Thế có phải ngoan không? - Tên bắt cóc thấy Đường Tố Nhiên ngoan ngoãn chịu trói bèn cười khà khà.
Tên còn lại quay sang nói với Cố Minh Triết:
Giờ biết làm thế nào giờ? Muốn xuất ngoại thì không thể mang theo một đứa lớn thế kia được.
Chỉ còn cách ném xác cô ta ở nơi đồng không mông quạnh này thôi.
Buông cô Tố Nhiên ra.
Cố Minh Triết nhìn bọn chúng với ánh mắt kiên định.
Ông nội tôi là người trong quân đội.
Các người dám động vào chúng tôi, ông tôi sẽ cho các người biết tay.
Nói đoạn, hắn hất cằm với gã gầy:
Nhanh lên.
Cô Tố Nhiên! - Cố Minh Triết gào lên khi Đường Tố Nhiên bị vứt trên sàn xe như một miếng rẻ rách.
Mày yên tâm đi, kiểu gì mày cũng được tiễn cô ta một đoạn.
Điện thoại của cô cũng không cách nào kết nối được.
Giờ em đang ở đâu?
Cố Nam Thành dằn lòng lại, nói với Lục Nghiêm:
Cẩn thận một chút, nơi này nguy hiểm.
Tại sao Tố Nhiên lại biết Tiểu Triết? - Lục Nghiêm đứng trước mặt Cố Nam Thành, hỏi một câu không liên quan.
Giờ không phải là lúc phải biết điều này.
Tôi phải biết.
Lục Nghiêm đứng nghiêm ngắn, nhìn thẳng vào mắt của Cố Nam Thành.
Lúc bấy giờ Cố Nam Thành mới biết, cậu em trai của mình cũng đã trưởng thành từ lâu rồi.
Đáng ra Lục Nghiêm có thể tiến xa hơn bây giờ, thành công hơn bây giờ, nhưng chuyện của sáu năm trước đối với cậu ta cứ như cơn ác mộng.
Trong cơn ác mộng ấy, không chỉ có Đường Tố Nhiên bị thương, Lục Nghiêm cũng vậy.
Cố Nam Thành thở dài:
Xong hai cô cháu thân thiết với nhau.
Ngày bao nhiêu? - Lục Nghiêm nghẹn một hơi.
Ngày mười hai tháng mười hai.
Đoàng!
Thời tiết đang hanh khô bỗng giáng một tia sét.
Ánh sáng rọi khắp nơi, soi bóng hình cứng đờ như tượng đá của Lục Nghiêm.
Anh nắm chặt tay.
Thì ra là như vậy.
Chẳng trách năm đó anh điều tra được đứa con của cô đã mất rồi.
Anh còn tưởng cô sợ mình làm khó đứa trẻ nên mới giấu diếm cho nó giả chết.
Nào ngờ...!thằng bé đã qua đời rồi.
Đứa trẻ mà cô mang theo hôm đó lại là Cố Minh Triết, cháu trai của anh.
Vậy mà anh đứng trước mặt cô, xúc phạm mổ đứa bé đã qua đời, lại là con của cô.
Đáng lắm.
Lục Nghiêm sờ tay lên mặt mình.
Cái tát của cô dường như vẫn lưu lại cảm giác âm ấm.
Giá như nó để lại vết thương trên mặt, có lẽ sẽ giúp anh bớt đi một phần nào tội lỗi.
Lục Nghiêm! - Cố Nam Thành lay tỉnh em trai mình.
Đi tìm Tiểu Triết trước rồi nói được không? Bên kia có một căn nhà..
Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía con đường trước mặt.
Căn nhà mà Đường Tố Nhiên vừa nhìn thấy cách hai người không xa.
Trời có lẽ sắp mưa, mây âm u và gió cứ tát vào mặt liên hồi.
Lục Nghiêm trấn tĩnh lại bản thân, rồi theo chân Cố Nam Thành và cảnh sát đi tiếp.
Ở đây có vết máu.
Một người lên tiếng.
Có cả vết ẩu đả đánh nhau và một mảnh vải quần áo nữa.
Một người nữa bổ sung.
Máy bay đang ở đây!
Để tôi xem.
Cố Nam Thành cầm chiếc máy bay và miếng vải quần áo kia lên.
Vừa cầm được hai vật, tay anh đã nắm chặt lại đến nỗi những khớp xương kêu rắc rắc.
Lục Nghiêm hoảng hốt nhìn sang.
Anh có chắc là Tố Nhiên không?
Ch...!chắc...!- Cố Nam Thành khó nói lên lời.
Ban nãy trong cuộc gọi video, tôi thấy cô ấy mặc áo màu xanh.
Chỉ có cô mới ưa thích màu xanh lá cây, hơn nữa cũng chỉ có cô mặc màu xanh sáng chói mà vẫn đẹp như vậy.
Cố Nam Thành quay sang Lục Nghiêm, không biết an ủi cậu ta hay an ủi chính mình:
Cô ấy rất thông minh, cô ấy để lại dấu vết cho chúng ta.
Ở trên mặt đất, gần tảng đá, có một chữ được viết bằng tay, còn có máu ở gần đó.
"Biển!".
Cố Nam Thành đánh mạnh tay vào cây cổ thụ bên cạnh, gằn từng tiếng một:
Mà con đường dễ dàng xuất ngoại nhất ở đây là đi đường biển, trên những chuyến tàu xâm nhập bất hợp pháp.
Anh quay lại, quát lên với Lục Nghiêm:
||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||
Lục Nghiêm bấm điện thoại, đáp lời:
Ông nội đã ra lệnh rồi.
Nhà họ Cố và nhà họ Lục ở đây mà dám bắt cóc người thừa kế của Cố Nam Thành, đúng là tìm đường chết.
Nhưng trái lại với vẻ nhẹ nhõm của Lục Nghiêm, khuôn mặt của Cố Nam Thành lại càng thêm nặng nề.
Không kịp nữa rồi.
Anh bẻ bánh lái, gần như đánh cược cả mạng sống của mình để lái xe.
Dưới bánh xe rít gào là thanh âm run rẩy của anh: