Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cung Tử Loan
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Lúc sau, Quang Minh Tôn Thần chậm rãi ngẩng đầu lên,
hoang mang, suy nghĩ đại sự, chính là tính mạng của hắn. Bàn Chiến là kẻ không đáng tin nhưng trước mắt phải cùng bắt tay hợp tác với hắn.
Quang Minh Tôn Thần đưa ly rượu lên cao, uống cạn một hơi. Sau đó lập tức lắc đầu, thở dài:
Quang Minh Tôn Thần lắc đầu, không còn con đường nào khác, bắt buộc phải tiếp tục.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, y lẩm bẩm:
Đây là cơ hội cuối cùng, tất cả đều phải kết thúc.
Cho nên, ngươi hẳn phải tham gia một trận huyết chiến…
Bàn Chiến đột nhiên xuất hiện.
Quang Minh Tôn Thần trợn mắt, tò mò:
Bàn Chiến đáp:
ngươi có biết trình độ khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nào rồi
không?
Quang Minh Tôn Thần sửng sốt, tươi cười:
Bàn Chiến nhìn Quang Minh Tôn Thần mang theo vẻ thương hại:
Đúng là phế nhân. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ sống chung với họ lúc nào sao?
Ta cũng từng nghĩ, nhưng vô dụng…
Quang Minh Tôn Thần nửa khóc nửa cười. Mong là sẽ được vậy…. lắc đầu…phủ nhận….mỉm cười…:
Bàn Chiến hơi hé mắt, khóe môi mỉm cười:
Quang Minh Tôn Thần cười cười:
Thật sự ta đã từng nghĩ đến. Còn có phi tử của Huyết Anh Đại Đế. Chính là…
Có tâm không có đảm.
Bàn Chiến đáp:
Quang Minh Tôn Thần cười:
Chính là thỏa đáng bọn chúng.
Nghĩ biện pháp do thám. Ta hi vọng có thể nắm rõ lực lượng khoa học kỹ thuật.
Bàn Chiến nói.
Quang Minh Tôn Thần đáp:
Chuyện này không thể chắc chắn được.
Ngươi cố hết sức là được, nhưng không được buông lỏng. Nhất định phải chính xác tuyệt đối.
Bàn Chiến lẳng lặng:
Quang Minh Tôn Thần mỉm cười:
Yên tâm, ta sẽ cố hết sức.
Nếu ngươi có thể làm tốt việc này, tương lai sẽ có lợi cho ngươi.
Bàn Chiến nghiêm túc nói:
Quang Minh Tôn Thần lắc đầu cười:
Xem ra có được sự bất tử chưa hẳn là điều tốt.
Cái gì tồn tại cũng có nguyên do của nó…
Bàn Chiến mỉm cười.
Quang Minh Tôn Thần ủng hộ:
Bàn Chiến nghe vậy, hai mắt dần dần băng lạnh, không còn tươi cười nữa mà thản nhiên đáp:
Bàn Chiến chế giễu, trong lòng Quang Minh Tôn Thần thấy khó chịu nhưng vẫn cười nói:
Tóm lại ta rất vui, ta thấy rất thích.
Đáng tiếc, lửa của ngươi đã lụi tàn.
Bàn Chiến cười như không cười:
Quang Minh Tôn Thần cau mày:
Bàn Chiến nghe xong cảm thấy nao nao, che mặt giọng giễu cợt:
Quang Minh Tôn Thần mỉn cười:
Dưới một người trên vạn người, ta cớ sao không làm.
Không sai!
Bàn Chiến hướng mắt ra bầu trời xa xôi, mơ hồ có thể thấy được núi non:
Lùi một bước để tiến trăm bước, ngươi rất thông minh. Cứ như vậy ngươi sẽ rất có tương lai.
Ta ngày càng thích Long Vũ.
Bàn Chiến mỉm cười:
Quang Minh Tôn Thần chau màu, nhìn Bàn Chiến không cảm xúc.
Bàn Chiến cười như không cười:
ngươi tự lo thu xếp đi. Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi. Tương lai,
vận mệnh của ngươi là lúc này đây. Nếu thất bại, ta sẽ tự mình giết chết ngươi trước mặt Long Vũ.
Quang Minh Tôn Thần rùng mình, nghe ra sự thật trong lời nói của Bàn Chiến:
Sau khi Bàn Chiến bỏ đi, Quang Minh Tôn Thần bắt đầu bầy binh khiển
tướng, điều động toàn bộ quân đoàn Thiên Ngoại Thiên, thậm chí huy động
cả lực lượng vũ trang của quân đội. Quang Minh Tôn Thần giám sát toàn bộ mọi việc, trong lòng đầy tự tin.
Hắn tin rằng, lần này tuyệt đối thành công.
Giết chết Long Vũ là bước đầu tiên.
Tương lai, mục tiêu thứ hai của hắn chính là Bàn Chiến.
Quang Minh Tôn Thần tuyệt đối không chịu khuất phục. Bất kể ai, cho dù là Bàn Chiến.
Hắn mới là vũ nội chí tôn.
Trong không gian tĩnh mịch, hắn mỉm cười, một ý tưởng tuyệt vời.
…..
….
Long Vũ vẫn không hay Thiên Ngoại Thiên xảy ra biến cố lớn. Hôm này là
ngày thứ bảy, hắn tính toán ngày mai sẽ từ Huyền Môn xuất phát.
Hắn đi trước cùng thần Vận Mệnh, phối hợp cùng La Lâm. Giải quyết Ác
Thần Cổ pháp môn sau đó đi tìm Huyết Anh Đại Đế. Không hiểu tại sao,
trong lòng y cảm thấy sự bất an ngày một lớn dần.
Sau bữa cơm chiều, Kim Phượng đến, báo rằng mẹ của nàng là Thiên Âm có lời, phiền Long Vũ đi qua một chuyến.
Long Vũ không hỏi nhiều. Chính Kim Phượng đứng ở ngoài, để Long Vũ một mình gặp Thiên Âm.
Long Vũ mỉm cười, bước vào phòng của Thiên Âm. Không gian tràn ngập mùi
hương thơm, đưa tay vén lớp màn che, lộ ra không gian thanh lịch, xa
hoa, trong như một phòng ngủ. Đây là căn phòng được bài trí tựa như Ngũ
Thải Cung tại Phượng sào. Bài trí độc đáo, đa dạng.
Long Vũ nhìn thẳng phía cuối tường, màn tơ khinh vãn, khiến người ta
hướng tới giường lớn, không khỏi sáng ngời, nhất thời lay động tâm trí.
Tú lệ kiều diễm đích thị là Thiên Âm, áo ngủ màu hồng nhạt, tư thế mê
hồn, bờ mông tựa tại giường lớn, đôi mắt hút hồn, trông thấy hắn lại
hiện ra sự vui vẻ.
Đôi chân Long Vũ bước trên không, tiến gần trước giường, nghiêng mình
trước tiên cảnh. Nữ nhân mặc hồng nhạt sa y như núi xuyên phập phồng,
thân hình lả lướt mềm mại….khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Long Vũ cảm giác lạ kì………
Thiên Âm xinh đẹp, nhẹ nhàng cười cười, mị nhãn hơi liếc hắn:
Long Vũ tiêu sái cười, đặt mình ngồi xuống, ánh mắt nhìn thân thể nàng nói:
Thiên Âm, càng ngày càng đẹp.
Là sao?
Sắc hồng lan nhanh trên mặt Thiên Âm, vẻ kín đáo, ngập ngừng âu yếm trước nam nhân:
Còn không phải tại anh.
Ha ha.
Long Vũ cười một tiếng, khóe miệng tỏa quang sắc:
Thiên Âm ngồi dậy, thân thể mềm mại cử động, đường cong ba vòng phập
phồng mãnh liệt, một hương say đắm lòng người theo gió tỏa ra làm tâm
thần Long Vũ nhộn nhạo. Nàng bỗng nghiêm túc, lẳng lặng nhìn Long Vũ:
Anh Vũ, em cho Kim Phượng gọi anh lại đây, chính là muốn anh đặt tên cho con.
Đã sắp sinh rồi sao?
Long Vũ hỏi.
Thiên Âm đáp:
Phượng tộc thai nhi phải cần ba năm mới ra đời.
Thiên Âm hạ giọng, tiếp tục:
Long Vũ thu hồi tươi cười, nghiêm túc đáp:
Thiên Âm nhìn Long Vũ, mong ngóng câu trả lời:
Long Vũ lập tức cười nói:
Thiên Âm nghe vậy, mắt sáng lên, cảm giác vui sướng lan tràn khắp cơ thể, nụ cười rạng ngời, nhôn nhạo nhu tình:
Anh Vũ, anh thật tốt.
Đúng rồi anh Vũ, đứa nhỏ này là con trai. Em có thể cảm nhận được.
Trong cơ thể nó nhất định có một sức mạnh cường đại. Em sẽ tìm một đám
cho nó.
Thiên Âm cười nói.
Long Vũ trầm giọng:
Thiên Âm nghe vậy, cười tươi như hoa, khẽ che miệng, mắt giảo hoạt, cười duyên:
Long Vũ khẽ cười, duỗi tay ôm nữ nhân vào lòng, miệng hôn môi hồng, tay
kia lại sờ soạn bên trong áo, nhẹ nhàng khiêu khích. Một sự kích thích
mãnh liệt, Thiên Âm mở to mắt, mị nhãn lay động.
Thiên Âm thở gấp.
Long Vũ tiếp tục sờ soạn:
Cái quan trọng là con chúng ta thích.
Con sẽ thích.
Thiên Âm nói:
Con rất giống chàng, chỉ cần xinh đẹp, không thể cưỡng nổi. Đại dâm tặc sinh tiểu dâm tặc.
Có người nói con thế sao?
Long Vũ hừng hực, ôm nàng đè lên…
Nếu là người bình thường, mang thai không thể giao hoan. Nhưng với Thiên Âm, không có bất kì trở ngại. Nhất định cho mình cái quyền hưởng lạc
hoan ái.
Một lúc sau, thần tình Thiên Âm đỏ ửng cùng nụ cười xấu xa của Long Vũ.
Thiên Âm gối lên cánh tay Long Vũ, khuôn mặt hoan ái, trong đôi mắt vẫn lưu lại dục vọng cùng ôn nhu, nàng ni non:
Anh thật hư, phụ nữ có thai cũng không buông tha.
Em có thích không?
Long Vũ đắc ý cười to:
Trong chăn lại bắt đầu cuộc chiến, Thiên Âm vặn vẹo cơ thể mềm mại,
không ngớt lời xin, chờ đợi Long Vũ ngừng tay, phong tình vạn chủng lườm y, bỏ tay khỏi người y, ôn nhu nói:
Long Vũ sững sờ:
Thiên Âm lạnh lùng, cắn răng:
Quyền uy vô cùng lớn, con cái anh thừa kế tất cả điều đó. Anh phải nhớ
kĩ, con trưởng có quyền lớn nhất.
Long Vũ hiểu rằng, câu nói cuối cùng của Thiên Âm dụng tâm chính là quyền lực của hắn.
Hơn nửa đêm, tìm mình đến hẳn là vì chuyện này.
Long Vũ có chút buồn bực.
Thiên Âm thấy Long Vũ trầm mặc, khác với bình thường, đưa tay chỉ xoa nhẹ, chỉ ngực Long Vũ:
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn nàng:
hi vọng nữ nhân, thân nhân của mình sẽ không bị quyền thế, tiền tài che
mắt… Quan trọng nhất là nghĩa tình…
Hắn cảm thấy bất an, ngẫm lại các triều đại mà lo lắng.
Long Vũ không phải hoàng đế.
Nhưng thế lực của hắn lại gấp trăm lần, nghìn lần.
Thiên Âm nỉ non:
Nói xong, nàng nằm ấm áp trong lòng Long Vũ.
Long Vũ cảm giác một nữ nhân yếu mềm lại suy tính khao khát quyền lực đến vậy, chuyện này ắt hẳn không bình thường.
Quả nhiên, Thiên Âm đẩy Long Vũ ra, khẽ nói:
Long Vũ duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve nữ nhân, sờ xuống bụng có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp đập thai nhi.
Long Vũ khẽ cười.
Long Vũ nói.
Thiên Âm ánh mắt mê hồn. Cười nhẹ một tiếng:
Long Vũ thâm ý nhìn trời, có vẻ cười cười:
Ánh mắt Thiên Âm long lanh, mê hồn:
Long Vũ nghe vậy, cười nói đứng dậy:
Thiên Âm thanh nhã cười cười:
…
…
Sớm hôm sau, Long Vũ cùng mọi người thực hiện kế hoạch. Hắn giao phó
Huyền Môn cùng an toàn của thế giới sự thật cho Hương Hương. Hi vọng
nàng có thể gánh vác được.
Đường Hương Hương nghiêm túc, đảm bảo sẽ không phụ lòng Long Vũ.
Xong việc, Long Vũ từ biệt mọi người, hành trình tới Thiên Ngoại Thiên.
Hắn có cảm giác bất an.
Tiến vào Thiên Ngoại Thiên được một lúc, Long Vũ lập tức tới kết giới
của thần Vận Mệnh. Lúc này, khác với lần trước, cảm giác thân thể bị một lực mạnh cản lại.
Long Vũ từ từ đáp xuống, hẳn là kết giới này đã được La Lâm gia cố. Đây
là sự kết hợp của sức mạnh và khoa học. Ngay cả y cũng phải mất ít khí
lực mới có thể giải quyết.
Nhưng lúc này, kết giới tự hành mở ra.
Đồng thời, xuất hiện âm thanh của nữ thần Vận Mệnh.
Nghe vậy, Long Vũ nhanh chóng tiến vào.
Long Vũ say lòng nói.
Nữ thần Vận Mệnh thấy vẻ mặt mê mệt của Long Vũ không khỏi khẽ cười một tiếng:
Sao? Anh đường đường là vũ nội chí tôn, lại chưa từng nghe thanh âm như vậy sao?
Long Vũ không cảm nhận được khí tức của La Lâm, hỏi nữ thần Vận Mệnh:
Nữ thần tỏ vẻ tươi cười:
Sao? Anh nghĩ tới miu miu bé nhỏ của mình à?
Chúng ta là anh em thân thiết.
Long Vũ cười nói.
Nữ thần Vận Mệnh hưng trí hơn người, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười cạnh Long Vũ:
anh em? Quan hệ khác giới, sẽ xuất hiện chân chính hữu tình sao?
Long Vũ nói.
Nữ thần cười như không cười nhìn Long Vũ.
Long Vũ nói cầm tay nữ thần Vận Mệnh:
Nữ thần Vận Mệnh buông tay Long Vũ, nhảy nhót về phía trước. Long Vũ ham muốn, lao qua.
Ở đây, không có nữ thần, cũng không có vũ nội chí tôn. Chỉ có đôi nam nữ cãi lộn, vui cười, đúng là không gian nồng đậm phong tình.
Vui đùa vờn bắt, Long Vũ hướng về phĩa nữ nhân đuổi theo, bỗng nữ thần
quay đầu lại hỏi, kết quả nửa mặt úp ngay trên bầu vú nàng, cả thân mình đổ xuống nằm đè nên nàng.
Mặt kề mặt, bốn mắt nhìn nhau, thân thể cọ xát, hai người đều sửng sốt,
nữ thần gắng gượng đẩy Long Vũ ra. Nhưng nàng sao có thể, một thân thể
mềm mại, điệu dà bị ghì chặt trước một người to lớn.
Mùi thơm trên người nữ thần làm cho Long Vũ mê mẩn. Thân hình mềm mãi
đẫy đà ccùng khuôn mặt xinh đẹp như ngọc phát ra mị lực động nhân tâm,
làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng đều say mê.
Nữ thân uốn éo thân mình, thân mình đầy đặn lả lướt bên dưới mình Long Vũ. Long Vũ bất động không biết là vô tình hay cố ý.
Lúc này đây, nữ nhần cũng cảm nhận được mùi hương đặc hữu của nam nhân,
tim đập tai nóng, cả người rực lên, toàn thân mệt mỏi, yếu mềm.
Long Vũ hỏi.
Nữ thần hừ nhẹ một tiếng:
Nữ thần hừ nhẹ, Long Vũ sững sờ hạ xuống, cười nói:
Sao? Cô ghen à? Không phải khó chịu chứ, trong lòng có tôi sao?
Hì hì…
Long Vũ râm đãng cười, lập tức cúi xuống ngửi ngửi mùi hương trên người
nữ thần. Sau đó hắn bất ngờ đột kích đôi môi anh đào của nàng..
Nữ thần Vận Mệnh từ chối nhưng không cách nào thoát khỏi Long Vũ, rơi
vào tay giặc. Khi đó, trong đầu nàng tự hồ trống rỗng. Nàng không còn
muốn làm gì nữa, chỉ để yên hưởng thụ. Nàng như kiệt sức, hơi thở gấp
rút.
Long Vũ mút vào liên tục, không ngừng sinh ra vị ngọt ngào của nước bọt, hai tay thì không ngừng vuốt ve thân hình như xà tinh của nàng.
Lần đầu tiên được hưởng thụ nguyên vẹn cơ thể nàng, Long Vũ cảm thấy rất kích thích.
Một cảm giác ngứa ngáy lan tràn khắp cơ thể nữ thần, toàn thân khó chịu, khoan khoái khó tả.
Bàn tay Long Vũ không ngừng sờ vuốt mọi thứ. Ngay cả bàn tay đang đỡ
nàng cũng hướng tới vuốt ve bờ mông, nữ thần phát ra từng tiếng nhỏ mê
người.
Long Vũ như đạt được mục đích, bàn tay xuôi xuống tiếp cận vùng cấm địa. Đột nhiên, nữ thần miễn cưỡng, mở to mắt, hai chân uốn éo:
Không thể…
Chúng ta nên dừng ở đây thôi…
Nàng dùng tay có hết sức cản bàn tay của Long Vũ.
Long Vũ thoáng do dự, tạm thời buông tha cho vùng kín của nàng. Lại tiếp tục sờ ngực nàng.
Nữ thần nhắm mắt lại, thả mình, mặc cho hắn vuốt ve.
Một lúc sau, nữ thần mở rộng đôi mắt to, phong tình vô hạn, liếc nhìn Long Vũ, vẻ mặt dỗi hờn, vừa hận vừa âu yếm:
Cho tới bây giờ, tôi không thể ngờ, sẽ bị một nam nhân chiếm đoạt.
Chẳng lẽ kưng thích nữ nhân?
Long Vũ cười.
Thần Vận Mệnh chạm rãi nói:
Anh mới thích nam nhân ý.
Ha ha, tôi chỉ thích nữ nhân thôi, kưng là người nữ nhân như vậy.
Long Vũ không khách khí, vòng tay ôm eo nữ thần, giúp nàng đứng dậy, đem nàng ôm vào trong ngực ôn nhu:
Khuôn mặt nữ thần đỏ ửng, nhìn Long Vũ chằm chằm, giống như còn vui mừng, cắn yêu lên vay hắn, tỏ vẻ bướng bỉnh, cười đùa:
Long Vũ nhìn nàng, ôn nhu đáp:
Nữ thần Vận Mệnh lườm yêu hắn:
Anh đó, cái gì cũng muốn, đúng là dê cụ…
Ha ha…
Nữ thần nở nụ cười.
Long Vũ hỏi.
Nữ thần cười nói vui vẻ.
Long Vũ cười ta, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Nữ thần vội vàng chạy đi.
Long Vũ sóng vai đuổi theo nữ thần.
Nữ thần thấy hắn đuổi theo, cũng hồ hởi nói:
La Lâm đi tìm thuốc, đó là dược thảo khắc chế tốt nhất của Ác Thần Cổ. Khuya hôm nay cô ấy sẽ trở lại, không cần lo lắng.
Vậy à.
Long Vũ trả lời, sóng bước cùng nàng, không nói gì không làm gì nhưng lại có cảm giác rất khác với trước.
Thời gian tại ôn nhu như dừng lại, nữ thần dừng bước, nháy mắt, hướng về phía Long Vũ:
Dứt lời, Long Vũ hỏi:
Chuyện khi nào?
Đã mấy ngày rồi…
Nữ thần nói:
Nữ thần nói.
Long Vũ quay mình, cảm nhận được thâm ý của nữ thần, cười vang:
Em cảm thấy đây có phải là một chuyện phiền toái không?
Đương nhiên…
Nữ thần đáp:
Thế lực của Thiên Ngoại Thiên không thể xem thường.
Nữ thần, anh có một cảm giác hôm nay em rất khác.
Long Vũ nói:
Lần đầu tiên gặp, em rất lạnh lùng nhưng hôm nay, trái lại em rất thân thiết… Có thể nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?
Vì La Lâm.
Nữ thần cười nói:
chàng là một hoàn mĩ nam nhân. Hơn nữa, đối với anh em cũng rất chờ
mong. Nhưng em chỉ cảm thấy, anh đúng là một con dê già.
Long Vũ cười nói:
Long Vũ liền lấn qua, tính kích thích nữ thần.
Nữ thần sớm đã có chuẩn bị, vội vàng chuồn đi:
Nếu có môt ngày, em không muốn nắm vận mệnh của người khác, em sẽ xem xét hôn thử với anh.
Thí hôn?
Long Vũ sững sờ:
La Lâm kể cho em.
Đúng vậy.
Nữ thần gật đầu:
Long Vũ lộ vẻ cười như không cười, hai mắt nhìn nữ thần như hoa như
ngọc, ánh mắt giảo hoạt, thoáng chốc liếc nhìn thân thể nữ thần:
Nữ thần thấy ánh mắt Long Vũ, đỏ mặt:
Long Vũ cố ý do dự, hỏi thăm nữ thần:
nữ nhân bình thường, như vậy anh sẽ không đồng ý thí hôn. Em không đủ tư cách…
Nữ thần tức giận, nghiến răng, mặt hồng hồng, sẳng giọng:
Long Vũ cười to, chuẩn bị tiến lên thì cảm nhận được khí tức của La Lâm.
Tiếng bước chân ngoài cửa, La Lâm cười hì hì xuất hiện phía sau.
La Lâm đi đến cạnh Long Vũ, cười nói:
Long Vũ ca ca, anh đến rồi….Báo cho anh tin vui, em đã tìm thấy quả Luân Hồi.
Quả Luân Hồi?
Long Vũ sững sờ.
Nữ thần Vận Mệnh giải thích:
Đây là thành phần chính của dược thảo… Tiếp theo để cho em. Nhưng mà giải dược này không chắc chắn là một trăm phần trăm.
Vì sao?
Long Vũ giật hỏi.
Nữ thần nói:
Em và La Lâm đã tìm ra phương pháp nhất thời. Cơ bản có thể chữa khỏi chín mươi phần trăm.
Vậy là đủ rồi…
Long Vũ nói:
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
Long Vũ cùng nữ thần nghe vậy, liếc mắt đưa tình, tâm ý tương thông, liền đi phân phối giải dược.
Hai giờ sau, La Lâm đem một đan dược màu lam giao cho Long Vũ:
Có thể hòa cùng trà, uống vào vận công hấp thu dược hiệu. Hẳn là chuyện nhỏ.
Như thế rất tốt…
Long Vũ nói.
Long Vũ tiếp tục hỏi.
Nữ thần nói:
Rắc rối lớn, Bổ Thiên Thạch rất khó phá vỡ.
Em có cách không?
Long Vũ nói.
Nữ thần cười:
La Lâm nghe vậy, thấy rõ ẩn ý trong mắt nữ thần khi nhìn Long Vũ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ cười như không cười.
Nữ thần đi đến nói nhỏ với La Lâm vài câu, La Lâm nghe xong phong tình vạn chủng liếc nhìn Long Vũ cười “Xì”.
Long Vũ:
Hai người có ý gì đây?
Long Vũ ca ca, nữ thần tỷ tỷ nói, anh vô lễ với chị ấy.
La Lâm cười nói.
Long Vũ toát mồ hôi, bị ta vô lễ chẳng phải là rất vinh quang mà may mắn sao?
Nữ thần cười:
Anh phải đảm bảo không nói chuyện này ra ngoài, em sẽ nói cho anh biết.
Cái này thì anh làm được. Ngay cả lão Cường Thuần Khiết anh cũng không nói cho lão ấy biết.
Long Vũ thầm nghĩ, mấy chuyện xấu đương nhiên không thành vấn đề. Dù thế nào, hắn vẫn không biết chuyện xấu đó là chuyện gì. Nam nữ ân ái là
chuyện xấu sao? Con bà nó, đây mà là truyện xấu thì đàn ông FA với ngồi
tù cả đám à.
Nữ thần khẽ cười với Long Vũ.
Long Vũ nghe vậy liền đi qua, đưa cả tai lên.
Ai ngờ nữ thần đột nhiên hung hăng, cắn lỗ tai Long Vũ:
Long Vũ không nói được gì, điệu bộ của nàng, hoàn toàn không hợp với một nữ thần.
Rốt cuộc là có việc cần cầu người, Long Vũ cũng không nói.
Nữ thần cảm thấy rất hài lòng với thái độ của Long Vũ, mỉm cười, không
khiến hắn khó sử. Cũng vì lo cho Huyết Anh Đại Đế, chỉ cách phá Bổ Thiên Thạch cho Long Vũ biết.
Long Vũ hỏi.
La Lâm đắc ý nói.
Long Vũ khích lệ:
Xong việc, nữ thần nói:
Long Vũ đưa mắt nhìn La Lâm.
La Lâm gật đầu:
mình giải quyết.
Long Vũ cười cười.
Nữ thần hừ lạnh nói:
La Lâm mặt hồng hồng:
Long Vũ ca ca, anh nói bậy gì đó, em sống là của anh, chết là của anh, em sẽ làm khác…….đấy?
Bây giờ em không còn là người của anh.
Long Vũ cười:
Hay là chứng minh cho anh xem.
Không được, làm chính sự trước.
Nữ thần tức thì kéo La Lâm biến mất.
Long Vũ hừ:
…
…
Rời khỏi kết giới, Long Vũ thâm nhập vào Thiên Ngoại Thiên, vùng đất của Quang Minh Tôn Thần.
Bên kia sớm đã có chuẩn bị, đâu đâu cũng bố trí quân đội của Thiên Ngoại Thiên.
Long Vũ nhìn không chớp mắt, đi nhanh vào trong, thấy đại quân công tới, Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm, vài con Vấn Thiên Thần Long gào rít
bay tới.
Quân lính vội vàng vây chặt, với khả năng của họ muốn diệt từ Vấn Thiên Thần Long không phải chuyện dễ dàng.
Hiện có mấy vạn đại quân, trừ những đội đang vây công Vấn Thiên Thần
Long ở ngoài. Toàn bộ chỉ huy ra lệnh, nhắm thẳng Long Vũ, dù đông hơn
nữa, cũng không thể cản trở Long Vũ.
Long Vũ thân phát kim quang, tay cầm Thiên Sư pháp kiếm, đường kiếm vung ra mấy trăm người chết, toàn bộ không thể tiến gần đến hắn.
Chỉ chốc lát, Long Vũ quơ Thiên Sư pháp kiếm, lao về phía trước ngàn thước, đã muốn tiếp cận Quang Minh thần điện.
Quang Minh thần điện cao trăm trước, bẩy bẩy bốn chín sơn trụ kim long,
đường lên có các bậc thang. Quang Minh Tôn Thần ngồi trên đó, bậc thang
thứ nhất tiến vào đại điện có chừng năm vạn quân tinh nhuệ nhất bảo vệ
phòng tuyến.
Quang Minh Tôn Thần hiểu rõ lính của hắn không thể ngăn cản Long Vũ. Mấy vạn lính trước mặt y mới chính là chủ chốt.
Huống hồ, năm vạn quân hiện đại tinh nhuệ cũng không thấm thía vào đâu.
Lúc này, đệ tử của Quang Minh Tôn Thần chạy vào khẩn báo:
Chúng tướng trong điện nghe vậy hoảng hốt, vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài.