Hình Thiên nhìn Long Vũ nói:
Ta sẽ luôn luôn khiêu chiến ngươi, cho đến khi chiến thắng ngươi mới thôi. Từ hôm nay trở đi, mục tiêu của ta là vượt qua được ngươi.
Tốt lắm.
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
Hình Thiên, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, tùy thời sẽ tiếp nhận khiêu chiến của ngươi. Còn nữa, vừa rồi tuy rằng chúng ta có đánh cuộc, nhưng ta tôn trọng nhân phẩm của ngươi. Ngươi không cần làm thuộc hạ của ta, ngươi vẫn là một người tự do. Nhưng từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi cùng Vu Thần Ba Độ có chút liên quan nào.
Long Vũ ca ca, hắn là một bại tướng dưới tay anh, anh không cần phải khách khí với hắn như thế.
La Lâm quyệt miệng nói.
Hình Thiên tức giận trừng mắt.
Long Vũ nói:
La Lâm, không được vô lễ. Tổ Vu Hình Thiên là một hán tử chính trực.
Long Vũ, ta thực sự phục ngươi.
Hình Thiên khẽ cười một tiếng nói:
Thứ Long Vũ muốn chính là những lời này.
Khẽ cười một tiếng, hắn nói:
Thiên Âm âm thầm cười lạnh, tiểu tử Long Vũ này ngày càng có tâm kế. Rõ ràng hắn muốn nhận Hình Thiên làm tay đấm cho mình, lại còn vênh mặt giả nhân giả nghĩa làm người tốt.
………………………………
………………………………
Biết được Long Vũ đã thành công cứu được Phượng Hậu Thiên Âm, cả Phượng tộc đều sôi trào, thanh danh của Long Vũ tại Phượng tộc như mặt trời ban trưa. Kim Phượng gặp mẹ liền nhào vào lòng:
Mẹ, thực sự quá tốt. Mẹ đã không có việc gì thật sự là quá tốt. Mẹ không biết, mấy ngày nay con lo lắng gần chết… Đúng rồi, anh Vũ làm thế nào có thể tìm được mẹ?
Việc này… Tiểu Vũ lợi hại hơn trước kia rất nhiều… Cho nên cậu ấy không tốn bao nhiêu thời gian có thể tìm được mẹ.
Bởi vì Thiên Âm có tật giật mình, trong lòng có chút lo lắng.
Kim Phượng mở to hai mắt nhìn, thấy Long Vũ phía sau Thiên Âm giật mình hỏi.
Vì để bình ổn tâm tình, Thiên Âm không ngừng nói chuyện.
Kim Phượng khiếp sợ nói:
Hình Thiên làm thị vệ cho anh? Anh Vũ, chuyện này là thật sao? Đúng rồi, anh cùng Hình Thiên đại chiến, không có xuất hiện nguy hiểm gì sao?
Đúng vậy… Hình Thiên thực sự là thị vệ của anh.
Long Vũ thản nhiên trả lời. Nhìn thoáng qua Thiên Âm bên cạnh, Long Vũ thấy ánh mắt nàng không chút che dấu, ôn nhu nhìn mình.
Kim Phượng quan tâm nói:
Long Vũ lập tức đem chuyện đã xảy ra nói với mọi người.
Long Vũ cũng không đem toàn bộ cụ thể nói rõ ràng, chỉ nói sơ sơ mình kiếm được một chút chỗ tốt. Ngay cả nguyên lực truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần đều không nói tỉ mỉ.
Hắn không nói cụ thể, bởi vì hắn lo lắng chuyện hắn được truyền thừa của Quang Minh Tôn Thần bị Thiên Nguyên nghe được. Trước mắt, hắn chưa nắm chắc mười phần có thể đánh thắng được Thiên Nguyên hay không. Có một số việc, phải cẩn thận vẫn hơn.
………………………………
………………………………
Mấy vạn năm nay, Thiên Âm chưa từng tiếp xúc qua thân thể khác giới. Lúc trước, khi nàng ân ái với cha của Kim Phượng, cũng chỉ có mục đích duy trì nòi giống.
Sau khi xảy ra quan hệ cùng Long Vũ, trong nội tâm nàng liền thay đổi. Dường như nàng cảm nhận được nàng có quyền làm nữ nhân. Vẻ mặt nàng lúc này luôn dịu dàng cùng thẹn thùng.
Tuy rằng nàng kiệt lực áp chế, nhưng Kim Phượng cũng vẫn có chút phát giác.
Bởi vì trong ánh mắt Thiên Âm, Kim Phượng thấy ngoại trừ chút né tránh, nàng còn thấy được sự hạnh phúc cùng ngọt ngào. Vẻ mặt như vậy thực sự không có phù hợp với Thiên Âm.
Ít nhất, từ ngày nàng trở lại, căn bản việc này chưa từng xuất hiện.
Sau bữa cơm chiều, Kim Phượng đi vào tẩm cung của Thiên Âm, nàng hi vọng có thể tìm được một chút đáp án.
Kim Phượng tiến đến ngồi sát mẹ mình, đôi mắt nhìn vào mắt Thiên Âm, thản nhiên nói.
Thiên Âm tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh. Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, trên mặt nàng liền đỏ ửng, trong đôi mắt hiện lên sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Kim Phượng nhìn nhìn Thiên Âm, trầm mặc một lúc sau, nhẹ nhàng nói:
Nghe lời nói của Kim Phượng, Thiên Âm hơi sững sờ, khuôn mặt không tự chủ được có chút mất tự nhiên. Nàng nói:
Phượng nha đầu, có phải con còn chuyện gì muốn hỏi mẹ?
Không có.
Kim Phượng thản nhiên nói:
Nghe con gái nhắc tới Long Vũ, trong lòng Thiên Âm chợt căng thẳng.
Theo bản năng, nàng đoán rằng con gái muốn đi gặp Long Vũ chứng thực chuyện này. Nhưng nàng lại không thể ngăn cản con gái đi gặp Long Vũ.
Nàng hi vọng Long Vũ có thể đúng mực, nhớ kỹ lời nàng dặn. Tạm thời chưa vội nói rõ chuyện giữa nàng và hắn.
Sau khi rời khỏi phòng của mẹ, Kim Phượng lập tức đi tìm Long Vũ.
Kim Phượng nắm lấy tay Long Vũ, thản nhiên nói:
Đi, chúng ta tới hậu hoa viên, em muốn nói chuyện với anh. Nói về mẹ em, nói về chuyện Vu tộc. Anh Vũ, em hi vọng anh có thể nói sự thật với em. Có thể chứ?
Được.
Long Vũ gật đầu, lập tức nói:
Hai người lập tức tay nắm tay đi tới hậu hoa viên, nàng mang theo Long Vũ tới ngồi trong một cái chòi, nhìn hoa sen nở đầy ao, thật lâu không nói một lời.
Long Vũ vài lần há mồm, nhưng lại không nói được cái gì.
Thật lâu sau, Kim Phượng nghiêng đầu nhìn Long Vũ, môi anh đào khẽ mở, thản nhiên nói:
Dừng lại một chút, nàng hỏi:
Trên khuôn mặt Long Vũ có chút tươi cười, nhưng cũng có xấu hổ.
Long Vũ thản nhiên nói:
Anh nghĩ cũng không muốn giấu diếm em.
Anh Vũ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong giọng nói của Kim Phượng không chút trách cứ. Hơn nữa nàng mang ánh mắt tò mò nhìn Long Vũ.
Long Vũ nghiêng đầu nhìn Kim Phượng, chậm rãi nói:
Nghe xong Long Vũ giảng thuật, Kim Phượng nhẹ giọng nói:
Thì ra là như thế. Anh Vũ, thực không giấu anh, em cũng đã nhận ra một chút ý này từ biểu hiện của mẹ. Nhưng em không thể dự đoán được sự tình lại như vậy. Đồng thời, em luôn luôn thấy mẹ là một người vô cùng lãnh đạm lại có thay đổi quá nhiều. Cho nên em luôn nghi hoặc hai người đã phát sinh ra quan hệ. Hiện tại, em đã minh bạch.
Tiểu Phượng, thực xin lỗi… Nguyên bản, em cũng không muốn như vậy.
Long Vũ xin lỗi nói.
Kim Phượng cười nói:
Anh Vũ, kỳ thật em phải cảm tạ anh. Bởi vì anh đã cải biến được mẹ em. Anh đã làm cho mẹ em khoái hoạt, hạnh phúc.
Tiểu Phượng. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, tất nhiên anh phải phụ trách.
Long Vũ nghiêm túc nói:
Kim Phượng đột nhiên ngẩng đầu:
Anh Vũ, đáp ứng em một việc, được không?
Được, em nói đi.
Long Vũ thản nhiên gật đầu.
Kim Phượng nói:
Tuy rằng trong lòng em thực sự có chút không thoải mái, nhưng em không có phản đối hai người cùng một chỗ. Sau này, em cũng sẽ có gắng thuyết phục chính mình, cùng mẹ hòa thuận.
Yên tâm đi, tiểu Phượng. Coi như em không nói, anh cũng sẽ đối xử tốt với Thiên Âm.
Long Vũ khẽ gật đầu nói.
Kim Phượng nói.
Long Vũ trả lời.
Đợi đến khi Long Vũ khẳng định trả lời, Kim Phượng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôn nhu nói:
Như vậy là em có thể an tâm.
Tiểu Phượng, trong lòng em có chút không thoải mái, có phải là em đang ghen hay không?
Long Vũ cố ý khiêu khích Kim Phượng, hi vọng có thể thay đổi được chủ đề.
Kim Phượng giả vờ giận dữ, nhẹ nhàng đẩy Long Vũ ra, có ý định rời khỏi nơi này.
Long Vũ cười hắc hắc, kéo lấy tay Kim Phượng vào trong lồng ngực mình, bàn tay còn lại lập tức xoa nắn bộ ngực to tròn của nàng.
Kim Phượng giả dối đưa đẩy vài cái, sau một lúc không ngừng rên rỉ.
Long Vũ cúi đầu cười nói:
Tiểu Phượng, có phải em cảm thấy không được thoải mái. Hắc hắc, yên tâm đi, anh sẽ nhiệt tình yêu em. Phong cảnh chỗ này thực lãng mạng, rất thích hợp dã chiến, em cảm thấy sao?
Không được… Không nên ở chỗ này…
Ánh mắt Kim Phượng mê ly, nhưng lý trí vẫn còn. Làm cái chuyện xấu hổ ở chỗ này, thực sự có chút quá đáng.
Tuy rằng nơi này là Ngũ Thải Cung, tuyệt không có tạp nhân vãng lai chỗ này, nhưng trong lòng nàng cũng không thoải mái. Đương nhiên, giờ phút này trong lòng nàng cũng có một cảm giác vô cùng kích thích.
Long Vũ cũng không để ý tới cự tuyệt của nàng, hắn từ từ cởi bỏ y phục nàng. Nữ nhân giống như vưu vật, nhất thời làm cho hai mắt hắn tỏa sáng. Nhất là cái eo nhỏ như rắn nước, bờ mông tròn trịa trắng mịn, làm cho Long Vũ yêu thích không muốn buông tay.
Nhìn nữ nhân mê người trước mắt, Long Vũ hưng phấn tách hai chân nàng ra, lấy tay gẩy gẩy nơi hạ thể của nàng.
Tại chỗ này mà Long Vũ có hành động như vậy, thật làm cho khuôn mặt Kim Phượng nóng bừng, trong mắt ủy khuất muốn tràn ra hai hàng lệ, cả người đều vô lực. Đôi mắt nàng thỉnh thoảng liếc về phía Long Vũ, trong lòng dâng tràn yêu thương.
Hai tay Long Vũ như con rắn trườn khắp toàn thân Kim Phượng, nhất là tại bờ ngực cùng chỗ giữa hai đùi nàng không ngừng vuốt ve.
Kim Phượng chỉ cảm thấy cơ thể giống như điện giật, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, làm cho nàng thở hổn hển không ngừng.
Rốt cuộc Kim Phượng nhịn không được, chủ động cầu ái:
Loang Vũ cười hắc hắc, nhanh chóng cởi quần của mình ra, hai tay nâng bờ mông trắng mịn, tay cầm thằng nhỏ đã cương cứng hơi dùng sức đâm vào trong cơ thể Kim Phượng.
Kim Phượng phát ra một tiếng rên rỉ, chỉ cảm thấy cỗ khoái cảm khó hình dung nhanh chóng khuếch tán toàn thân. Tay chân của nàng rất nhanh đều ôm chặt lấy thân thể Long Vũ.
Xung quanh nhất thời truyền đến âm thanh hoan ái của nam nữ.
Tiếng rên rỉ của Kim Phượng vang lên.
Cả quá trình liên tục nửa giờ, tiếng rên rỉ của Kim Phượng càng lúc càng lớn, có vẻ rất nhanh sẽ tiết thân. Long Vũ thất thế, cũng đẩy nhanh tốc độ của mình. Tay chân Kim Phượng càng bám chặt lấy thân thể Long Vũ, cực độ khoái cảm khiến cho toàn thân nàng không ngừng co rút.
Kim Phượng phát ra một tiếng chói tai, hai tay ôm chặt lấy Long Vũ, toàn thân kịch liệt lay động. Mà hai tay Long Vũ cũng không ngừng nắn bóp hai vú nàng.
Sau một lát, hai người từng ngụm thở phì phò.
Mất tới nửa ngày, thân thể mềm mại của Kim Phượng mới bình ổn trở lại, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn. Lần đầu hoan ái bên ngoài, cái loại cảm giác kích thích này không cần nói cũng biết.
Kim Phượng phục hồi tinh thần, xoay người cười quyến rũ:
Anh Vũ, anh thật lợi hại. Người ta suýt chút bị anh hại chết… Bị anh giết chết đó.
Hắc hắc, Thiên Âm lợi hại hơn so với em.
Long Vũ đột nhiên nói.
Trên mặt Kim Phượng lộ ra nụ cười dụ dỗ, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Long Vũ, yêu mị nói:
Kim Phượng để tránh xấu hổ, gọi mẹ mình là Phượng Hậu.
Long Vũ trả lời có chút xảo trá.
Đôi mắt long lanh của Kim Phượng nhìn Long Vũ, bàn tay nắm vào vật cứng nóng hổi của hắn, làm mặt quỷ nói:
Vật cứng bị nàng nắm trong tay, không bao lâu Long Vũ lại cảm thấy có chút không thoải mái, lập tức vuốt ve hai vú nàng, ôn nhu nói:
Nói xong, hắn liền đẩy ngã Kim Phượng, đem cây gậy tai hại đâm vào người nàng. Kim Phượng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, tê dại.
…………………………….
……………………………
Biết được Huyền Minh bị giết chết, Vu Thần Ba Độ tức đến nghiến răng nghiến lợi. Luôn luôn cân nhắc, hắn âm thầm đi tìm Đường Hương Hương, lần nữa nói rõ ràng với nàng.
Mục đích của Vu Thần Ba Độ chính là có thể thuyết phục được Đường Hương Hương thoát ly Long Vũ, gia nhập phe cánh của hắn, cùng nhau đối kháng Long Vũ.
Đối với việc này, Vu Thần Ba Độ rất quan tâm.
Trước tiên, hắn từng có nguyện vọng chinh phục Thiên Ngoại Thiên. Nhưng hiện giờ, hắn lần nữa chịu nhục bởi Long Vũ. Đừng nói là Tuần Vũ Thiên Nguyên, ngay cả Long Vũ, hắn đều không có nắm chắc mười phần.
Trước mắt, hi vọng duy nhất của hắn chính là Đường Hương Hương, Tổ Vu Hậu Thổ.
Nếu như có thể thuyết phục Hậu Thổ, đây đúng là một đả kích trí mạng đối với Long Vũ.
Nghe xong lời khuyên bảo của Ba Độ, Đường Hương Hương khinh thường trả lời:
Nói tới đây, Đường Hương Hương lạnh lùng cười:
Nghe xong lời Đường Hương Hương, Vu Thần Ba Độ buồn bực không thôi.
Tình yêu thật là đáng sợ.
Trong ký ức của hắn, Tổ Vu Hậu Thổ vẫn là một người luôn hiểu chuyện, là một người trung thành với Vu Tộc. Nhưng hiện giờ, bởi vì tình yêu, nàng bỏ qua cả trách nhiệm của bản thân đối với Vu Tộc.
Đáng xấu hổ hơn là nàng cùng địch nhân ở cùng một chỗ.
Hắn đã phẫn nộ.
Trong lòng hắn lửa giận bừng bừng.
Nhưng mà hắn cũng không ngốc. Cho dù cực kỳ phẫn nộ hắn cũng không động thủ cùng Hậu Thổ. Nếu trong mười chiêu hắn có thể chế trụ được Hậu Thổ, hắn cũng không dám động thủ. Chọc giận tới Long Vũ, hậu quả là gì hắn cũng không đủ sức tiếp nhận.
Ba Độ chậm rãi nói:
Mười hai Tổ Vu từng là một khối, nhưng bây giờ, Huyền Minh đã chết, ngươi lại thờ ơ. Ngươi đã thay đổi, ngươi đã quên tôn nghiêm cùng quang vinh của Tổ Vu. Bây giờ ngươi càng giống như một nhân loại thấp kém, có được tình cảm của nhân loại. Đối với việc này, ta thấy thật không đáng giá.
Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Vu Thần Ba Độ nói:
Nói tới đây, Vu Thần Ba Độ trầm giọng nói:
Diệt Hồng Trần