Đến khi phục hời lại tinh thần, đang định hoàn lễ, Thiên Tăng đột nhiên truyền âm nói:
Không cần.
Ra mắt chư vị tiền bối!
Bất kể như thế nào, Long Vũ hay là đánh tiếng chào hỏi một chút.
Sau khi hoàn lễ, Long Vũ một bên miễn cưỡng mỉm cười ứng đối với các vị tăng nhân, một bên vụng trộm lau mồ hôi lạnh. Thiên Tăng thấy Long Vũ ứng phó đến nỗi luống cuống tay chân, liền nở một nụ cười hiếm thấy.
Long Vũ vô ý thức quay đầu nhìn về phía Thiên Tăng, lại phát hiện bên cạnh đã không có ai, lại nhìn thấy tiểu tử Thiên Tăng kia không biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt lão hòa thượng.
Ngay lúc này, một thanh âm tường hòa tràn đầy uy nghiêm vang lên.
Long Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thấy vị lão hòa thượng gọi là Thiên Nghiệp kia, một tay tạo thành chữ thập, mỉm cười nhìn mình.
Long Vũ cười hì hì nói.
Thiên Nghiệp nở nụ cười, cũng không nói chuyện, giơ thiền về trượng phía trước mở đường. Long Vũ cũng lập tức đi theo, đi theo phía sau bọn họ chính là Thiên Tăng, vài tên trưởng lão cùng với một đám Mật tông đệ tử.
Trên đường, Long Vũ cảm thấy sự tình không đúng lắm. Theo như danh vọng cùng địa vị của Mật tông, không nên đối với chính mình như thế.
Chẳng lẽ bọn họ có việc nhờ mình?
Tâm nghĩ đến đây. Long Vũ âm thầm suy đoán. Trở về, nhất định phải cẩn thận làm việc.
Xuyên qua Phật môn. Lại dọc theo thềm đá từ trên xuống chính là một cái sân rộng khổng lồ. Hiển nhiên chỉ dùng để tụng kinh tu luyện. Xuyên qua sân rộng đi lên một đoạn thềm đá chính là Đại Hùng bảo điện trang nghiêm túc mục.
Sau khi tiến vào Đại Hùng bảo điện. Thiên Nghiệp đi trước, dẫn Long Vũ đến thăm bức họa Bồ Đề Kim Phật nằm trên vách tường của thính phòng.
Trong thiện phòng rất đơn giản. Trung ương đặt mấy cái bồ đoàn. Đối diện có một bàn gỗ dựa sát vào tường. Trên mặt đặt một cái lư hương đang phả ra khói xanh. Tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm.
Có thể có tư cách tiến vào gian thiện phòng này ngoại trừ Long Vũ cùng Thiên Nghiệp, Thiên Tăng, còn có hai vị trưởng lão. Hai vị trưởng lão là cao tăng của Mật tông. Bối phận cùng Thiên Nghiệp là ngang hàng.
Mà Thiên Tăng là quan môn đệ tử của Thiên Nghiệp. Cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong ngàn năm gần đây của Mật tông. Một thân tu vi tại trong nhất đại đệ tử là không có đối thủ.
Thiên Nghiệp mỉm cười, nói:
Ta nghĩ thí chủ nhất định rất kỳ quái, chúng ta vì sao lại mời thí chủ đến đây?
Không… không kỳ quái!
Long Vũ vừa cười vừa nói:
Nói đến Đại Vu, Thiên Nghiệp cùng hai vị trưởng lão sắc mặt hơi đổi.
Thiên Nghiệp nói:
Thí chủ có thể được Phượng Hoàng lệnh, cũng đủ chứng minh thí chủ là người hữu duyên. Chính là đối phó Đại Vu, không có Phượng Hoàng lệnh thì không được, cần phải tề tụ đủ lệnh bài năm Phương Thiên Địa. Cho nên Long thí chủ, chúng ta hi vọng thí chủ có thể giúp chúng ta tìm được Thiên Địa lệnh Bồ Đề lệnh của Đại Thiên Thế Giới.
Cái này… tựa hồ ta không có cái nghĩa vụ này?
Long Vũ nói.
Lời này vừa nói ra, Thiên Nghiệp cùng Thiên Tăng ngược lại không nói gì, nhưng hai vị trưởng lão có vẻ hơi mất tự nhiên, bất quá sau cùng cũng cấp cho Long Vũ đủ thể diện, không có trừng mắt lạnh lùng mà nhìn.
Dù vậy, trong nội tâm Long Vũ cũng âm thầm có chút khó chịu.
Rõ ràng là cầu người hỗ trợ, lại còn bày ra cái bộ dáng này.
Long Vũ mở miệng nói:
Nói đến đây, Long Vũ đưa mắt nhìn sang Thiên Tăng, nói:
Lời này vừa nói ra, hai vị trưởng lão lần nữa biến sắc.
Thiên Nghiệp nói:
Ta nhổ. Mấy con lừa ngốc này, rõ ràng chính là nghĩ ôm cây đợi thỏ.
Bọn họ là đem mình làm cây, con thỏ dĩ nhiên là Bồ Đề lệnh.
Quả nhiên là có âm mưu.
Long Vũ cười nói:
Đại sư, ta không đồng ý, ta còn có chuyện muốn làm, Thiên Tăng lão huynh sau khi đi theo ta, sợ là làm việc có nhiều bất tiện.
Hơn nữa…
Long Vũ nói thẳng:
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối nhìn hắn, sau nửa ngày nói không ra lời.
Long Vũ cũng không thèm để ý, dù sao vấn đề này phải nói cho rõ ràng, cũng không thể không minh bạch để cho bọn họ sai sử mình.
Thật lâu, Thiên Nghiệp thở dài:
Long Vũ nhìn lão hòa thượng đức cao vọng trọng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Đột nhiên trong thiện phòng vang lên một tiếng Phật hiệu trang nghiêm, tiếng như Hồng Chung, phạm âm như nước thủy triều. Thiên Nghiệp nói:
Long thí chủ, ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để thí chủ giúp không. Nếu như thí chủ đáp ứng giúp chúng ta tìm về Bồ Đề lệnh, chúng ta đây nhất định sẽ cho thí chủ thù lao.
Thù lao?
Long Vũ mỉm cười nói:
Thiên Nghiệp khuôn mặt trang nghiêm, cung kính hướng xuống nói:
Vì để cho Long Vũ đáp ứng, thần thái của Thiên Nghiệp cũng càng ngày càng cung kính.
Long Vũ cười khổ nói:
Thiên Nghiệp lắc đầu, cười nói:
Thiên Tăng cũng phụ họa nói:
Thiên Nghiệp mi trắng rũ xuống, trên mặt như vỏ quýt sấy khô hiện lên một tia thương cảm, thản nhiên nói:
Nếu không phải vì cứu vớt chúng sinh Huyền Cảnh, chúng ta cũng không muốn cùng Long thí chủ trở thành như thế… Như vậy đi, chúng ta nguyện ý xuất ra ba trái Bồ Đề quả làm thù lao, không biết Long thí chủ định như thế nào?
Bồ Đề quả?
Long Vũ ngạc nhiên nói:
Thiên Tăng thấy Long Vũ cũng không rõ lắm về thần hiệu của Bồ Đề quả, vội vàng nói:
Thiên Nghiệp nói tiếp:
Như tu vi của Long thí chủ, nếu là do chúng ta chỉ đạo, ăn vào ba trái Bồ Đề quả.
Tu vi tự nhiên có thể tăng đến Vương Cảnh.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ ngược lại có chút động tâm.
Trước mắt, hắn khát vọng nhất chính là chuyện tình tăng lên tu vi.
Nếu như tu vi trường kỳ dùng ngoại lực mà được, đối với chính mình cũng không có chỗ tốt quá lớn, nhưng có thể giải quyết khẩn cấp.
Thiên Nghiệp nói:
Nghe Thiên Nghiệp nói như vậy, Long Vũ liền quyết định nếm thử một phen.
Long Vũ nói:
Thiên Nghiệp đầu tiên liếc nhìn hai vị trưởng lão, lập tức hướng Long Vũ nói:
Long thí chủ, Bồ Đề quả này không phải là phàm vật…ngay cả một quả, cũng là không dễ có.
Ta biết, cho nên ta mới chỉ muốn một quả thôi.
Long Vũ nói.
Lời vừa nói ra, mọi người một hồi xấu hổ.
Long Vũ hơi sững sờ, nói:
Quên đi, các vị đã không bỏ được, vậy coi như ta chưa nói, cùng lắm thì ta ăn ít một quả, lưu lại một quả.
Không thể!
Thiên Nghiệp nói:
Long Vũ xem như minh bạch, cảm tình những hòa thượng này đó chính là sợ mình chết sớm, không cách nào tìm được Bồ Đề lệnh, lúc này mới ra vẻ hào phóng vì chính mình tăng lên tu vi.
Nói thật, lúc trước hắn còn hiểu lầm tâm tư của bọn họ.
Xem ra, đầu năm nay tiêu chuẩn đạo đức của hòa thượng cũng không cao lắm.
Bất quá, nói đi thì nói lại, như vậy đối với bản thân của hắn xác thực cũng là một chuyện tốt. Bất kể thế nào, tu vi tăng lên mới là vương đạo.
Về phần tìm kiếm Bồ Đề lệnh, còn phải thuận theo tự nhiên.
Trước tiên đem tu vi tăng lên rồi mới tính. Long Vũ chính là nghĩ sao làm vậy.
Thiên Nghiệp nhẹ gật đầu, cười nói:
…
…
Nửa tháng sau, dưới sự trợ giúp của Thiên Nghiệp Phật, Long Vũ như ý muốn đem tu vi tăng lên hai cấp, trở thành cao thủ Vương Cảnh. Chính như Thiên Nghiệp Phật trước đó cam đoan, mặc dù là dưới tác dụng của lực lượng bên ngoài cưỡng chế tăng lên tu vi, nhưng cảnh giới tu vi của hắn lại không có bất kỳ điều gì là không ổn. Đương nhiên, Thiên Nghiệp Phật vì thế cũng trả một cái giá lớn.
Theo Thiên Tăng nói, thời gian trong tương lai, hắn tất phải ngồi xuống tu luyện một tháng, nếu không hắn lần này tiêu hao Phật lực là không thể nào khôi phục.
Trong thời gian cảnh xuân tươi đẹp, Long Vũ cùng Thiên Tăng kết bạn xuống núi. Hơn nữa, hắn cũng như ý muốn chiếm thêm được một trái Phổ Đề quả.
Hai người trước đó cũng có ước định. Dưới tình huống bình thường, Thiên Tăng chỉ có thể âm thầm đi theo Long Vũ, trừ khi hắn gặp phải nguy hiểm cực độ, dưới tình huống chính mình không có biện pháp giải quyết, hắn mới có thể hiện thân cứu nguy.
Đối với cái này, Thiên Tăng cùng Mật tông của Đại Thiên Thế Giới cũng không có bất kỳ dị nghị.
Đợi cho Long Vũ cùng Thiên Tăng xuống núi, Mật tông hai vị trưởng lão Không Trí, Không Tương cùng tông chủ Thiên Nghiệp Phật. Không Trí tính tình gần đây không được tốt, hắn khó hiểu hỏi thăm:
Tông chủ, ta xem Long Vũ chưa hẳn có thể giúp chúng ta tìm được Bồ Đề lệnh, ngươi lần này cho hắn ba trái Bồ Đề quả, còn hao phí nhiều Phật lực như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không? Hơn nữa, dùng địa vị cùng thân phận của chúng ta tại Huyền Cảnh, lễ ngộ đối với hắn như thế, có phải là có chút quá phận?
Đúng vậy tông chủ, thật sự là rất khó khăn cho người!
Không Tương cũng nói.
Thiên Nghiệp nói:
Việc này liên quan trọng đại, hiện nay Phật Tôn Bồ Đề Kim Phật của bản tông vô cớ mất tích, những trưởng lão Hiển tông kia đã có chút ít kìm nén không được. Hiển tông trải qua những năm này khuếch trương, quy mô, thực lực đã hơn xa trước kia. Bọn họ tính toán ngồi lên đầu chúng ta. Ta nhận được tin tức, bọn họ cũng đang tìm kiếm Bồ Đề lệnh. Cho nên chúng ta nhất định phải đoạt được Bồ Đề lệnh trước khi bọn hắn tìm thấy.
Còn uy hiếp của Đại Vu?
Không Trí ngạc nhiên nói.
Thiên Nghiệp nói:
Uy hiếp của Đại Vu tuy trọng yếu hơn, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, hơn nữa, bất kể là đối kháng Đại Vu, hay là áp chế Hiển tông, tìm kiếm Bồ Đề lệnh đều là việc cấp bách.
Chỉ cần có thể tìm được Bồ Đề lệnh, ta chịu chút điểm ủy khuất thì có đáng gì?
Thiên Nghiệp nói:
…
…
Phượng Sào, Ngũ Thải cung. Trên một con đường nhỏ đá xanh tràn đầy cây ngô đồng, một nữ tử xinh đẹp xuất trần chậm rãi đi tới, sau lưng nữ tử còn đi theo hai thiếu nữ ăn mặc theo kiểu thị nữ. Nữ tử đỉnh đầu mũ phượng, mặc một bộ váy tím đại la, váy thêu viền vàng, ở chính giữa váy thêu lên một con Ngũ Sắc Phượng Hoàng khổng lồ, nổi bậc lên sự cao quý trang nhã.
Đôi mắt đẹp của nữ tử dừng lại ở bầu trời bao la phương xa, trong mắt vẻ u buồn càng đậm.
Nói chuyện là một nữ tử nha hoàn bên cạnh mặc lục y. Nha hoàn thanh âm hờ hững, lại bao hàm có vài phần lo lắng. Lúc này nàng đang lo lắng cho tiểu thư của mình.
Nữ tử nhẹ đi đến, thấp giọng nói:
Thị nữ gọi là Tiểu Lục cùng thị nữ kia liếc nhau, khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
Nữ tử khẽ gật đầu, than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
Nữ tử thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, tràn đầy thương cảm.
Tiểu Lục khuôn mặt buồn bã, đang định nói cái gì, đột nhiên thấy đối diện đường nhỏ bước nhanh tới một thị nữ thần sắc vũ mị.
Thị nữ tiến lên quỳ xuống hành lễ.
Nữ tử hơi vuốt tóc sang bên, lông mày nhẹ chau lại, nói:
Thị nữ đứng thẳng lên, mắt nhìn mặt đất, cung thanh nói:
Tiểu thư, có một nam tử tự xưng Long Vũ xin được cầu kiến.
Cho hắn tiến vào!
Sắc mặt nữ tử liền biến thành vui vẻ.
Thị nữ nói:
Trên mặt Tiểu Lục biểu lộ tức giận, nũng nịu nói:
Thị nữ kia sợ hãi nhìn mặt mũi tràn đầy sát khí của Tiểu Lục, xấu hổ nói:
Tiểu Lục chu cái miệng nhỏ nhắn còn muốn nói gì nữa, nữ tử nhẹ giơ tay lên, nhìn thị nữ nói:
Không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi…ta nghĩ hắn sớm muộn gì cũng sẽ đến gặp ta.
Tiểu thư, người đó tâm tư luôn nhún nhường!
Tiểu Lục nói:
…
…
Dao dẫn theo Long Vũ một đường đi nhanh, trực tiếp đi tới Hắc Phượng cung của nàng.
Dao có vẻ rất nhiệt tình, nàng mời để Long Vũ tại phòng khách của Hắc Phượng cung ngồi xuống, hơn nữa còn tự tay vì hắn dâng trà thơm, vừa cười vừa nói:
Long Vũ thần sắc lãnh đạm, nói:
Dao, cháu tới đây chỉ là muốn trông thấy chị Thi Nhân, về phần chuyện khác, tôi thấy bác đã nghĩ sai rồi.
Hừ!
Dao Ngọc cười lạnh một tiếng, nói:
Cháu có ý tứ gì? Cháu là đùa giỡn bác sao?
Cháu không có đùa giỡn bác, chính bác tự tác đa tình mà thôi.
Long Vũ nói:
Lời này vừa nói ra, thị vệ trong phòng khách lập tức quát:
Nghe được câu chuyện, thị vệ bốn phía đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào Long Vũ, trong sảnh hào khí ngưng trọng lên.
Thần sắc Long Vũ không thay đổi, lạnh lùng nhìn Dao, nói:
Dao thân thể lướt tới bên cạnh Long Vũ ngồi xuống, nàng nhàn nhạt nhìn Long Vũ, thần thái tự nhiên ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, một đôi mắt sâu không thấy đáy làm cho người ta đoán không ra trong nội tâm nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên thấy Dao Ngọc rời ghế hướng Long Vũ hành lễ, nói:
Nói xong, nàng hướng Long Vũ hành lễ thật sâu, mọi người đều ngạc nhiên.
Giờ phút này, những thị vệ kia tựa hồ cũng ý thức được cái gì, vội vàng quỳ xuống bồi tội.
Sau khi xong việc, Dao nhìn chung quanh, ý bảo bọn họ lui ra. Lập tức, hai mắt của nàng nổi lên ánh mắt rét lạnh, nhìn thẳng vào Long Vũ, lạnh lùng nói:
Kim Phượng dù sao cũng là thân sinh nữ nhi của Phượng Hậu đời trước, dưới mắt, Phượng Sào ngược lại có hơn phân nửa người ủng hộ nàng. Dưới sự chứng kiến của trưởng lão hội, nàng đã dọn đi Ngũ Thải cung. Nơi đó trước kia là địa cung của Phượng Hậu. Cán cân thắng lợi có lẽ đã hướng về phía Kim Phượng.
Cho nên, Dao thấy Long Vũ tiến đến, lúc này mới đưa hắn mời đến Hắc Phượng cung.
Long Vũ dưới ánh mắt của nàng chụp xuống, như đọa hầm băng, toàn thân khó chịu nói không nên lời. Nhưng hắn cũng không hề nhượng bộ chút nào cùng nàng đối mặt.
Cũng may hắn tới chỗ hòa thượng nên chiếm được một ít chỗ tốt, tu vi gia tăng mãnh liệt. Nếu không, Dao vừa trừng mắt, hắn thật đúng là không chịu nổi.
Long Vũ thản nhiên nói.
Dao có chút không nhịn được nữa. Mắt thấy nàng muốn nổi giận, lúc này Thi Nhân đã xuất hiện, nàng vội vàng nói:
Mẹ, người về trước đi, con muốn cùng Tiểu Vũ nói chuyện.
Cũng tốt!
Dao đè nén phẫn nộ trong lòng xuống nói:
…
…
Đợi cho Dao đi rồi, Thi Nhân nhìn Long Vũ một cái, mỉm cười nói:
Nói xong, Thi Nhân liền đứng dậy.
Nhìn ra được, ánh mắt của nàng có chút cô đơn.
Long Vũ đi qua giữ chặt cánh tay Thi Nhân, nói:
Anh tới gặp chị Phượng, nhưng cũng phải gặp em.Thi Nhân, đừng như vậy… Anh cũng không phải là loại người bạc tình bạc nghĩa.
Tiểu Vũ!
Thi Nhân nghe vậy, thần sắc khẽ giật mình, lập tức liền xoay người nhào vào trong ngực nam nhân, trong miệng xuất ra tiếng khóc thút thít.
Thi Nhân nói.
Long Vũ hơi kinh hãi, hắn xem Thi Nhân rất si mê ngôi vị Phượng Hậu. Lúc trước, nàng chính là vì ngăn cản chính mình hỗ trợ Kim Phượng, lúc này mới chủ động ủy thân. Cho nên, đối với lời này của Thi Nhân, Long Vũ hơn phân nửa là không thể nào tin được.
Thi Nhân vội vàng giải thích nói:
Trước kia tranh làm Phượng Hậu, đó là em cam tâm tình nguyện, chính mình muốn làm. Đó là bởi vì em không muốn thua Kim Phượng. Từ sau khi mẹ trở về, em liền trở thành con cờ của mẹ. Quyền lực của mẹ thật sự là quá lớn. Em không muốn làm con rối, e, cũng không muốn trở thành quân cờ của người khác, hơn nữa, trong khoảng thời gian này Kim Phượng xác thực so với em có tư cách làm Phượng Hậu hơn.
Thi Nhân!
Long Vũ mỉm cười, nói:
Nếu như chị Phượng biết tâm ý của em, nàng ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Tiểu Vũ dẫn em rời đi nha!
Thi Nhân sít sao ôm lấy Long Vũ. Một đôi bàn tay nhỏ bé vuốt dọc lưng hắn. Long Vũ có chút tâm động, trên môi đỏ của nữ nhân hôn xuống, nói:
Chỉ cần emnguyện ý, anh liền dẫn em rời khỏi Hắc Phượng cung.
Em nguyện ý!
Thi Nhân động tình hôn môi đáp lại.
Có lẽ là Thi Nhân trong khoảng thời gian này tâm tình buồn bực, trong nội tâm Thi Nhân phi thường khát vọng một hồi tình cảm mãnh liệt như bạo phong vũ.
Nàng thậm chí chủ động cởi bỏ quần áo, thân thể nằm trên giường cẩm của phòng khách, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan. Câu dẫn Long Vũ.
Long Vũ vô ý thức hướng bốn phía nhìn qua, vội vàng đem cửa phòng đóng chặt. Thi Nhân thấy Long Vũ đi qua, tứ chi như bạch tuộc chủ động cuộn chặt hắn.
Long Vũ tự nhiên cũng nghiêm túc, cởi quần áo trên người, một cái tiến vào thân thể nữ nhân.
Thi Nhân ôm thật chặt nam nhân, Long Vũ kinh nghiệm từng đợt mãnh liệt đánh sâu vào, nhìn trên mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành đã tràn đầy hương vị dục tiên dục tử. Trên mặt đẹp phấn nộn cũng sinh ra màu hồng vì khoái cảm, tiếng rên rỉ câu hồn mãi không dứt.
Thi Nhân thỏa thích kêu to.
Dưới sự chinh phạt của Long Vũ, Thi Nhân lại một lần nữa đạt tới đỉnh, giờ phút này, toàn thân nàng thoải mái co rút, tứ chi chặt chẽ quấn lấy Long Vũ, toàn thân run rẩy không ngừng.
Long Vũ lúc này cũng đạt đến đỉnh, dịch thể nóng bỏng phun ra làm cho Thi Nhân thoải mái, toàn thân một hồi run rẩy.
Đến nửa ngày, hai người mới bình tĩnh trở lại, Long Vũ thở ra một hơi, thản nhiên nói:
Thi Nhân, anh mang em đi gặp Kim Phượng, chị em hai người cũng nên hoà giải đi nha?
Cái này?
Thi Nhân tựa hồ có chút do dự, bất quá sau dư âm làm cho phòng tuyến trong lòng của nàng hạ thấp rất nhiều. Cảm thụ được Long Vũ chờ mong, sau khi thoáng do dự, nàng cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Lúc này, Dao một mực rình coi ở ngoài cửa trong nội tâm không khỏi âm thầm ngượng ngùng giận mắng.
Đương nhiên, giờ phút này, nàng cũng không biết con gái nàng đã không còn ý tứ tranh giành chức Phượng Hậu.