Lời vừa nói ra, ánh mắt người nọ liền lóe lên tia sáng kỳ dị, ngay lập tức hắn yên tĩnh trở lại:
Người nọ thản nhiên cười nói. Ngữ khí thập phần tùy ý, làm cho người ta cảm thấy Hắc Thiên Ma Thần vốn nên làm thuộc hạ của hắn mới là tốt nhất.
Hắc Thiên Ma Thần có khi nào chịu nhiều sỉ nhục như vậy, liền cười lạnh nói:
Các hạ nếu không chịu khai báo thân phận, vậy đừng có trách ta không khách khí.
Không khách khí?
Người nọ khinh thường cười cười:
Nghe ngươi nói thì ngươi có ý định động thủ với ta?
Vậy thì sao?
Hắc Thiên Ma Thần lãnh khốc cười:
Các hạ rõ ràng là đến tìm ta, nếu ta không xuất ra một chút bản lãnh, sợ rằng ngươi sẽ không bỏ qua cho ta.
Cũng được!
Người nọ gật gật đầu:
Không xuất một chút bản lãnh thật sự, ta cũng nghĩ ngươi sẽ không phục ta.
Thế thì tốt lắm!
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng, trong tay chợt xuất hiện một đại đao màu đen, đạo lực trong cơ thể vừa chuyển, phiến đại đao trong nháy mắt liền biến thành một đạo hình quang đao to lớn, mang theo sức mạnh hủy diệt chém tới.
Người nọ lãnh đạm nhìn Hắc Thiên Ma Thần bổ một đao tới, thần sắc trong mắt kỳ dị, mơ hồ lộ ra vài phần mỉm cười.
Hiện giờ một đao mang theo lực hủy diệt đáng sợ của Hắc Thiên Ma Thần bổ xuống, ánh mắt người kia đột nhiên sắc bén. Sau đó, quanh thân hắn tỏa ra một cỗ hơi thở màu đen, nhìn như thực chất gắt gao bao quanh hắn lại. Khí thế kinh thiên động địa đủ để uy hiếp thiên hạ.
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh một tiếng nói:
Ngươi rốt cuộc là ai? Đấy chính là bảo vật của Tử Vi Trung Thiên Đại Đế.
A, ta nói rồi, muốn biết ta là ai, hoặc là chết hoặc là làm thuộc hạ của ta, ngươi hiện giờ có thể đưa ra lựa chọn.
Người nọ ảm đạm cười.
Giờ đây Hắc Thiên Ma Thần đã muốn dừng đao lại, nhưng người kia giơ tay trái lên, lấy chưởng làm đao, đao cương màu đen liền xuất hiện. Đối với ánh quang nhận trảm tới, công kích của hắn nhìn như bình thản, mà lại như ẩn chứa một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Theo một tiếng nổ lớn. Lão nhân chưởng vào đại đao, chỉ nháy mắt liền làm vỡ nát đao khí do Hắc Thiên Ma Thần tạo nên. Chính diện giao phong, đón nhận một đao của hắn, từ lúc Hắc Thiên Ma Thần phi thân lên xuất thủ đến lúc bị một đao đánh rớt, mọi việc đều chỉ trong nháy mắt, có thể nói là cực kỳ gọn gàng.
Nhưng người nọ lại càng càn rỡ. Hắn thậm chí đến vũ khí cũng lười sử dụng, trực tiếp dùng nhục chưởng nghênh địch.
Sau khi công kích đã qua đi. Hai tay của hắn để sau lưng, ngạo nghễ đứng. Một kích mạnh vẽ va chạm vào nhau. Đao cương màu đen như khai thiên liệt địa, mạnh mẽ va chạm vào đao mang của Hắc Thiên Ma Thần. Hai đạo lực lượng mạnh mẽ va chạm vào nhau giữa không trung liền bắn ra tia lửa, quang hoa tỏa ra bốn phía. Cao thủ Yêu Tộc ở xung quanh đang xem cuộc chiến liền hãi hùng, vội vàng rút lui ngay.
Ở giữa không trung, ánh mắt người nọ hơi hơi nhìn xuống. Ngạo nghễ nhìn Hắc Thiên Ma Thần, Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười:
Người nọ vừa trôi nổi giữa không trung vừa nhìn chằm chằm vào Hắc Thiên Ma Thần với ánh mắt phức tạp.
Một lát sau, người nọ liền mỉm cười, nói:
Ánh mắt Hắc Thiên Ma Thần khẽ đổi, cười lạnh một tiếng, nói:
Tuy rằng ngươi đã che giấu hơi thở của mình nhưng ta vẫn nhận ra ngươi là ai. Tà Vương, xem ra ngươi đang chuẩn bị mượn gió bẻ măng.
Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Người nọ lạnh lùng nói:
Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi đã thấy được thực lực chân thực của ta vậy thì làm thủ hạ của ta đi…
Ha ha, ngươi sợ, bởi vì thân phận của ngươi đã bị ta vạch trần.
Hắc Thiên Ma Thần lạnh lùng cười nói:
Sắc mặt người nọ có chút âm tàn, không vui nói:
Hắc Thiên Ma Thần thần quang trong mắt chợt lóe, giọng điệu lạnh lùng nói:
Người nọ thản nhiên nói:
Hắc Thiên Ma Thần ngẩn ra, thất thanh nói:
Người nọ khinh thường cười cười:
Thế giới này từ trước tới nay đều nắm tay ai to thì người đó là lão đại, ta có năng lực, ta vì cái gì mà không quân lâm thiên hạ. Hắc Thiên, chỉ cần làm thuộc hạ của ta thì ngươi sẽ là người dưới một người mà trên vạn người, ngươi vì sao mà không làm chứ?
Tà Vương, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không sợ Tử Vi Trung Thiên Đại Đế sẽ thu phục ngươi?
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói.
Sắc mặt người nọ liền biến đổi, vung tay một cái thì một cổ lực lượng cường đại chấn động lòng người, mang theo thanh âm kinh hồn bạt vía, khiến cho bốn phía đều tràn ngập sát khí. Hắn nghiêm nghị nói:
Hắc Thiên Ma Thần cảnh giác nhìn người nọ, trong lòng mơ hồ cảm thấy hốt hoảng. Cảm giác này từ lâu đã không xuất hiện lại trong hắn.
Nếu như đối phương thật sự là Tà Vương, vậy thì sự tình hôm nay sợ rằng khó đối phó rồi.
Ánh mắt người nọ lạnh như băng nhìn Hắc Thiên Ma Thần, lạnh lùng nói:
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần âm tàn, nổi giận gầm một tiếng:
Thanh âm Hắc Thiên Ma Thần vừa dứt thì Đoạn Hồn đao trong tay hắn nháy mắt liền động, hướng tới người nọ đánh tới.
Người nọ khẽ cười, trong ánh mắt vẫn khinh thường như cũ, tay phải run lên huyễn hóa ra một thanh đại đao vô hình. Lập tức, cổ tay hắn run nhẹ một cái liền chém ra cả vạn đạo đao mang, phân bố khắp mọi ngõ ngách chung quanh không gian, lấy khí thế che trời lấp đất hướng Hắc Thiên Ma Thần dũng mạnh xông tới.
Đối mặt với thế công của người nọ, sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần liền nghiêm nghị lại, không dám có chút lãnh đạm. Hắn cực lực thúc dục Đoạn Hồn đao trong tay, dĩ nhiên lại cùng Đoạn Hồn đao hợp lại làm một, tạo thành tường đồng vách sát trước mặt, phòng ngự công kích của người nọ
Tiếng đao ngâm rung trời mang theo khí thế uy nghiêm đang kịch liệt va chạm vào nhau, hai người vừa nói chuyện vừa chiến đấu đã qua hơn mười chiêu, mà rõ ràng lúc này đây Hắc Thiên Ma Thần đang rơi vào thế bất lợi.
Người nọ thấy Hắc Thiên Ma Thần toàn lực chống cự lại mình, hình như có ý định liều mạng liền vội vàng bức lui Hắc Thiên Ma Thần, lạnh giọng quát một tiếng:
Hắc Thiên Ma Thần trôi nổi giữa không trung, ngạo nghễ nói:
Người nọ lại gần, cười lạnh nói:
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần hơi đổi, hừ lạnh nói:
Người nọ cười nói:
Hắc Thiên Ma Thần quật cường nói:
Người nọ đột nhiên nở nụ cười:
Hắc Thiên Ma Thần, ta rất thưởng thức phần ngạo cốt này của ngươi, người làm lên đại sự thì phải giống như ngươi vậy. Hắc Thiên, lời thật lòng ta đều đã nói với ngươi, cho ngươi biết vì kế hoạch thống trị này của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa ta đều đã gửi lời mời đến từng người. Ngươi chỉ là một trong số những người được ta mời đến thôi, cho ngươi hưởng thụ vinh quang cùng quyền lợi tối thượng, ngươi nghĩ lại đi…
Các hạ quả nhiên có ham muốn thật lớn, khẩu khí thật lớn…
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói:
Muốn thu phục cả năm lệnh chủ Phương Thiên Địa cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không có bản lãnh này. Ngươi rốt cuộc là ai?
Nếu ngươi cảm thấy hứng thú với ta như vậy, sao lại không đầu nhập vào ta.
Người nọ cười cười nói:
Ta có thể tiết lộ một chút thông tin về ta cho ngươi. Mục tiêu của ta trong tương lai vượt xa Huyền Cảnh, Tiên Cảnh.
Có ý tứ gì?
Hắc Thiên Ma Thần nói:
Người nọ cười cười:
Không sai, đây mới là mục đích cuối cùng của ta, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi đều rất rõ ràng. Thiên Ngoại Thiên là một phần của thế giới này, đó là một nơi rất thần kỳ, tràn ngập linh khí hẳn các ngươi cũng biết. Chỉ có nơi đó mới là mục đích của ta. Ngàn vạn năm qua ta luôn chờ đợi đến lúc này, chỉ cần năm lệnh chủ Phương Thiên Địa các ngươi chịu theo ta thì tất cả chuyện này đều không phải vấn đề.
Ta biết rồi, ngươi muốn phá giải bí mật chân thần đại chiến, đạt được vô thượng thần lực?
Hắc Thiên Ma Thần dường như đã hiểu rõ mục đích của người nọ.
Người nọ điên cuồng cười một tiếng:
Ngươi rất thông minh, ý định của ta chính là vậy. Tuy rằng năm Phương Thiên Địa lệnh cũng có thể phá giải bí mật này, nhưng ta vẫn hy vọng có thể thuyết phục năm người các ngươi tự mình tham gia. Đương nhiên, các ngươi mỗi người đều là những người kiệt ngạo bất tuân, muốn thuyết phục các ngươi cũng không dễ dàng. Cách tốt nhất để thuyết phục các ngươi chỉ có thể dùng vũ lực.
Như vậy đi, ta là một người rất quý trọng nhân tài… Ngươi nếu đã không muốn làm thủ hạ của ta thì ta cũng không miễn cưỡng. Ta muốn cùng ngươi hợp tác, như vậy cuối cùng cũng được chứ? Ta và ngươi lấy phương thức hợp tác để tiến hành sự nghiệp vĩ đại. Ta đồng ý với ngươi, ngày ta đại công cáo thành thì Huyền Cảnh này sẽ là của ngươi, không thì Tiên Cảnh cũng được. Ngươi cũng biết mục đích của ta chỉ là Thiên Ngoại Thiên… Còn các không gian còn lại đối với ta mà nói chẳng có chút giá trị nào.
Người nọ nói.
Hắc Thiên Ma Thần cười lạnh nói:
Ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, còn không thì ngươi đừng có nghĩ đến.
Tốt lắm, vậy bây giờ ta liền đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục mới thôi!
Bộ dáng của người nọ như đã hết kiên nhẫn, trong con ngươi lộ ra một tia cười lạnh cùng sát ý.
Hắc Thiên Ma Thần giờ đây đã muốn liều mạng.
Đúng lúc này Long Vũ, Đường Hương Hương phi thân đến cùng Hắc Thiên Ma Thần sóng vai đứng cùng một chỗ. Đồng thời, Thiên Dực Hổ không biết từ đâu ra, nhảy vọt vào trong lòng Đường Hương Hương, lấy cái đầu nhỏ liếm cánh tay nàng. Nhưng trong con ngươi hung quang chớp động, lạnh lùng nhìn người nọ.
Hắc Thiên Ma Thần nhắc nhở.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ và Đường Hương Hương nhất thời kinh hãi. Nghĩ đến Hắc Thiên Ma Thần là nhân vật ngưu bức như thế nào mà ngay cả hắn cũng không phải đối thủ của người nọ, vậy rốt cuộc hắn thuộc dạng cấp bậc gì đây.
Vừa nghĩ đến đây Long Vũ cùng Đường Hương Hương vội vàng âm thầm cảnh giới. Không biết tại sao, Đường Hương Hương cảm thấy trên thân người nọ có một cỗ khí tức mà nàng từng quen biết.
Nhưng khi nàng chuẩn bị dò xét thì lại không tài nào phát hiện được. Hơn nữa, trong đầu nàng cũng không có bất cứ thông tin gì về người này.
Dưới dạng tình huống này. Đường Hương Hương cảm thấy có chút mê mang.
Người nọ liếc mắt một cái liền nhìn thấu được thân phận của Đường Hương Hương, hắn mỉm cười nói:
Người nọ nhìn Đường Hương Hương một lúc, trong con mắt hắn rõ ràng thấy một tia hiền từ.
Long Vũ thấy thế vội vàng quát hỏi:
Ngươi rốt cuộc là ai?
Ha ha, xem ra các ngươi đều cảm thấy hứng thú đối với thân phận của ta…
Người nọ khẽ cười một tiếng, đưa mắt nhìn sang Đường Hương Hương nói:
Đường Hương Hương sững sờ hạ xuống, nhưng trong lòng đối với người này có một cỗ cảm giác thân thiết.
Long Vũ vội vàng kéo tay Đường Hương Hương
Người nọ thấy thế khẽ cau mày, ánh mắt quét lên người Long Vũ vài lần, lập tức hướng tới Đường Hương Hương nói:
Những lời này tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong đó lại xen lẫn vài tia tức giận.
Đường Hương Hương không chút do dự nói.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:
Từ sau khi Đường Hương Hương xuất hiện, người nọ tựa hồ chỉ hứng thú với mình nàng, đối với Hắc Thiên Ma Thần cũng không còn quan tâm nữa.
Vì thế, Hắc Thiên Ma Thần vội vàng nhớ lại vào thời kỳ thượng cổ có những nhân vật có quan hệ với Hậu Thổ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra, người nọ rốt cuộc là ai?
Đường Hương Hương khinh miệt cười nói:
Ngươi là ai, dựa vào gì mà muốn ta phải theo ngươi.
Các hạ có phải cố ý tìm đến bọn ta?
Long Vũ khẽ quát một tiếng, sát khí trong mắt liền hiện.
Đồng thời, Thiên Dực Hổ cũng nhảy lên vai Long Vũ, lông mao cả người nó dựng thẳng lên, sát khí trong mắt rất đậm. Hắc Thiên Ma Thần có chút ngạc nhiên, phát hiện khí thế trên người Thiên Dực Hổ còn mạnh hơn cả Long Vũ.
Giờ phút này, người nọ cũng chú ý tới sự tồn tại của Thiên Dực Hổ.
Người nọ tựa hồ bị hấp dẫn bởi Thiên Dực Hổ
Người nọ khẽ cau mày, vẫn không thể xác định được lai lịch của Thiên Dực Hổ.
Long Vũ âm thầm cười lạnh, coi như ngươi là cường giả đương thời thì như thế nào? Lão tử không tin ngươi có thể biết được thế giới tương lai?
Long Vũ ngạo nghễ nói:
Không cần biết ngươi là ai? Hiện tại ngươi liền có thể biến đi…
Miệng còn hôi sữa, kém cỏi!
Người nọ cười cười:
Ngươi cho rằng với tu vi Đế Cảnh của ngươi có thể nói chuyện với ta sao, đến Hắc Thiên Ma Thần cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi xứng sao.
Tiểu Vũ, chúng ta cùng sóng vai chiến đấu!
Đường Hương Hương nắm chặt tay Long Vũ, ủng hộ hắn.
Người nọ căm tức nhìn Long Vũ và Đường Hương Hương.
Đường Hương Hương trừng mắt, trong con ngươi hiện lên một tia giận dữ.
Người nọ thở dài một tiếng:
Nói đến đây, người nọ ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Hắc Thiên Ma Thần, nói:
Hắc Thiên Ma Thần đang muốn nói gì đó thì Long Vũ liền giành nói trước:
Ba người chúng ta hợp lực lại, ta không tin không đánh bại được hắn.
Được lắm, tuổi trẻ ngông cuồng, ngươi giờ hãy nhớ kỹ cho ta, ta và ngươi từ bây giờ không đội trời chung!
Người nọ hình như cũng sợ ba người liên thủ lại nên liền tính toán phân tán ba người.
Long Vũ khinh thường nói.
Người nọ khinh miệt cười nói:
Nói tới đây, người nọ nhìn Đường Hương Hương, nói:
Hậu Thổ, ngươi tự thu xếp cho mình đi…
Hắc Thiên, ta sẽ còn tới tìm người. Đoạn thời gian này, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của ta…
Nói xong,người nọ liền biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc người nọ rời đi, áp lực bốn phía liền biến mất.
Hắc Thiên Ma Thần nhìn chằm chằm vào Thiên Dực Hổ, xem đi xem lại xong lập tức quay sang Long Vũ cười nói:
Tiểu tử, lần này ta thiếu các ngươi một phần nhân tình. Đúng rồi, các ngươi làm sao biết ta đang gặp nguy hiểm…
Chúng ta vừa mới về đến Huyền Cảnh, đang tính toán đi đến Phượng Sào. Đi được nửa đường thì Thiên Dực Hổ cảm thấy một cổ khí tức cường đại, còn có khí tức của ngươi nữa nên liền chạy tới đây.
Long Vũ liền giải thích.
Hắc Thiên hết nhìn Long Vũ rồi lại quay sang nhìn Thiên Dực Hổ, nói:
Tiểu tử, ngươi có biết vì sao người nọ lại rời đi không.
Chắc là sợ ba người chúng ta liên thủ lại.
Long Vũ nói.
Đường Hương Hương nói:
Anh Vũ, lấy tu vi của người nọ, coi như ba người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Em xem có lẽ hắn nghe ngại Tiểu Hổ và sinh mệnh thể trong cơ thể anh…
Đúng vậy!
Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục giải thích:
Hắn có thể lầm tưởng ngươi là người đến từ Thiên Ngoại Thiên, cho nên không muốn cùng ngươi động thủ.
Thiên Ngoại Thiên?
Long Vũ khẽ nhíu mày:
Đây là địa phương nào vậy?
Có một truyền thuyết nói về một nơi Bồng Lai Tiên Cảnh!
Đường Hương Hương thản nhiên nói:
Thời đại thượng cổ, từng có người đã đi qua nơi đó, sau này trở về liền lấy được một thân vô thượng thần thông.
Ai vậy?
Long Vũ hiếu kỳ hỏi.
Hắc Thiên Ma Thần thoáng do dự nói:
Tiểu tử, kỳ thật… Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta mất tích lâu như vậy chính là đang đi đến Thiên Ngoại Thiên… Chỉ tiếc là chúng ta hao phí thời gian lâu như vậy, cuối cùng vẫn không xông vào được, chúng ta chỉ biết quanh quẩn ở bên ngoài Thiên Ngoại Thiên một khoảng thời gian…
Thiên Ngoại Thiên, thực sự có nơi này…
Đường Hương Hương nhíu mày hỏi:
Hắc Thiên tự giễu cười cười nói:
Ngay sau đó Hắc Thiên Ma Thần liền đem những lời người nọ nói với hắn nói lại một lần.
Sau khi nói xong, Hắc Thiên Ma Thần thở dài nói:
Đường Hương Hương nghiêm túc gật đầu, nói:
Ta đã cẩn thận nghĩ lại, nhưng vẫn không nhớ ra cái gì, ta nhìn không ra lai lịch của hắn. Có lẽ hắn là người của Vu Tộc.
Vu Tộc?
Hắc Thiên Ma Thần sắc mặt hơi đổi:
Ngươi xác định hắn là người Vu Tộc.
Không thể xác định!
Đường Hương Hương nói:
Ta căn bản không thể xác định được, chỉ là ta có cảm giác trên người hắn ta thấy được một cỗ khí tức quen thuộc.
Nếu hắn thực sự là người Vu Tộc… Vậy ta có thể đoán được hắn là ai rồi.
Sắc mặt Hắc Thiên Ma Thần càng ngày âm trầm, trong lòng tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó.
Đường Hương Hương hình như cũng từ vẻ mặt của Hắc Thiên Ma Thần mà đoán ra được cái gì đó.
Hắc Thiên Ma Thần thản nhiên nói:
Nếu thật sự là hắn thì cả tam giới đừng nghĩ đến có ngày yên ổn, cho dù là Tử Vi Trung Thiên Đại Đế cũng không thể ngăn cản hắn.
Rốt cuộc là ai?
Long Vũ liền hỏi.
Đường Hương Hương nói:
Hắc Thiên Ma Thần tiếp tục nói:
Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói, hắn hẳn là vẫn chưa chết. Địa phương mà hắn muốn đi cũng có thể chính là Thiên Ngoại Thiên…
Không được, ta phải đi Tiên Cảnh một chuyến…
Hắc Thiên Ma Thần nói:
Ban đầu trường kiếp nạn này, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa chúng ta đều không có ý định xen vào, bởi vì lực lượng của chúng ta vẫn chưa khôi phục lại tới thời kỳ đỉnh phong, rất dễ dàng dính phải nghiệp lực, đối với việc chứng đạo thành thần trong tương lai sẽ bất lợi. Nhưng mà xem thế cục hiện tại chỉ sợ rằng chúng ta không thể không xen vào.
Đúng rồi, các ngươi nhanh chóng đi Phượng Sào đi, ta nghĩ Phượng Hậu hiện giờ cũng đã trở lại, các ngươi nếu gặp nàng thì nói cho nàng chuyện này.
Hắc Thiên Ma Thần nói một tiếng liền lập tức biến mất.
Long Vũ âm thầm đau đầu, tâm nguyện nhiều năm của mình chỉ là tìm thấy cha mẹ của mình.
Nhưng hiện giờ… Thế cục tam giới càng ngày càng phức tạp. Coi như hắn không thèm đếm xỉa đến nhưng hiện giờ cũng không kịp nữa rồi.