Long Vũ quay đầu, chân thành nói:
Thiên Hậu cười gật gật đầu nói:
Thiên Hậu nhìn chằm chằm Long Vũ. Yên lặng một lúc rồi nói:
Long Vũ cười cười, không nói.
Thiên Hậu chỉnh sắc nói:
Nếu chế tạo phi thuyền chiến đấu, thời gian quá ít. Ta đã tiếp xúc vói nó vài lần. Không chỉ yêu cầu kỹ thuật cao mà còn nguồn năng lượng để hoạt động. Chất liệu cũng rất khó tìm. Nhất là nguồn năng lượng chính là dùng máu của ngươi làm nguyên liệu. Chắc là độc nhất toàn vũ trụ này rồi.
Đúng vậy.
Long Vũ trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói:
Thiên Hậu suy nghĩ một chút rồi nói:
Long Vũ hiểu được ý tứ của nàng, gật gật đầu.
Long Vũ hỏi.
Lời này vừa ra, hai mắt Thiên Hậu bỗng nhiên sáng ngời. Nàng tựa hồ có chút giật mình.
Cho đến này, đều cảm thấy Long Vũ là một người đặc biệt nhưng không biết đặc biệt đến mức này. Hôm này, nàng tựa hồ minh bạch một chút.
Long Vũ khác người ở chỗ hắn không ích kỷ.
Sau một hồi, Thiên Hậu cười nhìn Long Vũ:
Ngươi không nói đùa chứ? Ngươi đồng ý?
Đúng vậy.
Long Vũ nói:
Ta nói thật, sử dụng máu ta làm nguyên liệu đi. Tin tưởng tính năng của chiến hạm sẽ gia tăng mấy lần. Như vậy sẽ gia tăng phần thắng của chúng ta.
Ta cũng cống hiến máu của mình.
Ngay lúc này, Huyết Anh Đại Đế đã quay lại. Hắn cười nói:
Long Vũ lập tức nói không dám.
Thiên Hậu bỗng mở miệng nói:
Long Vũ nao nao nghĩ thầm. Đây là một đề nghị tốt.
Huyết Anh Đại Đế cũng cảm thấy thời gian không đợi ai.
Thiên Hậu mỉm cười, phát tay để cầm máu cho Huyết Anh Đại Đế, hỏi:
Long Vũ khẽ nhíu mày, thoáng do dự, nói:
Thiên Hậu hơi kinh ngạc.
Long Vũ nói:
Thiên Hậu chậm rãi nhắm mặt lại. Suy nghĩ một lúc lâu rồi mỉm cười mở hai mắt, nói:
Thiên Hậu cười giải thích nói:
Huyết Anh Đại Đế ở bên vuốt vuốt cằm, tựa hồ rất khen ngợi cách làm của Thiên Hậu.
Thiên Hậu bỗng nhiên nhẹ giọng thở dài:
Long Vũ mỉm cười nói:
Thiên Hậu mỉm cười:
Nàng nhìn qua Long Vũ:
Huyết Anh Đại Đế ở bên nhẹ giọng nói:
Thiên Hậu nói tiếp:
Long Vũ nhanh chóng cười giải thích:
Ta không có ý kiến gì.
Vậy thì cống hiến máu nào.
Long Vũ nói:
Thiên Hậu hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Long Vũ nói:
Long Vũ cười khổ đáp:
Huyết Anh Đại Đế ở một bên cười nói:
Thiên Hậu nghe vậy thì không khỏi cười rộ lên:
Huyết Anh Đại Đế nao nao, cũng phát hiện dạo gần đây mình nói chuyện có vẻ mềm mỏng. Khác hẳn với khí phách ngày xưa của mình.
Long Vũ cũng cười nói:
Thiên Hậu muốn nói gì đó, không ngờ Huyết Anh Đại Đế khẽ lắc đầu:
Long Vũ rất thích cách nói này của hắn.
Thiên Hậu hừ nhẹ một tiếng.
Huyết Anh Đại Đế cười nói:
Thiên Hậu cười cười, tiến tới bên cạnh Huyết Anh Đại Đế, thở dài nói:
Long Vũ trầm giọng đáp
Huyết Anh Đại Đế tiếp tục đề tài:
Thiên Hậu xoay người, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Long Vũ:
Ngươi cảm thấy thế nào?
Ta không có ý kiến.
Long Vũ nói.
Thiên Hậu nói
Quyết định như vậy đi. Tiểu Vũ, ngươi đã là tổng chỉ huy. Vậy ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Ân, ta biết.
Long Vũ khẽ cười nói,nghiêm túc gật đầu:
………………………
………………………
Khi trở về thế giới sự thật, nửa đường Long Vũ cảm thấy nguy cơ, vội vàng đình chỉ thân hình. Nhìn thấy trên không trung có một đạo huyết quang.
Long Vũ nhất thời suy nghĩ.
Bất quá hắn nhanh chóng cảm thấy một khí tức quen thuộc.
Long Vũ ngẩn người một lúc. Một thân thể mềm mại mà tràn ngập co dãn đột ngột nhảy vào lòng hắn. Đó chính là vận mệnh nữ thần Maria.
Nàng suýt nữa làm hắn té.
Song chưởng của Maria như rắn nước mà quấn lên cổ của Long Vũ. Thanh âm của nàng so với trước kia càng thêm mềm mại đánh yêu:
Nghe thanh âm kiều mỵ của Maria, ở sâu trong nội tâm của hắn dấy một lên đoàn lửa nóng. Nữ thần Vận Mệnh Maria ôm cổ hắn. Hai chấn quấn quanh hông hắn:
Ánh mắt Long Vũ phát lạnh:
Hắn ở đâu?
Chạy.
Maria nói
Hắn tựa hồ cũng cảm ứng được khí tức của anh. Cảm giác không phải là đối thủ của anh nên đã chạy trốn.
Nguy hiểm thật.
Maria gắt gao ôm lấy Long Vũ. Giờ phút này trong lòng nàng đã tràn ngập vui sướng cùng an toàn.
Long Vũ hỏi
Nữ thần Vận Mệnh nói:
Nhớ tới tình cảnh hồi nãy, trong lòng còn sợ hãi.
Nàng ôm lồng ngực nói:
Anh Vũ, anh biết không? Em thiếu chút nữa bị hắn bắt được, làm em sợ muốn chết.
Đừng lo.
Long Vũ ôn nhu nói:
Anh sẽ cho em lực lượng tín ngưỡng.
Hừ.
Maria nhân cơ hội nói:
Nói xong, Nữ thần Vận Mệnh Maria phóng xuất ra một đoạn hoả diễm quang minh ra quanh thân. Y phục của hai người trong khoảnh khắc bị tiêu huỷ. Hai chân nàng kẹp chặt Long Vũ, đem hai ngọn đồi cao vút ép lên ngực Long Vũ.
Thân thể nữ thần Vận Mệnh Maria tràn ngập co dãn, mềm mại gắt gao quấn lấy hắn. Nam nhân như Long Vũ tất nhiên là sinh ra phản ứng tự nhiên.
Nói xong, hai cánh môi dịu dàng hôn lên Long Vũ. Ngay lúc này, Long Vũ liền buông xuôi hết thảy, lặng lẽ hưởng thụ sự ôn nhu.
Mây làm giường, một cỗ hỗn độn nguyên lực màu vàng lợt tạo thành cái kén. Không biết từ lúc nào thân thể hai người đã gắt gao dây dưa vào một chỗ.
Hai người một lần lại một lần trèo lên đỉnh cực lạc. Thân thể Long Vũ đang run rẩy, nội tâm có một cỗ cảm giác không nói nên lời. Hết thảy hành động đều để bữ thần Vận Mệnh Maria chủ động. Nữ thần Vận Mệnh Maria đã gây cho hắn một cảm giác chưa từng có. Thậm chí khi hắn tỉnh lại một nửa thì bên dưới vẫn không ngừng bắn ra tinh hoa nóng bỏng. Cảm giác này thật quá mỹ diệu.
Nữ thần Vận Mệnh Maria nằm trên người Long Vũ thở hổn hển. Nàng chẳng những phải chủ động mà còn phóng xuất tinh lực của mình ra.
Sau khi trải qua cuộc mây mưa, tâm tình hai người mới dần trở nên yên tĩnh lại.
Nữ thần Vận Mệnh Maria buộc chặt mình trên người Long Vũ. Thân hình mềm mại nằm ở trên người Long Vũ. Mùi thơm nhàn nhạt làm Long Vũ từng đợt mê say.
Maria nỉ non nói:
Ôm ôn hương trong ngực, Long Vũ cảm giác thập phần thích ý. Hắn ôm thân thể mềm mại của nữ thần Vận Mệnh Maria, đột ngột nghiêng người, hung tợn nói:
Nói xong, Long Vũ nửa mình dưới dùng sức ấn tới, Nữ thần Vận Mệnh Maria rên rỉ một tiếng, mị nhãn như tơ. Cảm giác tiêu hồn không ngừng xâm nhập. Nàng khẽ cười một tiếng, nói:
Lời nói của nàng như động đến thiên lôi địa hoả. Một vòng mây mưa nữa bắt đầu.
Sau khi làm xong, Long Vũ và Maria cũng không biết lên đỉnh bao nhiêu lần. Cuối cùng bọn họ cũng kết thúc.
Mặc dù thân thể nữ thần Vận Mệnh khác người nhưng cũng có chút lực bất tòng tâm.
Lúc nàng nói chuyện như rên rỉ:
Long Vũ nhẹ nhàng vuốt mồ hôi trên trán nữ thần Vận Mệnh Maria. Trong mắt toát ra vẻ thương tiếc. Thân thể bọn họ vẫn đang dích cùng một chổ:
Nữ thần Vận Mệnh Maria cười cười:
Nói xong, hạ thân của nàng một trận run rẩy, Long Vũ thiếu chút nữa lại một lần nữa tiến công.
Kìm lòng lại, Long Vũ nói:
Nữ thần Vận Mệnh Maria toàn thân run lên:
Long Vũ có chút trách cứ nhìn Nữ thần Vận Mệnh Maria:
Nữ thần Vận Mệnh Maria đôi mắt đỏ lên:
Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, Long Vũ ôm chặt hơn một chút.
Maria hỏi:
Anh cảm thấy chúng ta có thể chống cự sự xâm lược vũ ngoại không?
Đương nhiên có thể!
Long Vũ tự tin nói:
Nữ thần Vận Mệnh Maria giật mình nhìn Long Vũ. Nàng thật sự không tin được, sự tin tưởng của hắn lại cường đại như vậy. Phải biết rằng, trước mắt Huyền Môn có hơn một nửa người cảm thấy được không hề có hy vọng.
Maria nghi ngờ hỏi một câu.
Long Vũ gật gật đầu, nói:
Nữ thần Vận Mệnh Maria hiếu kỳ nói:
Ý của anh là nhóm vũ nội chúng ta qua xâm lược vũ ngoại.
Đúng vậy.
Long Vũ ôn nhu nói:
Nữ thần Vận Mệnh Maria lại hỏi:
Sao em cảm thấy được vẫn còn có chút thần bí?
Đúng rồi, anh Vũ. Anh là tính toán thành lập chiến hạm để cùng đối địch với bọn họ à?
Nữ thần Vận Mệnh Maria đột nhiên hỏi.
Long Vũ gật gật đầu:
Đúng vậy, đội chiến hạm là nhất định. Nếu không người của chúng ta căn bản không thể chiếm ưu thế. Lực lượng khoa học kỹ thuật là không thể coi thường.
Đúng rồi. Em có thể thăm dò được thực lực của chủ thần Tinh Vực Adams không?
Long Vũ hỏi.
Nữ thần Vận Mệnh Maria nhìn Long Vũ:
Long Vũ kéo nàng vào trong lòng, hôn lên trán nàng:
Nữ thần Vận Mệnh Maria hít sâu một cái, ngẩng đầu hôn một cái lên môi của Long Vũ, thoát ra khỏi lòng hắn, nói:
Long Vũ nghe vậy vui mừng cười cười:
Tốt lắm, nhưng em phải cẩn thận một chút.
Yên tâm đi, ngu một lần thì khôn ra nhiều lắm. Dù lần này gặp Adams, em cũng sẽ không chật vật như lần trước.
Maria nói:
Anh Vũ, anh về trước đi. Đừng để chậm trễ việc này, chúng ta phân công hành động.
Ừ!
Long Vũ gật đầu, lại dặn dò:
Nhỡ kỹ, cẩn thận là trên hết.
Em biết.
Không chậm trễ nữa, Maria rời đi trước.
…
…
Sau khi trở lại Huyền Môn, Long Vũ liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt lo lắng của Ti Ti.
Thấy hắn về, Ti Ti vội vàng nghênh đón:
Thấy vẻ mặt hơi lo lắng của Ti Ti, Long Vũ ngẩn người:
Sao vậy Ti Ti, xảy ra chuyện gì?
Gian tế vũ ngoại ngày càng nhiều, chỉ riêng hai ngày vừa qua, chúng em đã phát hiện mấy trăm người. Hiện tại tất cả đều đợi anh quyết định.
Long Vũ đang định nói gì đó thì Ti Ti nhẹ hô lên một tiếng, chỉ vào cổ Long Vũ, nói:
Thanh âm của Ti Ti thay đổi vài lần, nhíu mày nhìn Long Vũ.
Long Vũ nhất thời nhớ lại hôm qua, nữ thần Vận Mệnh Maria đã để lại dấu vết, vội giải thích:
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ti Ti, Long Vũ nói chuyện tình Maria gặp được Chiến Thần Adams của vũ ngoại ra.
Sau đó lại nói:
Em nói tình huống đã như thế, anh có nên an ủi nàng chút không.
Hừ!
Ti Ti hừ nhẹ một tiếng, không cho là đúng.
Long Vũ khẽ cười:
Nói xong, bàn tay to đã mơn trớn mông của nữ nhân. Sắc mặt Ti Ti đỏ rực, khẽ gắt một tiếng:
Long Vũ cười hắc hắc:
Nói xong, bàn tay to của hắn dời đi.
Ti Ti nghe thế, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm mà Long Vũ không dễ phát hiện.
Long Vũ cười xấu xa, tròng mắt chuyển hướng đến ngực của Ti Ti.
Ti Ti chặn hắn lại, liếc một cái nói:
Nhân chứng sống thì có vài tên, tiếc là đều vô dụng.
Vì sao?
Long Vũ khó hiểu.
Ti Ti giải thích:
Những người đó đều trải qua huấn luyện đặc biệt, sau khi bị bắt thì không nói gì cả, ngay cả đồ sưu ký ức cũng vô dụng. Dường như đầu óc của chúng là trống rỗng.
Vào phòng em nói tiếp.
Ti Ti dẫn Long Vũ đi vào khuê phòng trong Huyền Môn của mình.
Vừa vào cửa, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt xông thẳng vào mũi.
Long Vũ nói.
Ti Ti trừng Long Vũ một cái, đóng chặt cửa phòng, đặt mông ngồi xuống cạnh Long Vũ.
Hít sâu một hơi, Long Vũ cười mờ ám:
Nói xong, hắn đã ôm lấy Ti Ti, hai tay lần mò làm mấy chuyện xấu trước ngực.
Ti Ti hơi ngẩn ngơ, lập tức ôn nhu nói:
Nghe Ti Ti nói thế, Long Vũ nhất thời nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Ti Ti lại bất ngờ không cự tuyệt nụ hôn của Long Vũ, ngược lại dùng cái lưỡi đinh hương trúc trắc đáp lại hắn. Một phen hôn hít đến rung động tâm can, hơi thở của đôi nam nữ đã trở nên gấp gáp. Dần dần, Ti Ti đã không còn sự ngượng ngùng và căng thẳng lúc trước. Nàng bị sờ loạn, cuối cùng lại can đảm sờ lại, nắm lấy cái gậy nóng như lửa kia.
Long Vũ cũng rất thích kích thích như vậy, phối hợp nhiệt tình âu yếm với nàng, bàn tay to dùng sức mà xoa bóp ngực của nữ nhân.
Trong cổ họng Ti Ti phát ra tiếng rên rỉ mị hoặc, khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ ngực gần như làm cho người nàng cong lại.
Ti Ti không chịu nổi mà giãy dụa, hai tay nắm chặt lấy cây gậy của Long Vũ, dùng sức mà lên xuống… Long Vũ chỉ cảm thấy nửa thân dưới ngứa hết cả ngáy, vui sướng khôn tả. Không lâu, một cỗ kích thích như thủy triều dâng lên trong lòng, thân mình Long Vũ run rẩy một trận, tinh hoa nóng rực phụt thẳng ra ngoài.
Ti Ti cả kinh, định né tránh nhưng cũng không kịp. Tay dính đạn, ngực cũng dính một chút.
Lau chùi đơn giản một chút, một đôi tay như ngọc của Ti Ti ôm chặt cổ của hắn, thấp giọng hỏi:
Anh Vũ, thoải mái không?
Thế là xong rồi à?
Long Vũ nhận ra cái gì đó.
Ti Ti nghiêm túc nói:
Em đã cho anh…
Không phải em giỡn anh đó chứ?
Long Vũ cười hắc hắc, đang định duỗi tay sờ nơi riêng tư của Ti Ti, lại bị cự tuyệt:
Thấy bộ dáng nghiêm túc của Ti Ti, Long Vũ cũng đành áp chế dục hỏa trong lòng, nghiêm túc nói:
Được rồi, bây giờ chúng ta nói chính sự.
Anh có biện pháp nào lấy được ít tin tức có giá trị từ miệng bọn gian tế kia không?
Ti Ti ngẩng đầu nhìn:
Chúng ta cũng phải nhanh chóng điều động gian tế. Nếu không, khi chiến cuộc bắt đầu sẽ rất bất lợi với chúng ta.
Để anh suy nghĩ!
Long Vũ cúi đầu trầm tư, nói:
Ngừng một chút, Long Vũ nói tiếp:
Về việc điều động gian tế em và Tuyết Cơ, Đường Hương Hương thương nghị đi. Nhưng cá nhân anh cảm thấy, tạm thời cũng không cần điều động gian tế.
Anh có cách?
Ti Ti hỏi.
Long Vũ nghĩ tới chủ thần Hắc Ám tinh vực Metz. Hắn cảm thấy, có thể hợp tác với Metz. Bởi vì, Long Vũ có một loại dự cảm, tình cảnh của Metz tại vũ ngoại cũng không tốt.
Lần trước gặp nàng mặc dù không nói rõ, nhưng Long Vũ cũng nghe ra chút ý tứ. Tại vũ ngoại, thế lực gia tộc tinh vực vô cùng cường đại. Nàng chiến một mình như vậy, tình cảnh khó khăn là đúng cmnr.
Nếu không, nàng cũng không lưu luyến cuộc sống ở thế giới hiện thực.
Hắn cười nói:
Thế này đi, cho anh ba ngày. Nếu trong vòng ba ngày mà không giải quyết được thì các em bắt đầu điều động gian tế.
Được rồi!
Hai tay Ti Ti ôm cổ nam nhân, hôn lên trán của hắn:
Nghe lời anh, chúng em đi chuẩn bị trước. Nếu bên anh có tin tức thì cho chúng em biết.
Ừ!
Long Vũ gật đầu nói:
…
…
Long Vũ tìm được Metz tại một quán ăn đêm. Nàng bao hết một gian phòng xa hoa trong quán, sau khi vào cửa, mùi thơm lạ lùng, cô đặc xộc vào mũi, ngước mắt nhìn lại chỉ thấy Metz đang nằm thoải mái trên ghế sofa nhìn kịch Quỳnh Dao. Mặc dù Long Vũ đến đây, nàng cũng không để ý.
Trên sàn nhà trong phòng có thêu đồ án đỏ tươi, rất là sạch sẽ. Long Vũ cởi giầy ra, đi chân trần nhảy lên sofa.
Đôi mắt Metz như núi xuân, tựa thu thủy, rực rỡ mà thanh lệ. Một đôi mắt tuyệt đẹp liếc Long Vũ, lộ ra sự nghiêm túc mang khí phái cao quý không thể xâm phạm.
Long Vũ cao giọng nói:
Metz chuyển nhẹ mông, đoan trang ngồi dậy nhìn chằm chằm Long Vũ, đôi môi mọng nước khẽ mở, lạnh nhạt nói:
Metz nhìn Long Vũ bằng đôi mắt đẹp, nói:
Long Vũ cười nhẹ:
Metz nghiêm trang, đôi mắt hàm uy, quát khẽ:
Thanh âm Metz mềm mại tuyệt vời, nhưng lại truyền ra một tia sát khí.
Long Vũ tỉnh bơ, lộ ra nụ cười tự tin, cao giọng nói:
Thần sắc Metz hơi khựng lại, vẻ lợi hại trong mỹ mâu không đổi, hờ hững nói:
Long Vũ nghe vậy mỉm cười, trong đôi mắt đen láy thâm thúy hiện lên một tia cơ trí, lạnh nhạt nói:
Bỗng nhiên Metz cười tươi như hoa, kiều diễm mà vũ mị, trong đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, thản nhiên nói:
Ta hiểu, nhất định ngươi cảm thấy ta bị chèn ép ở vũ ngoại, cho nên tình cảnh không tốt, vì thế tới đây thuyết phục ta, khiến ta hợp tác với ngươi, cung cấp cho ngươi tình huống của tinh vực Tu La. Đúng không?
Ta nghĩ nhất định ngươi cảm thấy ta chung tình với thế giới hiện thực, do đó cảm thấy ta có thể hợp tác với ngươi?
Metz phân tích thêm một bước.
Long Vũ nhìn nữ nhân trước mắt, thầm hô lợi hại.
Hắn cười khổ nói:
Khoe miệng Metz lộ ra một nụ cười thân thiết, ôn nhu nói:
Long Vũ cười nho nhã nói:
Ta không tin thế giới này có cái gì gọi là trung thành.
Ngươi có tin không?
Long Vũ cười nói.
Metz tán thưởng nhìn hắn:
Long Vũ chẳng thèm vòng vo nữa:
Trung thành là vì cái giá để phản bội chưa đủ. Nếu ta có thể cho ngươi chỗ tốt nhất định, ta nghĩ hợp tác giữa chúng ta cũng không phải là không được. Ngươi thấy thế nào?
Vậy phải xem ngươi đưa ra cái giá thế nào?
Metz cười nói:
Nói đến đây, đôi mắt đẹp lại chuyển, ánh mắt Metz thay đổi, nhìn Long Vũ, nhẹ nhàng nói:
Long Vũ tiêu sái giang hai tay:
Metz thâm ý nhìn Long Vũ một cái, khuôn mặt tươi cười biến mất, nhất thời trở nên lạnh lùng như băng sương:
Long Vũ bị biến cố bất thình lình này làm cho trợn mắt há mồm. Nữ nhân này giở mặt còn hơn giở bàn tay, quả thực làm người ta không kịp phản ứng.
Trầm mặc một hồi, Long Vũ nói:
Metz cười vô cùng tao nhã, sóng mắt lưu chuyển, môi son khẽ mở, ôn nhu nói:
Long Vũ thầm hô “chết thật”. Nữ nhân này lúc âm lúc dương, cũng không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì.
Xuân tình giữa hai lông mày của Metz nhộn nhạo, nhẹ nhàng cười, hơi giận nói:
Lời này vừa ra, Long Vũ sững sờ.
Nói thật, lúc trước hắn còn chưa cẩn thận nghĩ đến vấn đề đánh cuộc.
Theo Metz phân tích, nàng thật sự không có lý do giúp hắn.
Long Vũ hỏi:
Ý ngươi là, chúng ta hủy bỏ đánh cuộc?
Nhưng ta không cam lòng!
Metz nói:
Long Vũ hơi biến sắc:
Metz đỏ mặt, lườm hắn một cái:
Long Vũ cười ha hả nói:
Nói xong, ánh mắt Long Vũ cố ý quét qua quét lại bộ ngực của Metz.
Trong đôi mắt đẹp của Metz bắn ra thần sắc sắc bén, hờ hững nói:
Long Vũ nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
Metz nhìn đối phương thật sâu, lạnh lùng nói:
Metz dào dạt chờ mong nói.
Long Vũ nhích lại gần Metz một chút, chóp mũi hít hít mùi thơm thanh nhã động lòng người, tinh thần không khỏi rung động một trận:
Metz thẹn thùng nhìn hắn một cái:
Long Vũ hơi áp sát lại lỗ tai của nàng, nói:
Ta hoàn toàn có thể làm như vậy. Đương nhiên, cưỡng cầu so với việc ngươi thành thật hợp tác thì phiền toái hơn một chút. Đúng rồi, Adams đến đây…
Cái gì?
Metz hơi biến sắc, hỏi: