nhóm lên từng làn khói nghi ngút, Đường Hương Hương ngồi bên đống lửa, nhìn thấy Long Vũ dùng nhánh cây thô xiên qua một con heo to và một con thỏ hoang vừa bắt được, bắt đầu nướng trên lửa. Theo lửa lan đi, thịt con thỏ dần vàng óng, mà từng giọt đầu thơm nhỏ xuống đống lửa phát ra tiếng vang tí tách.(DG: Híc đang đói phải dịch cái c quỷ này)
Rất nhanh mùi thơm nức mũi lan tràn.
Đường Hương Hương nhịn không được nuốt nước miêng ừng ực, nhìn bộ dáng kia là đói ngấu rồi. Chẳng qua nàng cũng không có mở miệng nói với Long Vũ. Long Vũ thì cẩn thận để khỏi cháy, thỉnh thoảng lại lật đi lật lại. Cái thiếu duy nhất chính là Long Vũ không mang theo gia vị.
Sự thật là động vật ở thế giới thực so với ma thú ở Huyền Cảnh kém quá, không nêm nếm thì không được.
Đột nhiên, Đường Hương Hương duỗi tay đưa ra cái bình nhỏ, theo bản năng Long Vũ duỗi tay nhận lấy, nhìn kĩ thì là muối cùng gia vị.
Long Vũ ha ha cười, nhanh chóng mở cái lọ, rắc muối cùng gia vị lên trên.
Đường Hương Hương thản nhiên nói:
Trước khi lên núi, tôi đã chuẩn bị...
Oh!
Long Vũ thản nhiên đáp một tiếng, lập tức liền tập trung chuyên môn.
Qua chừng mười phút, Long Vũ lại gần xem xét, sắc mặt mỉm cười nói:
Đường Hương Hương sớm đã không đợi nổi. Không biết là bụng sôi hay là tay nghề Long Vũ cao siêu. Tóm lại, cái mùi kia thoang thoảng, thật sự là mỹ vị nhân gian.
Long Vũ đem thịt thỏ ra, cười nói:
Cho em một nửa béo nhất, chỗ này thịt ngon.
A
Đường Hương Hương đáp lại, lập tức duỗi tay tới. Có thể hơi vội nên quên mất thịt thỏ còn nóng, bàn tay nhỏ của Đường Hương Hương đau đớn.. Sợ hãi kêu một tiếng vội rụt tay lại, rõ ràng là bị bỏng.
Long Vũ mỉm cười, một tay cầm nhánh cây, một tay cẩn thận xé cái chân sau của con thỏ đưa cho Đường Hương Hương cười nói:
Đường Hương Hương cẩn thận đón lấy, quay đầu đưa lưng về phía Long Vũ, lúc này mới bắt đầu ăn.
Long Vũ sững sờ, chẳng qua cũng không sao, sớm đã đói lả ra, liền giật cái chân thỏ ngoạm lấy ngoạm để.(Biên: Vãi với cái từ của con hàng này)
Ăn một nửa, hắn đột nhiên thấy Đường Hương Hương xoay người nhìn hắn, trong tay cầm khúc xương, khóe miệng bóng nhẫy.
Long Vũ hơi kinh hãi.
Mặt Đường Hương Hương thoáng đỏ, gió núi xa xa thổi tới, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, mơn trớn khuôn mặt trắng nõn mềm mại. Nhìn bộ dáng nàng đói bụng lắm, nếu không một cô nương sao có thể ăn tợn như vậy.
Long Vũ vội xé luôn cái chân trước của con thỏ đưa tới. Đường Hương Hương cũng không nói gì, vội vàng duỗi tay cầm lấy.
Lúc này nàng cũng quên xoay người. Ngay trước mặt Long Vũ nhai nghiến ngấu, cái tướng rõ là anh Trư, quả nhiên khó gặp.
Dường như chú ý tới ánh mắt Long Vũ, Đường Hương Hương khẽ ngẩng đầu, gắt với Long Vũ một tiếng. Kia rõ là ngượng ngùng, phong tình vạn chủng, không ngờ làm cho Long Vũ đờ đẫn(DG: Mình thì đói rã họng ra mà nó cứ gái gú đú với nắm xôi)
Long Vũ cợt nhả nói.
Đường Hương Hương hơi cúi đầu, hai gò má đỏ ửng.
Chẳng mấy chốc, Đường Hương Hương lại quay lưng tiếp tục chuyên môn, nàng nhẹ nhàng nhấm nháp. Vì cám ơn bữa ăn hôm nay của Long Vũ nên mặc kệ hắn nói cho sướng miệng.
Xem chừng Đường Hương Hương đã thịt xong cái chân thỏ, Long Vũ lại đem cái chân còn lại đưa tới.
Đường Hương Hương hỏi:
Anh không đói sao? Sao đưa hết cho tôi?
Anh không đói...Hơn nữa, cũng còn gì đâu?
Long Vũ chỉ cái chân. Trên thực tế, bỏ qua bốn cái chân thì con thỏ cũng chẳng còn gì cả.
Khẽ đáp một câu, ánh mắt Đường Hương Hương đột nhiên trở nên dịu dàng, trên mặt có chút phong tình thùy mị khó tả, khóe miệng khẽ mỉm cười nói:
Xử xong con thỏ, cũng tạm xem như đã no.
Chẳng qua về mặt tinh thần thì cái cần là thời gian.
La Lâm đề nghị.
Long Vũ phân phó.
Sau đó, Long Vũ cũng đề nghị tiểu sư muội một tiếng.
Đường Hương Hương thực có chút mệt mỏi, nàng chỉ vào tảng đá xanh to bự nói:
Long Vũ gật đầu, sau đó hai người liền tựa lưng nhắm mắt gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Mấy phút sau, nhìn vẻ mặt hai người hẳn là ngủ say. Đột nhiên, thân thể Đường Hương Hương ngả ra, theo tiềm thức vươn cánh tay phải ra ôm lấy tay Long Vũ.
Thời khắc này, vẻ mặt nàng vô cùng thoải mái.
Gió núi thổi nhẹ nhẹ qua thân thể hai người trẻ tuổi.
Nếu có anh họa sĩ ở đây vẽ tranh thì đó quả thực là một kiệt tác.
Hàn Duyệt tìm Long Vũ khắp nơi không được, mà Tuyết Cơ cũng không thấy tăm hơi. Nóng lòng, rõ ràng đã thông quả thủ đoạn kỹ thuật tìm đến nhà Long Vũ.
Mà lúc này, trong nhà Long Vũ chỉ có Mã Hiểu Mai.
Mã Hiểu Mai cùng Hàn Duyệt phiền não như nhau, mấy ngày nay nàng cũng tìm không thấy bóng dáng Long Vũ. Cho dù hỏi đệ tử Huyền Môn cũng không thấy gì.
Mã Hiểu Mai ôm một con gấu bắc cực, tạm thời coi như là Long Vũ, tay đấm chân đá không ngừng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền tới.
Mã Hiểu Mai dường như theo bản năng từ ghế salon bật đậy, nàng nghĩ Long Vũ cùng Tuyết Cơ đã về, cực kì phấn chấn ra mở cửa.
Cửa mở ra, khi cửa vừa mở, nàng thấy một người mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, cô gái có khí chất cao nhã dễ thương. Cô nàng là người quen cũ Hàn Duyệt.
Mã Hiểu Mai hơi kinh hãi.
Bạn học Mã. Sao em lại ở đây?
Hàn Duyệt dường như cũng giật mình:
Chẳng lẽ tôi tìm nhầm nhà, đây không phải nhà Long Vũ sao?
Đúng!
Mã Hiểu Mai không chút giả vờ nói:
Em là bạn gái Tiểu Vũ. Dĩ nhiên phải ở đây rồi...
Hai người chưa kết hôn đúng không?
Hàn Duyệt nói:
Thanh niên hiện giờ to gan thật, tí tuổi đầu đã bày đặt ở chung...
Đúng rồi. Em không định mời tôi vào sao?
Hàn Duyệt nói.
Cũng không biết sao Mã Hiểu Mai cảm thấy trên khuôn mặt gian gian của Hàn Duyệt có chút địch ý, Mã Hiểu Mai tự nhiên không yếu thế.
Nói xong, không để Mã Hiểu Mai đồng ý, Hàn Duyệt tự mình đi vào. Cẩn thận xem xét một phen, Hàn Duyệt nói:
Tiểu Vũ đi đâu? Em là bạn gái cậu ta, vậy thì phải biết cậu ta đi đâu.
Thực xin lỗi, em cũng không rõ!
Mã Hiểu Mai cũng nói thực. Mấy ngày nay, vì việc này, cả hai nàng đều vô cùng phiền muộn.
Hàn Duyệt ý tứ sâu xa nói:
Muốn làm bạn gái Tiểu Vũ, tôi cảm thấy em nên dịu dàng một chút. Đúng không nào?
Chuyện của bọn em, không cần cô quan tâm.
Mã Hiểu Mai nói:
Hàn Duyệt thấy sắc mặt Mã Hiểu Mai tối lại, nhìn không chớp mắt cười nói:
Mã Hiểu Mai nói:
Hàn Duyệt nín cười nói:
Hàn Duyệt vừa nói xong liền cười to... Không chút kiềm chế, không chút ra vẻ:
Hàn Duyệt ngưng cười ngồi lại trên ghế, ý tứ sâu xa nhìn Mã Hiểu Mai liếc mắt một cái nói:
Hàn Duyệt khẽ nhảy mũi, sờ trán suy nghĩ, sau đó mắt đảo qua đảo lại, giảo hoạt nói:
Không phải là em thật sự không biết sao? tôi thấy không phải quan hệ của em và tiểu Vũ chỉ là danh nghĩa đấy chứ?
Ai cần cô lo, chúng em rất tốt.
Mã Hiểu Mai nói.
Hàn Duyệt càng cười to nói:
Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày nói:
Hàn Duyệt đứng dậy, nhìn thoáng qua Mã Hiểu Mai nói:
Tôi tin em, bởi vì tôi biết tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không nói cho em biết mình đi đâu.
Hừ!
Mã Hiểu Mai nói:
Hàn Duyệt gật gật đầu nói:
Mã Hiểu Mai bực mình nhíu mày, có chút buồn bực nói:
Hàn Duyệt khẽ cười một tiếng nói:
Hàn Duyệt cũng không tự tay đưa tới mà nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Nhìn theo bóng lưng Hàn Duyệt, Mã Hiểu Mai nhíu mày. Trong nội tâm thầm suy nghĩ, cảnh hoa lão sư này rốt cục quan hệ thế nào với tiểu Vũ?
Chẳng lẽ nàng thích Long Vũ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mã Hiểu Mai có chút buồn bực.
Từ trận đánh ở động Vô Tình,Hắc Minh tâm tình có chút buồn bực, trở nên dị thường nóng nảy. Thông qua một chút thủ đoạn đặc thù, hắn lại trở về Huyền Cảnh.
Hắc Minh vừa chính vừa tà, cho nên hắn có thể tự do đi lại tại Huyền Linh Thiên,Dục giới. Đồng thời hắn đang ở Huyền Linh Thiên, tại Dục giới chia ra xây dựng sào huyệt của mình.
Lần trước, tại Dục giới Hoan Nhạc các, Hắc Minh cùng hội trưởng Cửu Đỉnh hội Phách Vương thỏa thuận, hơn nữa nhận chức hội trưởng vinh dự của Cửu Đỉnh hội. Hiện giờ thủ hạ của hắn cũng đã hơn trăm.
Hắc Minh dường như rất thích quyền lực. Nhìn mấy trăm thuộc hạ của mình tâm tình hắn dần tốt lên được một chút.
Hôm nay, hắn dự định buông lỏng, ngâm mình trong suối nước nóng. Thuận tiện tính kế sách một lần. Đối với Long Vũ hắn không có ý buông tha. Đủ loại dấu hiệu cho thấy trên người hắn giấu kín lệnh bài Ngũ Phương Thiên Địa.
Vì thế, Long Vũ trăm phần trăm là đối tượng hắn đuổi giết.
Khi nói chuyện, hắn đã cởi áo choàng tiến vào suối nước nóng. Đúng lúc này, một bóng người màu đen từ một ngọn núi nhỏ bên trái lao đến, thân hình liên tục xoay ba cái trên không đã tới trước mặt Hắc Minh.
Sắc mặt Hắc Minh lập tức trở nên lạnh lẽo, nhìn người trước mắt hỏi:
Ngườii được phái đến dáng khôi ngô cao lớn, đôi mắt lóe lên tinh quang, vừa nhìn là biết khác thường. Khi hắn nghe Hắc Minh hỏi, lập tức khom người làm lễ, vẻ mặt có chút sợ hãi. Hành lễ xong vội âm trầm nói:
Hắc Minh mỉm cười nói:
Người đó khóe miệng hé ra, lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:
Hắc Minh thấy người nọ, vẻ mặt không nhúc nhích, bình thản nói:
Tên thanh niên Kinh Hồng thấp giọng nói:
Hắc Minh kinh ngạc nói:
Kinh Hồng trầm giọng nói:
Trên mặt Hắc Minh lộ ra một tia lạnh lùng, âm thanh lạnh lẽo nói:
Kinh Hồng khom người, dị thường nghiêm túc nói:
Có một thân ảnh từ rừng cây cấp tốc chạy tới đây, rất xa, chợt nghe có một tiếng nữ tử lớn tiếng nói:
Hắc Minh nhíu mày, một tầng hắc khí nhè nhẹ bao phủ toàn thân, sắc mặt âm trầm đáng sợ:
Hắc Minh gầm lên nói:
Nói xong, Hắc Minh vung tay đánh ra một đạo sấm sét, nhanh chóng hướng đến Hồ Hồng.
Hồ Hồng kinh hãi nhưng lại không dám tránh.
Một tiếng nổ, Hồ Hồng bị sấm sét đánh trúng, hai gò má vốn xinh đẹp đã trở nên cháy đen. Chẳng qua nàng cũng không bị thương tổn thực sự.
Mắt thấy Hồ Hồ không né tránh, cơn tức của Hắc Minh dịu đi một chút. Hắn gắt gao nhìn Hồ Hồng chật vật quỳ dưới đất nói:
Trong lòng Hồ Hồ rét lạnh từng cơn. Lúc ở thế giới thực, nàng đã có thói quen nổi đóa với người khác, quen cảm giác hơn người. Nhưng mà lúc này, nàng lại bị Hắc Minh chửi mắng như một con chó. Chỉ là tình thế trước mắt, nàng buộc phải cúi đầu.
Nàng nghiêng người đứng lên, vô cùng cung kính hành lễ với Hắc Minh nói:
Hắc Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Hồng hỏi:
Khuôn mặt Hồ Hồng đã khôi phục bình tĩnh:
Chủ nhân, Hồ Hồng không có ý gì, chỉ hy vọng người cho thuộc hạ thêm ít ngày, thuộc hạ tin rằng sẽ làm tốt.
Đồ láo toét!
Hắc Minh cả giận nói:
Trái tim Hồ Hồng run rẩy, cố gắng lấy dũng khí hướng tới chủ nhân mặt đầy sát khí:
Sát khí trong mắt Hắc Minh đột nhiên giảm dần, giọng nói khàn khàn có chút uể oải:
Hồ Hồng, coi như ngươi thức thời, hiểu chuyện. Vậy thì, ta cho ngươi thêm chút thời gian. Chẳng qua ngươi nhớ kĩ. Sự kiên nhẫn của ta có hạn. Lần sau ta tuyệt đối không tốt bụng như vậy nữa.
Nhớ rõ, trên người Long Vũ có lệnh bài Ngũ Phương Thiên Địa. Ngươi nhất định phải lấy cho ta.
Hắc Minh nói.
Hồ Hồ quỳ xuống đáp.
Hắc Minh thỏa mãn gật gật đầu. Từ trong áo lấy ra cái gì đó giống như hai đầu người, ném qua nói:
Long Vũ tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống, chỉ sợ ít nhất cũng đã ngủ sáu canh giờ. Nhưng Đường Hương Hương vẫn chưa tỉnh, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, nhìn tựa như một đứa trẻ hoảng sợ.
Long Vũ thầm buồn cười, tiểu sư muội cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nói thẳng ra, kỳ thực vẫn chỉ là con nít.
Trước kia, hắn cũng không biết những thống khổ tiểu sư muội đã trải qua. Nhưng lúc này, tiểu sư muội bề ngoài kiên cường, ẩn giấu bên trong là nội tâm vô cùng yếu đuối.
Ánh mắt Long Vũ đảo quanh bốn phía, đột nhiên nghĩ tới chị Tuyết Cơ, nghĩ tới ông chú già, nghĩ tới cha mẹ chưa từng biết mặt.
Những ngày qua, mình cùng tiểu sư muội bị nhốt ở động Vô Tình, cũng không biết chị Tuyết Cơ sẽ thể nào? Còn có Mã Hiểu Mai kia, không biết có lo lắng cho mình hay không?
Ngay lúc hắn trầm tư, không ngờ, người bên cạnh, đang hướng đôi mắt mỹ lệ chăm chú nhìn hắn.
Trăng đêm chậm rãi tỏa sáng trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống soi rõ cảnh vật bốn bề.
Đột nhiên Long Vũ cảm thấy tay phải của mình chuyển động, nhìn lại thấy Đường Hương Hương đã tỉnh. Nàng vội vàng đẩy tay mình ra đứng dậy bỏ đi.
Đi đến bên một con suối nhỏ, hai tay đan vào nhau, vốc nước suối hắt lên mặt, cảm thấy hơi lạnh thẳng vào tận đáy lòng.
Sau đó, Long Vũ cũng tới bên ngồi xuống lấy nước suối rửa mặt.
Đường Hương Hương nhẹ nhàng dùng tay áo chấm nhẹ từng bọt nước, khẽ nói:
Rửa mặt chải đầu xong, chúng ta lại đi, đừng để Tuyết Cơ sư tôn lo lắng.
Ừ.
Long Vũ thuận miệng đáp, lập tức nhìn về phía Đường Hương Hương hơi do dự nói:
Đường Hương Hương ngồi xổm bên mép nước, không đứng đậy nhưng thân thể run rẩy. Long Vũ nhìn ánh mắt nàng, một lát sau mới nghe nàng trầm giọng nói:
Có một số việc có thể cứ nói là quên được sao?
A!
Long Vũ nghĩ vậy gật đầu nói:
Đường Hương Hương ngơ ngẩn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu bóng người trong suốt mông lung, thật lâu không nói gì.
Long Vũ nói tiếp:
Đường Hương Hương đột nhiên đứng lên, xoay đầu lại nói:
Sắc mặt Long Vũ lập tức hớn hở nói:
Khóe miệng Đường Hương Hương cười lạnh, lời nói chua chát:
Long Vũ, sư tôn đã bắt đầu nghi ngờ, tôi hy vọng anh có thể ngậm cái mồm lại.
Ừ
Long Vũ nghiêm túc đáp.
Thu thập ổn thỏa xong, hai người lại chạy đi. Lúc bình minh, thanh âm của La lâm đột nhiên vang lên trong óc Long Vũ:
Được nhắc nhở, Long Vũ nhìn kỹ, không phải chứ? Trước mắt là cái cây tùng kia, còn có dấu hiệu hắn khắc. Nói cách khác, bọn hắn lại đi vào mê trận.
Long Vũ nói.
Đường Hương Hương nhìn kỹ, lập tức nhìn ra manh mối nói: