Thái độ của Mã Ngọc cũng là thập phần kiên quyết:
…
…
Tới giờ cơm trưa, Mã Hiểu Mai điện thoại báo cho Long Vũ, nói là cha nàng muốn đích thân cảm ơn hắn. Long Vũ vốn không muốn để ý hai cha con Mã Ngọc, nhưng nghĩ lại, không bằng nhân cơ hội này, thử xem bọn họ rốt cuộc là âm mưu gì.
Nhìn thấy một bàn cơm đầy thức ăn ngon, Long Vũ âm thầm gật đầu, những ngày này tay nghề nấu ăn của Mã Hiểu Mai tăng lên thấy rõ, có thể thấy được nàng đã tốn không ít tâm tư.
Nữ nhân Mã gia vì lợi ích gia tộc, thực là chuyện gì đều có thể làm được.
Trong bữa tiệc, Mã Ngọc liên tiếp nâng chén mời rượu, Long Vũ tự nhiên uống hết. Thời gian không lâu, ba bình Hồng tửu đã cạn sạch.
Mắt thấy Mã Ngọc còn muốn uống, Mã Hiểu Mai liền ngăn cản:
Long Vũ cũng cười nói:
Mã Ngọc thấy thế nói:
Nói xong, Mã Ngọc đem chén rượu trước mặt bưng lên, một hơi uống cạn sạch.
Long Vũ cũng đành phải bưng chén rượu lên uống sạch.
Mã Ngọc cười nói:
Tiệc rượu hôm nay chú rất vui... Ngày sau chờ hai người kết hôn có hài tử. Như vậy càng náo nhiệt hơn…
Cha, người nói bậy bạ gì đó…
Mã Hiểu Mai sắc mặt hơi đỏ lên. Vội vàng cúi đầu.
Mã Ngọc nói
Long Vũ cũng theo Mã Ngọc cười rộ lên. Lúc này không khí trở nên hòa hợp. Long Vũ uống cạn chén rượu của mình cười nói với Mã Ngọc:
Chú Mã, đêm nay chú luôn mời rượu cháu, bây giờ cháu kính chú một ly.
Tốt!
Mã Ngọc mỉm cười, cầm chén rượu cùng Long Vũ uống một hơi cạn sạch, ý vị sâu xa nói:
Long Vũ nghe Mã Ngọc nói như thế, nhất thời buồn bực. Mình năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, dựa theo pháp luật quốc gia thì cũng còn chưa có đến tuổi kết hôn mà.
Mã Ngọc đây không phải là muốn mình cùng Mã Hiểu Mai sớm kết hôn sao?
Lòng vừa nghĩ đến đây, Long Vũ cười nói:
Không thể không nói, lý do thoái thác của Long Vũ lần này vô cùng thỏa đáng.
Mã Ngọc nghe vậy nhất thời không còn chỗ nói.
Mã Hiểu Mai không biết tại sao, trong lòng có chút thoải mái, lại cũng có chút mất mát.
Long Vũ rót rượu cho mình, lại rót rượu cho Mã Ngọc một ly, nâng chén mời rượu:
Mã Ngọc nói:
Lão hồ ly, mới nói vài câu đã quay lại vấn đề.
Dừng một chút, Long Vũ cười nói:
Chuyện tương lai rất khó nói, bất quá cháu cũng không có vấn đề gì, tất cả phải xem ý Hiểu Mai…
Hiểu Mai tự nhiên cũng không vấn đề gì!
Mã Ngọc vội vàng nói:
Mã Hiểu Mai có vẻ có chút thẹn thùng, khẽ ngẩng đầu, lén liếc nhìn Long Vũ một cái, nhìn phụ thân đang mong đợi, nàng cắn môi, nhẹ nói:
Không vấn đề…
Ha ha!
Mã Ngọc nhất thời một trận cười to:
Long Vũ bưng chén rượu lên lại uống sạch. Nhưng không biết tại sao, vừa lúc rượu xuống đến bụng, hắn rõ ràng cảm giác được đầu có chút mê muội.
Mã Ngọc tựa hồ cũng cảm thấy như vậy, lại tiếp tục nâng chén mời rượu.
Long Vũ trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ rượu này có vấn đề? Trên lý thuyết, hắn không thể nào uống say được.
Mã Ngọc hỏi.
Long Vũ lắc đầu, nói:
Nói xong, hắn liền đứng dậy.
Nhưng mới đi hai bước, hắn đã cảm thấy một trận hoa mắt, lập tức đi đứng không vững. Hiển nhiên là say rượu. Mã Hiểu Mai thấy thế vội vàng đứng dậy dìu Long Vũ.
Long Vũ cảm thấy đầu trầm xuống, thân mình nhất thời đổ nhào vào trên người Mã Hiểu Mai, bất tỉnh nhân sự.
Mã Hiểu Mai trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi.
Ngay lúc này, Mã Hiểu Mai nghe được phụ thân đang gọi, vội vàng quay đầu lại, liền phát hiện phụ thân cũng mất đi ý thức nằm ở trên ghế.
Nhìn bộ dáng hẳn là say rượu.
Lúc này, Mã Hiểu Mai cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Bọn họ đều là người tu đạo, hồng tửu bình thường này như thế nào có thể khiến họ say khướt, nàng thật không giải thích được.
Nàng yên lặng đem Long Vũ dìu vào phòng ngủ, rồi cẩn thận kiểm tra tình huống của phụ thân, xác định vô sự, nàng mới yên tâm.
…
…
Đến đêm, Mã Ngọc tựa hồ có phần thanh tỉnh, bất quá lúc này hắn ngủ ở phòng Long Vũ, còn Long Vũ thì đang ở phòng ngủ của Mã Hiểu Mai để nàng có thể tự mình chiếu cố.
Long Vũ lúc này đôi mắt hơi mở, tình hình giống như là muốn ói.
Mã Hiểu Mai lẳng lặng đến đỡ thân thể hắn, dự định để cho hắn ói vào trong thùng rác, nhưng là ngay lúc nàng vừa tiến lại gần, Long Vũ đã ói hết ra, làm cho cả hai đều bê bết.
Mã Hiểu Mai liền tức giận, đem Long Vũ quăng trên giường, khóc không ra nước mắt.
Sau khi hơi bình tĩnh tâm tình, lúc này Mã Hiểu Mai mới giúp Long Vũ cởi quần áo ra, chỉ còn lại có quần lót. Vô ý nhìn thoáng qua giữa cái háng kia thấy bộ phận gồ lên, khuôn mặt nàng liền đỏ ửng.
Đem tấm thảm chính mình mới mua đắp lên trên người Long Vũ, nàng vội vàng đến buồng vệ sinh thay quần áo của mình ra, rồi đem quần áo cả hai bỏ vào máy giặt.
Sau khi thay một bộ quần áo rộng thùng thình dùng trong nhà, Mã Hiểu Mai lại trở về phòng ngủ để chiếu cố Long Vũ.
…
Trong phòng ngủ Mã Hiểu Mai, Mã Ngọc cố gắng mở mắt, từ trong túi xuất ra một viên thuốc nuốt vào. Một lát sau, trạng thái say rượu của hắn đã nhẹ đi rất nhiều.
Mã Ngọc thì thào tự nói:
Hóa ra, Long Vũ cùng Mã Ngọc say rượu. Tất cả đều là kế hoạch của Mã Ngọc, trước tiên bỏ Túy Tiên Phấn không màu, không vị vào rượu. Thứ này có thể làm cho ngay cả thần tiên cũng phải say rượu.
Ý đồ của hắn rất đơn giản, muốn cho Long Vũ say rượu, sau đó không kiểm soát được bản thân cùng Mã Hiểu Mai phát sinh quan hệ. Hắn muốn mượn cơ hội này đem chuyện tình tại Huyền Cảnh nói ra.
Nói như vậy, thứ nhất là nói rõ sự tình, thứ hai là Mã Hiểu Mai cũng không thể oán hắn.
Sau khi tỉnh táo, hắn cũng không có lộ ra. Mà đóng chặt cửa phòng lại, lỗ tai dán vào vách tường nghe lén, chỉ chờ sau khi chuyện tình thành công, hắn liền cùng Long Vũ nhắc lại chuyện tình kết hôn.
Long Vũ đột nhiên cựa quậy, lẩm bẩm nói:
Mã Hiểu Mai ngẩn ra, do dự cúi xuống, rốt cuộc lại gần tới nói:
Không có tiếng trả lời, Mã Hiểu Mai ngồi xuống bên giường, duỗi tay giúp Long Vũ mát xa huyệt Thái Dương của Long Vũ.
Đang khi Long Vũ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên có người mát xa, liền thoải mái hơn. Đương nhiên, giờ phút này ý thức của hắn vẫn chưa thể nào rõ ràng.
Túy Tiên Phấn khi được thêm vào trong rượu, có thể làm cho hương vị ngon hơn, khiến cho người tu đạo tài năng có thể cảm nhận được tư vị trong quá trình uống rượu.
Mã Ngọc trước đó cũng là do có dùng thuốc giải nên mới có thể miễn cưỡng tỉnh lại.
Nếu không mà nói, ước chừng một buổi tối mới có thể khôi phục.
Được mát xa, Long Vũ từ trạng thái hôn mê phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, làm Mã Hiểu Mai mặt đỏ đến mang tai, người không biết còn tưởng rằng đang có việc gì đó xảy ra.
Nhưng ngay tại lúc nàng đang thẹn thùng, thì Long Vũ ở trong trạng thái bán hôn mê bất thình lình nắm chặt tay phải Mã Hiểu Mai, đem nàng kéo lại gần trong lòng. Lập tức, bàn tay to của hắn theo bản năng bóp lấy bộ ngực cao ngất của nàng, nắn vài cái, Mã Hiểu Mai bị biến cố bất thình lình dọa ngây người.
Mã Hiểu Mai nhất thời hoảng sợ, vội vàng cầu xin. Nhưng là Long Vũ làm sao có thể nghe được, dứt khoát đem Mã Hiểu Mai kéo vào trong lòng, loạn động trên người nàng.
Lo lắng phụ thân ở sát vách, Mã Hiểu Mai cắn môi, không dám lên tiếng, nếu bị Mã Ngọc phát hiện, phỏng chừng tán thành đến mức viết thành một án văn chương.
Nhưng mà càng dung túng, động tác của Long Vũ lại càng táo tợn. Chỉ trong chốc lát làm Mã Hiểu Mai thở gấp không ngừng, sắc mặt lại càng đỏ bừng tươi ngon mọng nước, ánh mắt vừa khẩn trương, lại rất kích thích.
Dần dần, Long Vũ thủ đã muốn sờ hướng về phía giữa hai chân của nàng.
Mã Hiểu Mai cắn chặt môi, thanh âm run rẩy kêu một tiếng, mặt ửng đỏ nói:
Long Vũ giờ phút này đã hoàn toàn hành động theo bản năng.
Đúng như kỳ vọng của Mã Ngọc, say rượu loạn tính.(DG: rượu nhập tâm, máu dâm nổi dậy)
Mã Hiểu Mai sắc mặt lúc này đã đỏ hồng, trái tim đập loạn cả lên. Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn, có chút do dự. Bị Long Vũ khiêu khích một hồi, trong lòng nàng xuất hiện một tia ham muốn.
Trong lúc còn đang lưỡng lự, thì thân thể đã muốn bán rẻ nàng. Lúc Long Vũ vuốt ve, nàng có vẻ thập phần vui sướng.
Có tiếng rên khẽ lọt vào tai Long Vũ, như trêu chọc, dụ hoặc, làm hắn càng thêm mãnh liệt. Hắn cơ hồ chính là thô bạo lập tức xé rách quần Hiểu Mai, đem nửa dưới của mình hung hăn đâm vào.
Mã Hiểu Mai phát ra một tiếng rên, Long Vũ rất không biết thương hương tiếc ngọc. Đây là lần thứ hai của nàng, cho nên vẫn còn hơi đau đớn.
Đau đớn làm cho sắc mặt nàng đang từ đỏ bừng chuyển thành tái nhợt.
Mà Long Vũ thì không hề để ý.
Cũng may Mã Hiểu Mai vẫn là có thể chất của người tu đạo, thời gian ngắn cũng đã có thể thích ứng. Tại Long Vũ mạnh mẽ, vẻ mặt của nàng trở nên say mê, tiếng rên rỉ cũng phát ra mãnh liệt.
Ban đầu là do Long Vũ chủ động, sau lại biến thành Mã Hiểu Mai vươn mình chủ động.
Rốt cục cũng kết thúc, sau khi lí trí thanh tĩnh, Mã Hiểu Mai trong đầu tràn đầy hối hận, nức nở nghẹn ngào.
Còn đầu sỏ gây nên chuyện là Long Vũ thì lại ngủ say như chết, trên mặt toát ra vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
…
…
Đêm tối qua đi, trong phòng khách truyền đến âm thanh, Mã Hiểu Mai nghĩ phụ thân đã rời giường. Vì không muốn để phụ thân biết, nàng bắt đầu luống cuống tay chân mặc quần áo.
Ngay lúc nàng vừa mới mặc quần áo tử tế vào, Long Vũ cũng đã tỉnh. Sau một lúc kinh ngạc, hắn bình tĩnh hỏi một câu:
Sung sướng không?
Anh…
Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Hiểu Mai đỏ ửng:
Em là mới vừa…
Ta đây tối hôm qua là nằm mơ sao?
Long Vũ thần tình vô sỉ cười mờ ám nói:
Anh mơ thấy anh cùng với em ở trên giường...
Đúng vậy, anh nhất định là nằm mơ!
Mã Hiểu Mai lưu loát xuống giường, lập tức đem quần áo mới đưa cho Long Vũ, nói:
Sau đó, hai người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này, Mã Ngọc đang ngồi ở trên ghế salon xem TV, có vẻ thập phần thong dong tự tại. Long Vũ da mặt dày, không có việc gì. Mã Hiểu Mai bị phụ thân nhìn soi mói nên trong phút chốc mặt ửng đỏ, cúi đầu trốn vào phòng vệ sinh.
Buổi trưa, vì Mã Ngọc có ý đặc biệt mời Tuyết Cơ đến nhà dùng bữa trưa, ý đồ muốn đem chuyện này lật ngửa bài.
Trên bàn ăn, thấy Mã Hiểu Mai lúc đưa cho mình chén canh mặt có chút ửng hồng, Long Vũ âm thầm cười lạnh. Nữ nhân này cố ý làm cho mình say rượu để đưa mình lên giường, bây giờ lại giở trò thẹn thùng.
Thật sự là không biết xấu hổ mà.
Long Vũ cố ý đưa tay mình va chạm với Mã Hiểu Mai, nàng bởi vì thẹn thùng mà run lên bần bật, thiếu chút nữa là đổ nước canh lên người Long Vũ.
Long Vũ tức giận trừng mắt:
Mã Hiểu Mai ủy khuất cắn môi, cũng không nói gì.
Tuyết Có có chút nhìn không vừa mắt, nói:
Long Vũ có chút kinh ngạc, nhìn Mã Hiểu Mai đôi mắt đỏ đỏ, giống như thật sự bị ủy khuất lớn. Bất quá nghĩ lại, cho dù thật sự như thế thì sao.
Dù sao chuyện say rượu này chính là do mưu kế của nữ nhân này.
Nghĩ đến đây, Long Vũ không có chút áy náy bận tâm.
Ăn xong bữa trưa, Long Vũ cùng Tuyết Cơ ngồi ở phòng khách uống trà, thừa dịp hai cha con Mã Ngọc đi vắng, Tuyết Cơ hỏi:
Em làm như thế với Hiểu Mai… việc này em tính thế nào?
Còn phải tính thế nào?
Long Vũ nói:
Là nàng tự nguyện…
Em sao lại nói thế…
Tuyết Cơ nói:
Chị nghe Mã Ngọc nói đó cũng không phải là lần đầu tiên của hai người, lần trước ở Huyền Cảnh, Hiểu Mai vì cứu em, đã hiến dâng lần đầu tiên cho em. Chị hỏi em, chuyện này em có biết không?
Biết…!
Long Vũ nói:
Chị Tuyết Cơ, kỳ thật chuyện này em đã sớm biết, nhưng đó chính là âm mưu của Mã gia.
Có âm mưu gì?
Tuyết Cơ tức giận nói:
Nếu như em nói, người ta cứu em là sai, còn em thì lại đúng…
Chị Tuyết Cơ, đừng vội trách em, nghe em nói hết đã.
Long Vũ vội vàng đem chuyện mình nghe được hai cha con Mã Ngọc đối thoại nói một lần cho Tuyết Cơ biết.
Kể xong, hắn bất bình nói:
Chị Tuyết Cơ, Mã gia thật là đáng sợ, vì lợi ích gia tộc mà bọn hắn sự tình gì cũng đều có thể làm ra được. Em hy vọng chị có thể ra mặt hủy bỏ hôn ước giữa em và Hiểu Mai. Nàng ở bên cạnh em, em có cảm giác không được an toàn cho lắm.
Không được!
Tuyết Cơ nhíu mày nói:
Bất kể thế nào nói, em cùng Hiểu Mai đã xảy ra quan hệ, hơn nữa, lần đầu tiên, nàng thực sự là vì cứu em. Đây là không phải là sự thật sao.
Sự thật đúng vậy, nhưng là động cơ không đúng!
Long Vũ nói:
Nhất là Mã Ngọc, lòng lang dạ thú rõ rành rành... Hắn an bài nữ nhi cùng với em ở cùng một chỗ, nhất định là mục đích.
Tiểu Vũ, Mã Ngọc tâm tư coi như em không nói chị cũng biết. Nhưng mà, Hiểu Mai không phải cái loại người như em tưởng tượng. Em phải đối đãi khác nhau a, nếu không em muốn làm tan vỡ trái tim nàng sao?
Tuyết Cơ lời nói thấm thía nói:
Nàng là một cô gái tốt…
Em biết, đó không phải là chủ ý của nàng, nhưng là nàng luôn tiếp tay cho Mã Ngọc!
Long Vũ nói.
Tuyết Cơ nói:
Tiểu Vũ, nói thật cho em biết, chị biết rõ những chuyện này, không phải Mã Ngọc nói chị mới biết những chuyện này. Từ lúc xảy ra chuyện, Hiểu Mai đã cho chị biết.
Theo như Hiểu Mai nói, nàng đã sớm dự đoán phụ thân sẽ hành động, cho nên nói rõ với chị hết thảy. Nàng còn nói cho chị biết, việc này cha của nàng làm có chút quá đáng. Tuy rằng lợi ích Mã gia là trọng yếu, nhưng nàng không muốn quá phận, làm tổn thương em…(DG: dcm thằng này, sướng trym rồi mà còn tổn thương cái gì.)
Chị Tuyết Cơ, chị nói những lời này đều là sự thật?
Long Vũ hỏi.
Tuyết Cơ nói:
Tiểu Vũ, thân là nữ nhân Mã gia, Hiểu Mai có thể làm được như vậy đã rất không tồi, chị muốn em cần phải thông cảm cho nàng. Mà không phải là đi gây chiến tranh lạnh với nàng. Trước kia, chị vẫn cho rằng quan hệ của các em chính là miễn cưỡng. Nhưng hiện tại chị biết, trong lòngHiểu Mai thật ra là thích em. Nhớ kỹ, Hiểu Mai cùng Mã Ngọc không phải cùng một loại người. Mã Ngọc vì Mã gia, có lối suy nghĩ đã có chút điên khùng, nhưng Hiểu Mai không có.
Xem ra em đã trách oan nàng ấy rồi.
Long Vũ nói.
Tuyết Cơ tức giận nói:
Sau này đối xử với Hiểu Mai tốt một chút. Về phần Mã Ngọc, chị hy vọng em có thể nể mặt Hiểu Mai, không cần quá để ý hắn. Ít nhất, hắn bây giờ còn không có làm ra cái chuyện gì quá phận.
Vâng, em nghe lời chị.
Long Vũ gật gật đầu. Nghe Tuyết Cơ nói như thế, Long Vũ cảm thấy Mã Hiểu Mai đối nhân xử thế coi như không tệ. Chính là nàng sinh ra không đúng chỗ.
Tuyết Cơ nói:
Em cứ việc kết giao với Hiểu Mai, chuyện còn lại chị sẽ xử lý. Đúng rồi, em với Hàn Duyệt đã phát sinh chuyện gì?
Em đã đẩy nàng rồi…!
Long Vũ thản nhiên nói.
Tuyết Cơ xấu hổ: