Quảng Hàn cung lập phái đã vạn năm ở một nơi gọi là Nguyệt Quế Sơn gần cực bắc xa xôi, nếu đi về hướng bắc sẽ thấy một vùng núi tuyết kéo dài vô tận.
Tổ sư sáng lập ra môn phái và các đệ tử đời tiếp theo phát dương quang đại cùng các môn phái có chút khác biệt. Nguồn gốc nơi phát ra Quảng Hàn cung không thể giải thích cụ thể, chỉ dựa theo lời đồn từ xa xưa để lại, bởi vì vương triều tàn bạo trưng tập vô số tráng đinh xây dựng thành trì, để phòng ngự sự xâm lấn của Tây Địch Yêu tộc, kết quả biến thành một vùng mấy nghìn dặm không có lấy một nửa trai tráng. Sau này những người phụ nữa nghe nói trượng phu, nhi tử, phụ thân, thúc thúc, của mình vì triều đình liên tục thúc giục tăng tốc độ xây thành trì nên mệt mà chết vô số, hài cốt liền được chôn trực tiếp dưới thành, nhất thời đều không chịu đựng nổi.
Cuối cùng tụ tập hơn mười vạn phụ nữ, đi xa hơn hai vạn dặm tìm kiếm trượng phu, phụ thân, nhi tử bởi vì đường xa cùng chiến tranh loạn lạc nên vô số phụ nữ đã mất trên đường, cuối cùng chỉ còn lại hơn hai trăm người đến được nơi xây thành. Nhưng mà không người phụ nữ nào nhìn thấy người thân của mình còn sống.
Những người phụ nữ này khóc rống liên tục mười ngày mười đêm, oán phụ chi khí liền kinh động đến một vị Tà Thần, trong lúc những phụ nữ này mơ màng thì truyền thụ cho một thân bản lĩnh kỳ lạ.
Sau khi tỉnh lại những người phụ nữ liền đánh chết mấy vạn quan binh thủ thành, hơn nữa đem tường thành đánh đổ, tìm về hài cốt trượng phu, trưởng bối, người thân của mình, từ đó về sau đi tới nơi cực bắc xa xôi lạnh giá xây dựng nhất mạnh Quảng Hàn cung.
Nguồn gốc này giống như là một chuyện hoang đường, Quảng Hàn cung mặc dù là thánh địa Đạo gia, nhưng trong phái thu nhiều nữ đệ tử, cực ít nam đệ tử xuất hiện. Hơn nữa cực kỳ căm ghét chiến tranh, bình thường nếu Tây Địch cùng Trung Thổ phát sinh cuộc chiến, Quảng Hàn cung liền phái ra thích khách đặc biệt ám sát tướng lĩnh hai phe.
Chỉ là về sau Quảng Hàn cung thu nhận đệ tử phần lớn là nhân tộc, nên trưởng lão nhân tộc chiếm thế thượng phong dần dần chiếm lợi thế. Bắt đầu chỉ giết Tây Địch Yêu tộc, hơn nữa còn thành lập Dao Trì nhất mạch chuyên môn huấn luyện sát thủ.
Sát thủ Dao Trì nhất mạch chẳng những có thanh danh vang dội ở Trung Thổ mà còn lan xa tận hải ngoại, vang danh cùng thích khách trứ danh Mộc Thứ Di giáo của Tây Kỳ châu. Chỉ là Mộc Thứ Di các loại thủ đoạn kỳ môn, phương thức giết người quỷ dị, còn Dao Trì thì đều là các mỹ nữ thích khách võ công cao cường tác phong mạnh mẽ.
Khi Vương Phật Nhi cõng Nhan Long Thanh Tuyết đến cực bắc rét căm căm thì lại nổi lên trận bão tuyết, giữa không trung không xác định được phương hướng, nên hai người bị lạc đường.
Vương Phật Nhi lòng nóng như lửa đốt, muốn ánh nắng chan hòa làm tan đi bão tuyết, mở đường đột phá.
Vẫn là Nhan Long Thanh Tuyết tương đối sáng suốt khuyên hắn:
Vương Phật Nhi tuy rằng lo lắng, nhưng cũng đành chấp nhận. Lập tức thu lại Nguyên thủy thần biến, đi bộ cùng Nhan Long Thanh Tuyết.
"Nếu ta có thể lẻn vào Quảng Hàn cung, thì cơ hội cứu Khuynh Thành lớn hơn, phải biến hóa thành một nữ tử trà trộn vào trong thôi!" Vương Phật Nhi cùng Nhan Long Thanh Tuyết đi nửa ngày, cuối cùng tìm được con đường quen thuộc, Vương Phật Nhi không nói gì, vận khởi thần thông Thập Biến Ma Phật Đà, lặng lẽ biến hóa thành một nữ tử.
Nhan Long Thanh Tuyết nhìn thấy Vương Phật Nhi biến hóa như thế, liền lắp bắp kinh hãi, sau đó mới cười nói:
Vương Phật Nhi suy nghĩ một chút rồi nói:
Nhan Long Thanh Tuyết cười khì, nũng nịu đáp:
Ta bây giờ lại có một muội tử tốt Nhan Long Ngạo Tuyết, tên này thật sự lạnh tựa thanh thu, ngạo như hàn mai, chỉ sợ có rất nhiều nam tử nghe thấy tên liền ngưỡng mộ không thôi!
Hừ, có nam nhân bi3n thái nào tiến đến, ta giết hết.
Thấy Vương Phật Nhi tự hồ không bằng lòng với lời nói vui này, sau đó Nhan Long Thanh Tuyết cũng im lặng, hai người đi chưa được bao lâu thì thấy một đội bạch y nữ tử mặc một bộ áo lông nhẹ, đang tiến lại phía này. Khi nhìn thấy hai người những cô gái kia đều giật mình kinh ngạc.
"Mấy ngày này đều có bão tuyết mà hai nữ tử quần áo phong phanh, thế nhưng lại có thể đi lại thoải mái giữa bão tuyết, chắc đều có bản lĩnh cao cường. Lại không biết đến Quảng Hàn cung chúng ta làm cái gì?"
Đội môn nhân nữ tử Quảng Hàn cung đang đi ra ngoài tìm một vị nữ đệ tử mới nhập môn bị đi lạc. Nhìn thấy Nhan Long Thanh Tuyết cùng Vương Phật Nhi lập tức la lớn:
Vương Phật Nhi không dám trả lời lung tung, đành phải nhìn về phía nhìn về phía Nhan Long Thanh Tuyết. Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười, nói:
Trong đội nữ tử có một người đầu lĩnh dáng người làn da trắng nõn, nghe vậy lập tức cười nói:
Nhan Long Thanh Tuyết mỉm cười, nói:
Nữ đệ tử đầu lĩnh kia được Nhan Long Thanh Tuyết thổi phồng thập phần đắc ý, cười nói:
Vương Phật Nhi lười cùng oanh oanh yến yến tán gẫu dưới thời tiết giá rét này, bởi vậy không nói một lời để mặc cho Nhan Long Thanh Tuyết phát huy. Nữ đệ tử đầu lĩnh kia, mặc dù phải tìm kiếm môn nhân mất tích nhưng vẫn lải nhải một hồi lâu, rồi mới sai cho một vị tỷ muội dẫn hai người đi Quảng Hàn cung, còn chính mình tiếp tục đi tìm người.
Rốt cuộc hai tai Vương Phật Nhi cũng được yên tĩnh, nhẹ nhàng lấy niệm lực truyền âm cho Nhan Long Thanh Tuyết nói:
Nhan Long Thanh Tuyết khẽ cười cũng truyền niệm lực để nữ đệ tử dãn đường không nghe được, nói:
Vương Phật Nhi hơi hơi ngạc nhiên, hắn cũng biết sau khi vượt qua thiên kiếp thọ nguyên sẽ kéo dài, nhưng không ngờ rằng Nhan Long Thanh Tuyết thoạt nhìn như là nữ tử dịu dàng, thế mà cũng đã hơn hai trăm tuổi.
"Bạch thái giám xem ra cũng không tốt lành gì. Ở trong lời Nhan Long Thanh Tuyết lại biến thành tiểu sư đệ, thật sự tạo hóa trêu người thú vị a!"
Miệng cười đến hai mép nhếch lên, nhưng hắn cũng khó mà vui được lâu dài. Vì lo lắng cho Lệ Khuynh Thành còn đè nặng. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi hơi sửng sờ, thật ra trên người hắn không có binh khí, những thứ như Thanh **** Mộc, thần binh Bắc Đấu, đều đặn ở Đại Lôi Âm tự, từ lâu hắn đã không cần phải dùng tới binh khí thực. Nhưng trên người hắn có không ít Phong Trấn, những Phong Trấn này giá trị vượt xa thần binh, hắn sao có thể yên tâm khi giao vào tay người khác chứ?
Nhan Long Thanh Tuyết thấy Vương Phật Nhi sắc mặt có chút bất ngờ, lo lắng hắn ngay lúc đó trở mặt liền cười nói:
Nữ đệ tử Quảng Hàn cung kia cười đáp:
Nghe nói không cần kiểm tra, Vương Phật Nhi nhẹ nhàng thở ra hắn thầm nghĩ trong lòng: "Lần sau thu thập tài liệu làm cơ quan chiến giáp, chỉ cần thiết kế xảo diệu một chút, đem Phong Trấn đặt ở chiến giáp trên người, vậy ai cũng tìm không tìm thấy."
Địa thế Quảng Hàn cung xây dựng cũng giống như Đại Lạn Đà tự thường kéo dài chân núi lên tới đỉnh núi. Chẳng qua là bởi vì là nơi cực bắc nên băng hàn quanh năm, lấ băng làm tường, vĩnh viên không tan chảy, bởi vậy trên Nguyệt Quế Sơn lấy hàn băng làm kiến trúc, thoạt nhìn khí thế cực kỳ hùng vĩ.
Vương Phật Nhi đi phía sau Nhan Long Thanh Tuyết vào Quảng Hàn cung, hắn liền cẩn thận quan sát, muốn xem xét một chỗ có khả năng làm nơi giam giữ đệ tử phạm tội. Nếu có thể thấy Lệ Khuynh Thành, cũng không ngoại trừ khả năng hắn có ý niệm cường hành đoạt người.
Chỉ là hắn nhìn tới nhìn lui, cũng nhìn không ra chút manh mối. Nhan Long Thanh Tuyết thấy hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, không khỏi buồn cười nhỏ giọng nói:
Vương Phật Nhi nghĩ cũng đúng, lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, liền cùng Nhan Long Thanh Tuyết đi lên núi.
Vương Phật Nhi gật đầu đồng ý, có Nhan Long Thanh Tuyết giúp hắn thập phần cảm kích, dù sao cũng nhanh chậm chỉ nửa ngày, chỉ cần có thể nhìn thấy Lệ Khuynh Thành thì Vương Phật Nhi cũng có phương pháp cứu người.
Nữ đệ tử dẫn đường kia sau khi vào Quảng Hàn cung thấy Nhan Long Thanh Tuyết hết sức quen thuộc với kiến trúc trong này liền cáo từ rồi rời đi. Nàng không sợ hai người này có gì bất thường, dù sao Quảng Hàn cung có đến mấy vận đệ tử, mỗi người võ công đều cao cường, coi như lòi ra hai địch nhân cũng dễ dàng giải quyết. Bởi vậy trong cung cũng không ngiêm ngặt.
Ngày nay Quảng Hàn cung có bẩy thế hệ môn nhân, tin tức Hình Ngọc bị thiệt thòi ở Đông Hải truyền về Quảng Hàn cung, người trong cung không chút kinh hoảng, dù sao truyện tình đại trận Cửu Linh Nguyên Mạch Tục Mệnh môn nhân vai vế cao cũng biết. Hành Đạo Trang để đệ tử mang tin lại đây nói Hình Ngọc muốn sớm khôi phục cần Xích Tinh Thai nội tu một thời gian, tạm thời chưa trở về núi, người trong Quảng Hàn cung không cần lo lắng. Truyện "Đại Viên Vương "
Hiện giờ nắm giữ quyền thế trong Quảng Hàn cung chính là Hình Ngọc và lục đại trưởng lão cùng thế hệ, lục gã trường lão này một thân công lực cũng thâm hậu vô cùng, mấy trăm năm trước cùng nhau bước vào tiểu thiên kiếp chi cảnh.
Nhan Long Thanh Tuyết biết từ lời Lăng Ba trưởng lão, chính là đệ tử Quảng Hàn cung đời thứ hai, tu vi niên kỉ cũng hơn trăm tuổi. Người Nhan Long gia bái làm môn hạ Lăng Ba trưởng lão, là một vãn bối có họ xa với Nhan Long Thanh Tuyết. Dù sao cũng không thể học được võ học thượng thừa Đông Ngao tộc, đã dứt khoát đến đầu nhập làm môn hạ Quảng Hàn cung, nếu là tu vi tiến bộ không tệ còn có cơ hội tấn thân vào địa vị cao thủ.
Dọc đường đi Nhan Long Thanh Tuyết đem các loại cấm kỵ trong Quảng Hàn cung nhất nhất nói cho Vương Phật Nhi, nói xong thì hai người cũng gần đến biệt viện Lăng Ba trưởng lão. Hai người vừa bước đến tòa nhà kiến tạo giữa sườn núi thì một tiếng hét ác liệt, đang quở trách: Truyện "Đại Viên Vương "
Lời nói phía sau Vương Phật Nhi không có nghe rõ, hắn thò tay bịt chặt tai. "Bà lão này mắng chửi người thật sự khó nghe, nếu đổi là ta nhất định giết sư tìm sảng khoái, chỉ là người bị chửi cũng là đồ đần hẳn là không bản lãnh như ta."
Nhan Long Thanh Tuyết cũng có chút xấu hổ, người ta sư phụ răn dạy và quở mắng răn dạy và quở mắng đồ đệ, lúc này thật sự đi vào không thích hợp. Nhưng một chân đã bước qua cửa cũng không thể thu về, chỉ có thể kiên trì đi vào.
Hai con mắt Vương Phật Nhi xoay chuyển liền thấy Lăng Ba trưởng lão đang ngồi trên vị trí cao, vị đại trưởng lão đời thứ hai này thân mặc cung trang nhìn từ xa cũng có chút phong thái, nhưng nhìn gần thấy quá già, chứng tỏ tu vi chưa đạt mức phản lão hoàn đồng làn da nhăn nhúm quắt queo dường như không có chứa một tí nước nào.
Còn nữ đệ tử quỳ trên mặt đất hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng, cúi đầu không nói bộ dáng có chút điềm đạm đáng yêu, trong lòng Vương Phật Nhi nổi lên ý niệm đồng cảm, thầm nghĩ: "Nếu ta là người dạy, chỉ sợ không cần vài ngày là có thể đề thăng lên ngũ phẩm công lực. Có học bà lão vênh mặt chỉ bảo như thế này tám đến mười năm cũng chỉ thất bại thôi. Chính mình dạy đệ tử không có phương pháp, lại trách để tử đần, sư phụ nàỳ cũng thuộc loại kém quá đi."