Hội trường đều là người tu đạo, cho dù còn cách khoảng cách thật xa, bọn hắn vẫn nghe được Đường Hương Hương nói. Một số người thậm chí hâm mộ nước miếng đều chảy ra.
Đương nhiên, trong bọn họ cũng không thiếu kẻ ghen tị.
Long Vũ tựa hồ cảm giác được ánh mắt giết người từ bốn phương tám hướng hướng về phía mình, hắn một trận nhức đầu. Cũng không biết Tuyết Cơ rốt cuộc là có ý gì?
Trong con mắt Đường Hương Hương hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng hỏi:
Xa xa, nhìn Đường Hương Hương đối với Long Vũ có hành động thân mật, Tư Mã Phong da mặt dãn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị, làm cho hắn hận không thể ngay lập tức hướng mặt đối phương mà đập cho một phát.
Lời nói của Đường Hương Hương cũng nhắc nhở Long Vũ, quay đầu nhìn Mã Hiểu Mai liếc mắt một cái, lập tức nói:
Lời này vừa nói ra, hội trường mọi người nhất thời hít một hơi, Tư Mã Phong nhất thời nở nụ cười, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là cực phẩm ngu dốt, lại có thể lập tức cự tuyệt lời mời của Hương Hương công chúa. Hơn nữa dùng cách này rất dễ tổn thương người.
Khóe miệng Tư Mã Phong nổi lên một tia âm hiểm, cười cười chờ xem kịch vui.
Đường Hương Hương tựa hồ cũng không dự đoán được Long Vũ sẽ nói ra lời nói như vậy. Trên thực tế, nàng chỉ là từ trong miệng sư tôn thường xuyên nhắc đến người này nên cảm thấy tò mò. Vậy thôi.
Ngoài ra, nàng đối Long Vũ không có nửa điểm ý nghĩ.
Nhưng mà Long Vũ lại làm cho nàng rất là khó xử. Bỏ đi, có lẽ sẽ trở thành trò cười. Kiên trì tiếp tục, có lẽ còn có thể càng thêm xấu hổ.
Trong tình thế hết sức khó xử. Tuyết Cơ nhầm chậm đi đến. Nàng vừa đến liền cười nói:
Long Vũ cười khan một tiếng. nghiêm mặt nói:
Chị Tuyết Cơ, sao chị nói như vậy. Tiểu sư muội đáng yêu như thế này, em yêu thương còn không kịp sao lại khi dễ nàng.
Coi như em thức thời.
Tuyết Cơ cười một tiếng. Lập tức hướng Đường Hương Hương nói:
Hương Hương. Ngươi cứ cùng Hiểu Mai tâm sự. Ta cùng Tiểu Vũ có một số việc muốn nói.
Vâng.
Đường Hương Hương nhu thuận lên tiếng. Lập tức quay đầu hướng Long Vũ nói:
Nhìn bộ dáng. Nàng còn không có ý buông tha cơ hội một mình cùng Long Vũ trò chuyện.
Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ dừng lại nhìn trên người Long Vũ, vừa cười vừa nói:
Long Vũ cảm thấy nhức đầu, âm thầm suy nghĩ, chuyện hôn nhân tình cảm của mình sớm đã bị Tuyết Cơ an bài.
Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, nói:
Nói tới đây, Tuyết Cơ nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
Tiểu Vũ, còn bao lâu nũa có thể đi Huyền Cảnh... Chị nghĩ nên mau chóng đi Huyền Cảnh tìm hiểu tin tức sư tỷ.
Tụ họp chấm dứt liền có thể đi.
Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu.
…………………………………………� �…………………………………
…………………………………………� �…………………………………
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, Long Vũ đi theo đại đội nhân mã đi tới hội sở đặc biệt nơi xây dựng lôi đài. Từ hôm nay trở đi, kỳ hạn sáu ngày tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu.
Nhíu mày, Long Vũ trông thấy một cái bóng lưng xinh đẹp mê người, vừa lúc đó, thanh âm của La Lâm trong đầu của hắn vang lên:
Long Vũ lảo đảo hít một hơi, mới mười sáu tuổi, tu đạo mới mấy năm, lại có thể đạt đến được cảnh giới mà người khác mấy chục năm cũng không thể đạt tới, thật sự là không thể tưởng tượng.
Không hề nghi ngờ, Đường Hương Hương chính là thiên tài trong truyền thuyết.
Không... Phải nói là thiên tài trong thiên tài.
Ngay khi hắn còn đang ngây người, người chấp sự kiêm chủ trì, Tuyết Cơ tuyên bố cuộc tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu. Căn cứ quy tắc đại hội, phương thức thi đấu là tiến hành bóc thăm. Đệ tử Huyền môn tử hay các đệ tử thuộc các gia tộc đều như nhau.
Bất ngờ chính là, Long Vũ cùng Tư Mã Phong bóc thăm ngẫu nhiên lại đụng nhau. Hơn nữa còn là trận đầu.
Thật sự ứng câu nói kia, không phải oan gia không tụ hợp. ( Oan gia ngõ hẹp)
Sau khi trải qua quá trình kiểm tra qua loa, hai ngươi song song tiến vào lôi đài. Tư Mã Phong xuân phong đắc ý, trong lòng mừng thầm không thôi, bóc thăm ngẩu nhiên lại gặp ngay tên phế vật Long Vũ, ông trời thật là chiếu cố cho mình mà.
Hắn đã sớm nghe ngóng, Long Vũ mặc dù là Huyền Môn đệ tử, mặc dù có Tuyết Cơ tiên tử chỉ điểm, nhưng hắn vẫn chỉ là một phế vật.
Một phế vật không hơn không kém.
Tư Mã Phong quyết định trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại hắn. Hắn muốn cho Mã Hiểu Mai biết tên phế vật này căn bản không thể cùng hắn tranh nữ nhân.
Cơ hồ tất cả mọi người đang chờ chế giễu. Bọn hắn đều đang chờ xem kịch vui.
Đường Hương Hương mấy ngày gần đây nghe được rất nhiều người đồn đãi về Long Vũ, đối với cảnh ngộ của hắn nàng rất đồng cảm. Đồng thời giờ phút này khi hắn lên lôi đài thi đấu cũng thật sự lo lắng.
Khóe miệng Mã Hiểu Mai hiện lên một nụ cười:
Đường Hương Hương có chút mê man, nàng không biết lời nói của Mã Hiểu Mai rốt cuộc là có ý gì, vở kịch hay? Rốt cuộc là ai?
Ngay khi Đường Hương Hương thất thần nhắm mắt, trên lôi đài truyền ra một tiếng va chạm, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tư Mã Phong đã bị Long Vũ đánh xuống lôi đài.
Hắn vẻn vẹn dùng chỉ một chiêu.
Mọi người trong sân khiếp sợ nhìn Long Vũ
bình tĩnh tự nhiên trên đài. Từ một kích kia xem ra đạo lực của hắn ít nhất cũng là cảnh giới màu lục.
Hai mắt nhìn phản ứng chung quanh đài của mọi người, ánh mắt Long Vũ hơi hơi có chút ướt át, hắn biết rõ, để có ngày hôm nay, hắn đã phải nổ lực biết bao nhiêu.
Thiên Thần Tử ngồi trên đài chủ tịch mang vẻ mặt không thể tin. Một năm trước, tu vi của Long Vũ chỉ là cảnh giới màu đỏ, vậy mà hôm nay hắn lại có thể đạt tới cảnh giới màu lục. Tốc độ này… làm cho người ta có cãm giác sợ hãi.
Trên thực tế Long Vũ vẫn che giấu thực lực, lần trước tại Huyền Cảnh sau khi có được máu của Kim Phượn tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới màu lam. Tư Mã Phong tu vi chỉ là cảnh giới màu vàng hơn nữa trước đó còn khinh địch. Cho nên, chỉ một kích với đạo lực cao hơn tất sẽ trúng, đánh cho hắn bay ra ngoài.
Thiên Thần Tử nuốt một ngụm nước bọt, lúc trước còn chưa hoàn toàn đi đến châm chọc cũng ngây ra ngồi một chỗ, sắc mặt thật là khó coi.
Trong mắt Tuyết Cơ xuất hiện vẻ đắc ý, cũng không có...chút nào che dấu, liếc Thiên Thần Tử một cái, thản nhiên cười nói: