Ngay sau đó, cảm giác lực lượng trong cơ thể không ngừng tăng lên. Mặc dù hiện tại không có lực lượng ở thời kỳ đỉnh phong nhưng sức mạnh của Thiên Nguyên càng càng càng lớn.
Thiên Nguyên không trì hoãn với Long Vũ một giây nào, ngay lập tức phát ra công kích. Thiên Nguyên rất rõ trong lòng, lần này là một cơ hội cực tốt, hắn cũng hiểu được năng lực của chính mình mặc dù không thể đánh bại được Long Vũ, nhưng đây cũng là cơ hội rèn luyện.
Về phần Long Vũ có thể giết chết hắn hay không?
Nhưng hắn có thể nhận ra, Long Vũ được một người nào đó nhờ giúp đỡ hắn.
Hẳn là sẽ không đối với mình dễ dàng ra sát chiêu.
Có ý nghĩ như vậy, nên Thiên Nguyên ra chiêu thoải mái và tiêu sái hơn rất nhiều.
Trong lòng hắn đã không có băn khoăn nữa, nên xuất thủ toàn bộ đều là những chiêu liều mạng.
Trong những tiếng kiếm khí xé gió vang dội không gian, hắc kiếm trong tay Thiên Nguyên bắn ra kiếm khí với uy thế kinh người. Kiếm khí bắn về sau lưng Long Vũ, Thiên Nguyên lại một lần nữa phóng người lên, tốc độ nhanh như chớp nhắm tới Long Vũ mà tấn công. Lực lượng tấn công được dồn mười thành công lực, xuất ra liên tục hai chiêu, tốc độ cực nhanh. Do không có gì cố kỵ cho nên uy thế tấn công rất cao, không hề dưới Long Vũ.
Kiếm khí như lôi, kiếm tốc như điện. Trong nháy mắt, Long Vũ bị kiếm khí của Thiên Nguyên vây vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, Long Vũ đột nhiên từ trên không trung hạ xuống, sau đó thân thể nhanh như chớp xoay người lại, năm con thần long dường như cùng lúc được Long Vũ phóng thích bay ra.
Một hồi tiếng long ngâm chấm dứt, chiêu tấn công của Thiên Nguyên mất đi hiệu lực.
Mà chính lúc này, Long Vũ muốn triển khai phản kích. Hỗn độn nguyên lực màu vàng hóa thành mưa sao trên trời hướng tới Thiên Nguyên tấn công.
Thiên Nguyên thấy thế, trong lòng cả kinh, vội vàng lui vể phía sau.
Đồng thời, hắn chém ra liên tiếp mấy kiếm, hy vọng có thể ngăn cản đòn tấn công của Long Vũ.
Một tràng dài tiếng kiếm khí va chạm vào nhau vang lên. Kiếm khí dường như va phải bức tường dày vô cùng mạnh mẽ, nhất thời toàn bộ kiếm khí bị chấn cho tan rã.
Long Vũ đột nhiên chuyển thủ thành công, nhìn Thiên Nguyên sử dụng hắc kiếm trong tay, Thiên Sư pháp kiếm hung hăng tấn công tới. Trong khoảnh khắc kiếm của hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ chấn động cả không gian vang lên. Kiếm khí mãnh liệt bao quanh khu vực hai người hỗn chiến.
Thiên Nguyên bị chấn động tới mức khí huyết nhộn nhạo, nhưng chiến ý trong lòng hắn không hề giảm bớt. Thân hình vừa mới đứng vứng, ngay lập tức lại múa kiếm xông đến tấn công Long Vũ.
Long Vũ giống như đã thấy trước được các bước tiếp theo của Thiên Nguyên, liền cúi đầu xuống, chân phải nhanh chóng bước tới trước, sau đó lướt ngang qua một bước. Né tránh được chiêu tấn công của Thiên Nguyên, đồng thời hắn lắc mình, dùng Thiên Sư pháp kiếm, hướng tới bụng Thiên Nguyên, thuận thế quét ra một chiêu. Biến chiêu cực nhanh, phán đoán trước hành động của Thiên Nguyên, kiếm khí cực mạnh tấn công Thiên Nguyên có thể phá kim đoạn thạch.
Nguy hiểm tới gần, dù trong Thiên Nguyên trong lòng có chút tự tin thì giờ phút này cũng phải sợ hãi. Thiên Nguyên lập tức không cần suy nghĩ, vội vàng lui về phía sau.
Một tiếng nổ rung trời vang lên. Chân khí hộ thân của Thiên Nguyên ở vùng bụng đã bị kiếm khí của Long Vũ chặt đứt. Đồng thời trên bụng Thiên Nguyên xuất hiện một vết thương kéo dài một đường.
Hiển nhiên là chưa xuất toàn lực.
Nếu không, một kiếm này xuất ra, đủ để phá vỡ bụng Thiên Nguyên, phá hỏng đan điền của hắn để hắn lại trở thành một phế nhân.
Nếu Thiên Nguyên lại bị phá hỏng đan điền thì quả thực là hết thuốc chữa. Phải biết rằng hỗn độn nguyên dịch tinh quý vô cùng kia lúc nào muốn cũng có.
Ngoại trừ lần trước khi Long Vũ dùng xong còn lại một ít, hiện tại hỗn độn nguyên dịch dường như đã hết sạch. Nếu muốn thu thập lại, nhanh cũng phải mất mười mấy vạn năm.
Thiên Nguyên cảm thấy một đợt đau đớn kịch liệt truyền từ bụng lên. Lập tức nhanh chóng xoay người lại, lui về phía sau để tránh công kích lần thứ hai của Long Vũ.
Lúc này toàn thân Long Vũ tản mạn ra sát khí nồng đậm, thân hình vùa động trong phút chốc, xoay người lại, hướng về thân hình Thiên Nguyên vừa lui về phía sau mà phát động công kích. Tốc độ công kích ngày càng nhanh, làm cho Thiên Nguyên cảm thấy bối rối.
Theo sau thân hình của Long Vũ đang nhanh chóng tiến lại gần, Thiên Sư pháp kiếp phát ra công kích mãnh liệt. Tốc độ xuất chiêu cực nhanh, tàn nhẫn, tất cả đã ngoài dự liệu của Thiên Nguyên.
Thiên Nguyên thấy thế, vội vàng lui về phía sau.
Không biết tại sao, giờ phút này trong tim của hắn đột nhiên có chút sợ hãi.
Hắn sợ hãi Long Vũ sẽ không tuân thủ ước định mà giết chết hắn.
Trên thực tế, quả thực Long Vũ có năng lực này.
Chỉ thấy Long Vũ xông lên đến trước mặt Thiên Nguyên phát ra một tiếng cuồng tiếu nói:
Sắc mặt Thiên Nguyên lạnh lùng, cũng không nói lời nào. Vội vàng múa hắc kiếm trên tay chém ngang đến.
Mà lúc này, Long Vũ đang xông lên phía trước, thân hình như tia chớp đột nhiên lướt sang bên trái, sau đó hướng phía trên mà phóng vút lên nhanh như tia chớp. Chỉ có như vậy mới né tránh được đòn công kích của Thiên Nguyên.
Cùng một thời gian, Thiên Sư pháp kiếm trong tay thuận thế chém về phía Thiên Nguyên. Toàn bộ quá trình diễn ra những động tác này như mây trôi nước chảy, cực kỳ lưu loát tự nhiên, không thể tìm ra bất kỳ tỳ vết nào trong đó.
Đây là kiếm quyết Long Vũ thông qua quy luật Thiên Đạo mà ngộ ra, không có bất kỳ sơ hở nào.
Nguy cơ lại một lần nữa xuất hiện, Thiên Nguyên muốn biến chiêu cũng đã không kịp, vội vàng thối lui, đưa thân thể bắn ngược về hướng còn lại, tay phải nắm chặt hắc kiếm ra sức chém tới.
Một tiếng kình khí nổ mạnh vang lên. Thiên Nguyên tại đương trường phát ra tiếng kêu đau đớn, giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài. Huyết hoa phun ra từ miệng Thiên Nguyên phiêu tán đầy trời, làm cho người khác nhìn thấy phải cảm thấy rợn người.
Nhìn thấy Thiên Nguyên liên tục hai lần bị thương nặng, Long Vũ cũng không tiếp tục phát động công kích nữa. Mà ngược lại, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, sau đó tới xem tình hình của Thiên Nguyên đang nằm trên mặt đất.
Sau một lát, Long Vũ nhìn Thiên Nguyên nói:
Nếu dựa vào logic tư duy của ngươi, ta so với ngươi mạnh hơn rất nhiều, ta có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào.
Ngươi không thể!
Thiên Nguyên ngẩng đầu nhìn Long Vũ nói:
Ngươi không thể giết ta, bởi vì ngươi đã đáp ứng người khác phải giúp đỡ ta.
Không sai!
Long Vũ gật đầu nói:
Chính xác là ta đã nhận lời người khác giúp đỡ ngươi. Trước giờ ta chưa hứa hẹn với ai điều gì, nhưng ta sẽ không giết ngươi.
Ngươi... Ngươi thật sự muốn giết chết ta sao?
Thân thể Thiên Nguyên hơi run rẩy, cũng không biết vài ngày làm người bình thường trải qua những gì, hắn đột nhiên trở nên sợ hãi trước sống chết.
Lúc này, Long Vũ nhịn không được ngửa mặt lên trời cười lớn:
Thiên Nguyên vội vàng nói:
Cho ta một cơ hội để sửa sai... Ngươi phải hiểu được ta cũng là kẻ bị hại.
Không, ngươi lại sai lầm rồi!
Long Vũ ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Thiên Nguyên nói:
Ngươi không phải là người bị hại, ngươi mới là kẻ thu được lợi ích nhiều nhất. Bởi vì qua đó ngươi cảm nhận được đau lòng cùng sự phẫn nộ.
Chuyện này với trước đây hoàn toàn không giống nhau, ngươi không nhận ra sao?
Đúng vậy!
Thiên Nguyên gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Long Vũ thở dài nói:
Thiên Nguyên, ngươi tự đánh giá cao bản thân mình rồi. Trên thực tế, giá của ngươi không cao được như vậy đâu. Trừ bỏ nguyên lực của ngươi đi, ngươi cũng không bằng một con chó...
Ngươi đang sỉ nhục ta sao?
Thiên Nguyên nổi giận đùng đùng lên tiếng hỏi.
Long Vũ cười nói:
Ta chỉ là muốn nói cho ngươi rõ, cuộc sống thực tế của con người nó như thế nào. Thiên Nguyên, mặc dù ngươi chủ động để ta phong ấn nguyên lực trong cơ thể ngươi để làm một người bình thường, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng ngươi không chấp nhận mình là một người bình thường, vẫn cái tâm tính ăn trên ngồi trước như cũ. Đây chính là nguyên nhân ngươi cảm thấy bị thương tổn, ngươi bị Vương Tâm Vũ làm tổn thương, bởi nguyên nhân do chính cá nhân ngươi tạo ra.
Ta thừa nhận.
Thiên Nguyên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Long Vũ, nhẹ nhàng nói:
Sai lầm ta gây ra ta phải chịu, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng tha thứ cho con tiện nhân Vương Tâm Vũ kia được. Còn có tên mập bán than kia nữa, ta sẽ trừng phạt bọn chúng, nếu không ta không nuốt trôi được cơn tức này.
Vương Tâm Vũ là một cô gái, Vương Đức Phong là một tên nhà giàu mới nổi, hành vi của bọn chúng xét trên quy luật của loài người, cũng không thể nói là phạm pháp. Đương nhiên nếu nhìn từ góc nhìn đạo đức thì hành vi của bọn chúng quả thật đáng trách. Nhưng cũng chưa đến mức phải nhận lấy cái chết.
Long Vũ thản nhiên nói.
Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng:
Ý của ngươi là việc này cứ như vậy mà quên đi? Ta bị như vậy thì cũng chỉ có thể xem như là xui xẻo. Đúng rồi, dựa theo lời ngươi nói, ta chịu thương tổn, hiểu được đau khổ như vừa rồi, nhận ra được tình cảm và đau khổ của nhân loại là ta đã nhận được nhiều chỗ tốt?
Chẳng lẽ không đúng sao?
Long Vũ hỏi lại:
Thiên Nguyên á khẩu không trả lời được.
Trên thực tế, hắn có thể phá vỡ được giam cầm của Long Vũ quả thực là do hắn đã thể nghiệm cảm giác thống khổ.
Nghĩ theo chiều hướng này, sự bực bội trong lòng cũng đã giảm đi rất nhiều.
Thiên Nguyên nghiêm túc cám ơn.
Long Vũ cảm khái nói:
Sau một hồi suy nghĩ, Thiên Nguyên nói:
Ngươi xem thế này có được không? Ta đồng ý cho ngươi phong ấn nguyên lực của ta lại. Ngươi để ta tùy ý giải quyết Vương Tâm Vũ cùng Vương Đức Phong. Ngươi thấy vậy có được hay không?
Không thành vấn đề.
Long Vũ sảng khoái đáp ứng:
Thiên Nguyên, ngươi có thể nghĩ như vậy làm ta thật cao hứng, ngươi dùng lực lượng người thường, đi giải quyết chuyện ân oán với Vương Tâm Vũ cũng chính là suy nghĩ trong lòng ta. Ta hoàn toàn đồng ý.
Như vậy mới là tốt nhất.
Khóe miệng Thiên Nguyên lộ ra nụ cười:
Long Vũ, ân tình của ngươi ta sẽ ghi khắc trong tim, nếu một ngày nào đó có cơ hội, nhất định ta sẽ báo đáp.
Chờ ngươi giữ được mạng sống tới ngày đó rồi hãy nói.
Long Vũ vẫy vẫy tay:
Bây giờ thì đến đây để ta phong ấn lực lượng lại nào...
Được rồi…
Thiên Nguyên gật đầu, sau đó bước tới chỗ Long Vũ.
Có kinh nghiệm chuyện lần trước, lần này, Long Vũ đem lực phong ấn tăng lên gấp đôi. Thiên Nguyên chỉ có thể phá giải phong ấn khi sinh ra lực lượng cảm xúc gấp đôi.
Nếu không làm vậy, khả năng hắn phá vỡ phong ấn là rất lớn.
Sau khi xong việc, Long Vũ nói:
Ngươi có thể đi rồi, không nên làm những chuyện trái quy luật, ta sẽ thu hồi lại cơ hội đã dành cho ngươi đó.
Nói cách khác, cơ hội chỉ đến với ngươi một lần duy nhất mà thôi.
Long Vũ nghiêm túc nói.
Thiên Nguyên nghiêm túc nói.
Long Vũ khẽ cười một tiếng.
Thiên Nguyên ném cho Long Vũ một nụ cười tự tin:
Dù sao ngươi cũng phải đưa ta trở về chứ...
Đương nhiên!
Long Vũ cười nhẹ, tùy ý phất tay, một cỗ lực lượng mạnh mẽ phóng ra. Thiên Nguyên bị cỗ lực lượng này bao vây, trong khoảnh khắc, Thiên Nguyên được đưa về một công viên nào đó trong nội thành Thiên Hải.
Đúng lúc này, Đường Hương Hương cũng đã trở lại, nhìn không thấy Thiên Nguyên đâu, nàng hiểu nam nhân của mình đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Đường Hương Hương mỉm cười nói:
Nói tới đây, Đường Hương Hương đề nghị:
Anh Vũ, tại sao chúng ta không tiến hành tẩy sạch thế giới một lần nữa? Làm cho nó trong sạch cho con người bớt khổ đau.
Ý em là sao?
Long Vũ nhíu mày hỏi.
Có một sự thật là hoàn cảnh sinh tồn của thế giới ngày càng kém đi, mà số lượng con người thì càng ngày càng tăng. Nhất là một số quốc gia, dân cư tăng vùn vụt, hơn nữa trong số đó phần lớn là những kẻ bại hoại, người tốt thì không con bao nhiêu. Ý em là đem những kẻ như vậy loại bỏ đi, làm cho thế giới trong sạch hơn, chỉ còn toàn người tốt. Nếu làm được điều này, tài nguyên trên trái đất sẽ không bị thiếu, con người bớt khổ đau. Ví dụ như những tên khủng bố, đánh bom liều chết, bọn chúng tồn tại cũng chỉ gây tai họa cho người khác mà thôi, chẳng khác nào một khối u ác tính...
Chuyện này để sau này tính đi.
Long Vũ nói:
Bây giờ chúng ta có chuyện quan trong hơn cần phải làm ngay. Dựa theo ước định của anh và La Lâm lúc trước, ngày kia có lẽ cô ấy sẽ xuất quan. Mà tình huống trước mắt, anh nghiên cứu quy luật Thiên Đạo cũng không có tiến triển gì. Anh hy vọng cô ấy sẽ giúp anh tìm ra một phương pháp tốt.
Vâng, thì cứ như vậy đã.
Đường Hương Hương không dây dưa ở chuyện này nữa, nghe lời Long Vũ.
So sánh giữa việc tiêu diệt các quốc gia khủng bố ở Trung Đông, việc giải quyết Quang Minh Tôn Thần đúng là trọng yếu hơn, điều này liên quan đến tồn vong của cả trái đất.
……………………………….
……………………………….
Trưa ngày hôm sau, La Lâm xuất quan đúng như thời điểm đã dự tính.
Khi La Lâm mới bước ra, Long Vũ luôn chăm chú vào ánh mắt của nàng. Nhưng vẻ mặt của nàng cực kỳ lãnh đạm, không biểu lộ ra một tia cảm xúc. Hắn không thể đoán biết được điều gì.
Vẻ mặt Đường Hương Hương cũng mang theo vẻ khẩn trương.
Những ngày này, nàng và Long Vũ đều ở một chỗ, cho nên tình huống sự việc nàng rất rõ. Tình huống trước mắt, Long Vũ chỉ có thể trông cậy vào La Lâm.
Nếu như La Lâm cũng không chiến mà bại, vậy thì vấn đề trở nên cực kỳ khó giải quyết.
Cuối cùng Long Vũ không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Khóe miệng La Lâm cuối cùng cũng lộ ra tia tươi cười.
Long Vũ nghi ngờ hỏi lại.
La Lâm cười nói:
Nghe La Lâm nói vậy, Long Vũ liền cảm thấy khẩn trương.
Đường Hương Hương cũng chịu không được, thúc dục nói:
Em gái La Lâm, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Sự tình là thế này...
La Lâm đem chuyện từ lúc mình bế quan cho đến khi xuất quan gặp hai người cẩn thận kể lại một lần.
Cuối cùng Long Vũ cũng hiểu được ý của La Lâm.
Vấn đề quả thật là đã được giải quyết.
Bởi vì căn cứ vào kết quả phân tích và nghiên cứu của La Lâm, nàng đã tìm ra cách để trong nháy mắt chặt đứt liên hệ giữa Quang Minh Tôn Thần cùng với ngọn lửa Quang Minh.
Rất đơn giản, đó là lực lượng phải cực kỳ cường đại.
Đó là cách duy nhất, biện pháp hữu hiệu nhất.
Sở dĩ Thiên Đạo có thể khống chế Quang Minh Tôn Thần, không cho hắn hủy diệt Trái Đất, cũng là bởi vì nguyên nhân này, bởi vì Thiên Đạo có lực lượng mạnh mẽ.
Mà Long Vũ muốn trong nháy mắt chặt đứt liên hệ giữa Quang Minh Tôn Thần cùng Ngọn lửa Quang Minh thì cũng chỉ có một biện pháp duy nhất, lực lượng phải cực cường đại.
Nói cách khác, Long Vũ phải có sức mạnh xấp xỉ với Thiên Đạo. Như vậy mới có thể thực hiện được chuyện trên.
Kết quả đã có.
Nhưng không dễ dàng để thực hiện.
Hiện tại, tu vi của Long Vũ cũng đã là sự tồn tại siêu việt, là hàng đầu thế giới. Nhưng yêu cầu cần hắn phải tiến thêm một bước nữa, quả thực là rất khó khăn.
Long Vũ cùng Đường Hương Hương nhìn nhau, gương mặt tái đi vì vấn đề này.
La Lâm cũng thở dài, nói:
Sau một lúc, La Lâm ngẩng đầu hỏi:
Đúng rồi, Long Vũ ca ca, anh thì thế nào rồi? Có tiến triển gì mới không?
Không có!
Long Vũ cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
Thành quả nghiên cứu của anh còn không bằng em. Tối thiểu em cũng có thể tìm ra phương pháp. Còn anh, một điểm đầu mối cũng không có. Xem ra anh quả thật vô dụng mà.
Anh Vũ, không được nói mình như vậy.
Đường Hương Hương vội vàng ôn nhu nói:
Anh cũng đã rất cố gắng rồi. Những cố gắng của anh mấy ngày qua em đều nhìn thấy rõ. Nói thật, nỗ lực của anh không thể phủ nhận.
Long Vũ ca ca, không việc gì phải nhụt chí. Anh là người bình thường, còn em là máy vi tính, tốc độ phân tích, tính toán của anh đương nhiên không bằng em rồi. Trên thực tế, nếu là nhân loại, anh đã đạt đến cực hạn rồi. Như vậy chỉ còn có mười ngày thời gian thôi sao? Để em đến phân tích, tính toán quy luật Thiên Đạo xem, không chừng có thể kịp thời tìm ra biện pháp.
La Lâm đề nghị.
Long Vũ hỏi.
Không đợi La Lâm trả lời, Long Vũ lại tự nói một mình:
Anh nghĩ biện pháp nâng cao tu vi bản thân, La Lâm em phân tích quy luật Thiên Đạo. Chúng ta chia nhau ra mà hành động...
Cứ vậy đi!
La Lâm gật đầu đồng ý.
Đường Hương Hương hỏi:
Tiểu Vũ, La Lâm, như thế này được không? Chờ đến lúc hiểu rõ về quy luật Thiên Đạo thì thời gian còn kịp hay không?
Không thành vấn đề.
La Lâm nghiêm túc nói:
Em với Long Vũ ca ca là một khối, anh ấy biết thì em cũng biết. Nói cách khác, Long Vũ ca ca nắm giữ quy luật Thiên Đạo, thì trong nháy mắt em cũng sẽ được như vậy. Hơn nữa, trong thời gian này, mọi chuyện anh ấy biết thì em cũng biết.
Ồ!
Đường Hương Hương nghe vậy trong lòng có chút ghen tức, có điểm hâm mộ La Lâm.
La Lâm có thể nhận thấy điều trong lòng Đường Hương Hương, khẽ cười nói:
Long Vũ Chuyển chủ đề nói:
La Lâm cúi đầu trầm tư, sau đó nói:
Nói đến song tu, Đường Hương Hương liền nhớ lại mấy ngày gần đây, nàng cùng Long Vũ ở chung một chỗ, suốt ngày song tu. Quả thực là cảm thấy rất vui vẻ.
La Lâm nhìn Đường Hương Hương nói:
Nghe La Lâm nói vậy, Long Vũ liền nghĩ tới Tuyết Cơ.
Trước mắt, nữ nhân bên cạnh hắn, có thể đáp ứng được điều này, ngoài La Lâm ra thì có có Tuyết Cơ.
La Lâm là máy tính hóa thành linh thể, thể trạng cơ thể như thế nào chính hắn cũng không hiểu.
Hai người chưa phát sinh quan hệ, cho nên đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ được.
Về phần Tuyết Cơ, bởi vì nguyên nhân của Thủy Tiên, cho nên hắn cũng chưa làm gì.
Trước mắt, việc này đúng là một cơ hội.
Long Vũ tính toán, nhân cơ hội này, hắn cùng với Tuyết Cơ hoàn thành giấc mộng, đồng thời thực hiện lời hứa với Tuyết Cơ.
Long Vũ hướng về phía La Lâm gật đầu xác nhận.
La Lâm cũng hướng tới Long Vũ cười cười, sau đó thân hình liền biến mất.
Đường Hương Hương chủ động nói:
Anh Vũ, xem ra, phù hợp điều kiện cũng chỉ có Tuyết Cơ sư tôn mà thôi... Em hy vọng anh không cần phải do dự.
Hương Hương...
Long Vũ với vẻ mặt xin lỗi nói:
Em sẽ không để tâm chứ...
Không mà!
Đường Hương Hương mỉm cười nói:
Em đã chuẩn bị tâm lý rồi mà. Thật ra em mong hai người sớm ở chung một chỗ, không phải chia cách hai nơi nữa. Nếu được vậy, em thấy thoải mái hơn bây giờ rất nhiều!
Cám ơn em đã hiểu cho anh.
Long Vũ nghiêm túc nói.
Đường Hương Hương nghiêm túc nói:
Long Vũ nghiêm mặt nói:
Hương Hương, nghe em nói vậy, anh cảm thấy mình cùng Quang Minh Tôn Thần chẳng khác gì nhau... Nhưng anh không phải là loại người như vậy.
Đó là do anh nhân từ, khoan dung.
Đường Hương Hương nghiêm túc nói:
Nàng bình thản nói, trong ánh mắt còn có một tia thần sắc lo lắng.
……………………………..
……………………………..
Sau khi chia tay Đường Hương Hương, Long Vũ đi đến chỗ ở của Tuyết Cơ tại Huyền Môn.
Lúc Long Vũ đẩy cửa bước vào, Tuyết Cơ đang ngồi trong phòng đọc sách. Không hiểu sao, lúc nhìn thấy Long Vũ xuất hiện, trong lòng nàng không ngờ xuất hiện cảm giác mất bình tĩnh cùng cảm giac bất an.
Long Vũ bước vào, Tuyết Cơ không thèm để ý đến hắn.
Một lúc sau, Long Vũ mới cất tiếng hỏi:
Tuyết Cơ cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu, con ngươi đen láy nhìn chăm chú vào quyển sách, miệng lãnh đạm trả lời:
Đối với thái độ của nàng, Long Vũ cũng không để trong lòng, trái lại, hắn có hứng thú đứng bên cạnh nhìn Tuyết Cơ.
Kỳ thật, trong lòng hắn hiểu được cảm giác của Tuyết Cơ lúc này.
Trong thời gian này, hắn rất ít gặp mặt Tuyết Cơ.
Nhìn thấy những đường cong trên cơ thể nàng, da thịt từng mảng trắng như phấn, sáng như ngọc, trong lòng Long Vũ trở nên xuyến xao.
Tuyết Cơ rốt cục ngẩng đầu hỏi.
Bị Tuyết Cơ hỏi như vậy, Long Vũ không bối rối, trái lại còn mở to mắt ra nhìn nàng.
Tuyết Cơ lại bảo trì trầm mặc.
Nhưng một lúc sau, dưới cái nhìn hau háu, ánh mắt như hổ đói của Long Vũ, khiến cho toàn thân Tuyết Cơ không được tự nhiên. Một cảm giác xấu hổ ngượng ngùng tràn ngập căn phòng.
Tuyết Cơ cắn môi, hướng Long Vũ nói:
Khó có dịp chí tôn Tam Giới lại nhà, quả thực là vinh hạnh cho kẻ hèn này mà...
Ha ha.
Long Vũ khẽ cười một tiếng:
Giọng nói Tuyết Cơ lạnh như băng vang lên:
Tuyết Cơ ra lệnh đuổi khách, nhưng Long Vũ không có chút phối hợp, mặt dày ngồi xuống cạnh nàng, cười hì hì nói:
Tuyết Cơ thản nhiên nói:
Long Vũ biết Tuyết Cơ thực sự tức giận, hít vào một hơi, có chút khổ sở nói:
Tuyết Cơ thấy Long Vũ bày ra bộ dáng đáng thương, trong lòng cũng bất an, không biết phải làm như thế nào mới phải.
Long Vũ thâm tình nhìn Tuyết Cơ nói:
Thời gian trước, Long Vũ không muốn đem mọi chuyện thực tế nói với mọi người.
Hắn không muốn tạo thành áp lực tâm lý, khủng hoảng về tinh thần cho mọi người, chỉ một mình hắn gánh vác là được.
Hiện giờ, thời gian càng ngày càng cấp bách, nếu còn tiếp tục giấu diếm sẽ đem lại hậu quả khôn lường. Cho dù là bị hủy diệt, bọn họ cũng có quyền được biết.
Hiện tại Long Vũ đang nắm quyền sinh tử của toàn vũ nội trong tay.
Hắn cảm thấy nếu làm như vậy thì không có chút nhân đạo nào cả.
Cảm giác giống như Quang Minh Tôn Thần ở trên cao.
Tuyết Cơ cố gắng ổn định cảm xúc ở trong lòng, vội vàng cất tiếng hỏi:
Long Vũ, có đại sự gì nói chị nghe xem nào. Để xem chị có thể giúp được gì cho em hay không?
Tiểu Vũ, chị đã sớm biết có chuyện xảy ra, nhưng dù có là đại sự thì em cũng muốn một mình mình gánh vác.
Cảm xúc của Tuyết Cơ xảy ra biến hóa rất lớn, nàng không hành động theo cảm tính, không đùa giỡn với Long Vũ, mà cực kỳ nghiêm túc hỏi thăm tình huống hiện tại. Thậm chí trong mắt còn dâng lên một đạo sương mù mờ mịt.
Long Vũ dường như đưa ra một quyết định rất lớn, giọng nói bình tĩnh, không mang theo chút kích động, thản nhiên nói:
Nói xong lời này, hai mắt Long Vũ giống như một hồ nước sâu thẳm, người ta nhìn vào cũng không tìm thấy đáy.
Tâm hồn thiếu nữ của Tuyết Cơ bị một trận chấn động, không hiểu là do khí tức lạnh lùng của Long Vũ làm cho nàng cảm thấy vậy, hay là đứng trước cảm giác tử vọng mà như vậy. Trong ánh mắt nàng cũng đã xuất hiện sự bối rối.
Sau một giây sững sờ ngắn ngủi, Tuyết Cơ vội vàng nói:
Long Vũ lắc đầu nói:
Ngừng lại một hồi, Long Vũ lập tức đem toàn bộ tình huống hiện tại, cẩn thận giải thích một lần.
Tuyết Cơ không dám lên tiếng, ngồi im nghe Long Vũ nói chuyện.
Sau khi nghe xong, dường như nàng bị chấn kinh. Một lúc lâu sau, từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hỏi một câu:
Long Vũ, quả thực là không có biện pháp nào hay sao?
Chỉ còn có mười ngày, nếu trong thời gian này không nghĩ ra được cách giải quyết, như vậy quả thực vũ nội sẽ bị hủy diệt... Đương nhiên với năng lực của em thì có thể cứu được một số người...
Long Vũ nói.
Tuyết Cơ hỏi.
Long Vũ nói:
Tuyết Cơ u oán nhìn hắn một cái, tâm hồn thiếu nữ xao động liên tục không thôi.
Sau nhiều ngày buồn bực, lúc này nàng cảm thấy hoàn toàn vui sướng.
Đúng vậy, có nam nhân như vậy làm chỗ dựa vững chắc, nàng không còn sợ điều gì nữa.
Nhưng là nàng thật sự rất muốn giúp giúp nam nhân của mình.
Nàng chứng kiến Long Vũ trưởng thành từ nhỏ. Mấy năm nay, từ một kẻ bị kỳ thị, xem như củi mục, biến thành một kẻ cường đại như vậy, để được như ngày nay, quả thực không dễ dàng gì.
Theo sự cường đại của Long Vũ, Tuyết Cơ thấy mình càng ngày càng không thể giúp hắn bởi vì nàng cũng bận rộn với công việc của mình.
Nhưng hôm nay, biết được chuyện nghiêm trọng như vậy, trong lòng nàng lại nảy sinh ra ý nghĩ phải giúp đỡ hắn. Dù chỉ là an ủi hắn thì cũng tốt.
Không cần phải bàn, trong đoạn thời gian này, một mình Long Vũ gánh vác sự an nguy của vũ nội, trái tim nhỏ bé của hắn thống khổ cực độ.
Nghĩ lại biểu hiện của mình, Tuyết Cơ cảm thấy mình thật không phải.
Tuyết Cơ vô cùng thẹn nói:
Long Vũ rốt cục thở dài ra một hơi, bí mật chôn dấu trong lòng, cuối cùng cũng nói ra được, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Long Vũ nói.
Tuyết Cơ trả lời một tiếng, sau đó lập tức hỏi:
Biểu tình của Long Vũ mang theo vẻ lạnh lùng nói:
Đương nhiên không được... Uy lực của ngọn lửa Quang Minh, người thường không thể tưởng tưởng. Hơn nữa, mất đi ngọn lửa Quang Minh, toàn bộ sinh linh cũng mất đi sự sinh tồn.
Tiểu Vũ, nếu quả thực đến lúc xảy ra chuyện... Hãy mang chị theo cùng. Chị cam đoan sẽ không là gánh nặng của em đâu!
Tuyết Cơ nói.
Long Vũ nói với ngữ khí không thể kháng cự:
Không được. Chị Tuyết Cơ, em cũng không giấu chị, có một số việc chị đã tính toán kỹ. Nếu sự việc xảy ra đến mức độ không thể khống chế, em sẽ đem mọi người đếm một địa phương an toàn. Nếu có chuyện gì xảy ra với mọi người, em sẽ không tha thứ cho chính mình.
Được, nghe lời em vậy.
Tuyết Cơ nhu thuận trả lời.
Sau đó, tâm tình Long Vũ đã trở nên thoải mái hơn rắt nhiều.
Tuyết Cơ hỏi.
Lúc này, Long Vũ mới nhớ tới chính sự cười nói:
Tuyết Cơ không đáp, hỏi lại:
Long Vũ cũng không có trực tiếp trả lời nàng, chính là cười ha hả nói:
Tuyết Cơ bất mãn, đến bên cạnh Long Vũ, âm thanh trách cứ nói:
Long Vũ cười hắc hắc hai tiếng, bước mấy bước tới trước mặt Tuyết Cơ hỏi:
Tuyết Cơ nhìn thấy Long Vũ nở nụ cười tà trên khóe miệng, khẽ cười một tiếng nói:
Long Vũ cố ý làm ra vẻ mặt mê hoặc nói:
Tuyết Cơ tuyệt không cấp mặt mũi cho Long Vũ, nói:
Long Vũ cười hắc hắc, cố đem câu chuyện lái sang hướng khác. Hít sâu một hơi, vẻ mặt ra vẻ say mê nói:
Chị Tuyết Cơ, nếu chị không nói ra, chút nữa là em quên mất. Còn nhớ ước định giữa chúng ta không?
Ước định gì?
Long Vũ vừa nói là nàng đã nhớ ra ngay, nhưng nàng lại cố ý giả ngu.
Trên người Tuyết Cơ có một mùi hương thơm dịu, sau khi hít vào, Long Vũ cảm thấy vui vẻ thoải mái. Hắn chỉ chỉ cái mông mình nói:
Lúc bé, vì không nghe lời, chị luôn đánh vào mông em. Em luôn canh cánh trong lòng, không vui. Chính chị đã nói: Sau này nếu em mạnh hơn chị thì có thể đánh vào mông chị để báo thù mà.
Hôm nay em muốn báo thù!
Long Vũ cười nói.
Long Vũ đã nói rõ ràng lúc nãy, hôm nay đến đây để song tu. Tuyết Cơ cũng đã chuẩn bị tâm lý, cũng muốn bắt đầu, nhưng nàng vẫn còn chút ngại ngùng. Nhìn thấy bàn tay to của Long Vũ đang hướng tới mông mình mà đánh, theo phản xạ liền lé tránh, khóe miệng cong lên mang theo vài phần tức giận nói:
Long Vũ nghe thấy Tuyết Cơ không có ý cự tuyệt, mắt hắn sáng lên, nhìn một lượt qua thân thể mềm mại của nàng, cười nói:
Nhìn thấy ánh mắt háo sắc của Long Vũ quét qua quét lại trên thân thể mình, Khuôn măt của Tuyết Cơ đỏ bừng, mây mù bao phủ. Gương mặt đỏ như trái đào chín mọng, trong lòng lại càng thêm ngượng ngùng.
Trước giờ Long Vũ chưa bao giờ gặp qua biểu hiện động lòng người này, chân lại một lần nữa bước tới. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Tuyết Cơ tính lui về phía sau, tuy nhiên Long Vũ không cho nàng thực hiện ý định. Bàn tay to lớn của hắn đã ôm lấy eo của nàng. Oanh một tiếng, đầu óc nàng trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa.
Long Vũ cảm thấy thân thể mềm mại của Tuyết Cơ cứng đờ. Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác vô cùng tốt. Cố nén xúc động trong lòng, Long Vũ cười nói:
Nói xong, ra sức lôi kéo, thân hình mềm nhũn của Tuyết Cơ rơi vào trong vòng tay của mình. Mùi hương từ cơ thể nàng thơm ngát, tràn ngập khắp phòng.