Edit: uyenchap210
Thường Nghiên coi như không thấy, nên làm gì thì vẫn làm thế đó. Nhất là khi bên Hàn gia đến xem phòng tân hôn, nàng kiếm cớ mượn mẫu thêu, giữ Thường Ngưng trong phòng cả buổi, mãi đến khi bên Hàn gia lo liệu xong xuôi mới trở về.
Nhị thái thái tiếp bên Hàn gia cả ngày, lúc về tới Lan viên đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn gọi Thường Nghiên tới hỏi:
Thường Nghiên nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Thường Ngưng thì chỉ có thể thở dài dưới đáy lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đáp mẫu thân rằng:
Nhị thái thái gật đầu, lo lắng trong tâm cuối cùng cũng tiêu tan:
Thường Nghiên nghĩ nghĩ rồi đáp:
Nhị thái thái lại khuyên bảo:
Thượng thư bộ Lại quản lý việc kiểm duyệt, bổ nhiệm quan viên. Nếu có thể làm thông gia với một nhà như vậy, tương lai của con trai nhỏ sẽ không phải lo nghĩ.
Thường Nghiên cười nói:
Nhị thái thái đã rất mệt, cố nói vài câu với Thường Nghiên rồi đi nghĩ.
Thường Nghiên vô tình gặp Phan tiểu thư, hai người lại vô tình gặp Vương Hi và Thường Kha. Thế nên khi thái phu nhân và Hầu phu nhân bắt đầu sắp xếp lịch trình tham gia thọ yến của Trưởng công chúa Bảo Khánh, bốn tiểu cô nương đã thân thiết từ bao giờ, cũng thường cùng nhau đi dạo ở hoa viên, đến Tình Tuyết viên uống trà nói chuyện, hoặc là đến Liễu Ấm viên xem phòng ốc được tu sửa đến đâu, cùng bàn xem sẽ trang trí thế nào, kê ghế đá thế nào trong lương đình. Ai không biết nhìn qua còn tưởng là mấy tỷ muội ruột thịt yêu thương nhau.
Nhưng Thương Kha lại hơi bận lòng, cảm giác mình và Vương Hi không thân như trước nữa. Đôi khi, nàng muốn nói riêng với Vương Hi vài câu mà không có cơ hội.
Vương Hi cũng thấy phiền. Ban ngày vui vẻ với Thường Nghiên, Thường Kha và Phan tiểu thư thì không sao, nhưng đến tối, khi phải ở một mình là nàng lại nhớ tới cây đao đang cắm trong rừng trúc kia. Nàng cứ tự hỏi không biết nó còn ở đó không? Hay là đã được nhổ đi rồi? Cũng chẳng biết Trần Lạc còn đến rừng trúc luyện kiếm không?
Nàng rất muốn đi nhìn xem, nhưng bên cạnh không có Thường Nghiên thì lại có Thường Kha nên không thể tìm được lúc nào rảnh. Có lẽ nàng phải kêu Thanh Trù và Hồng Trù đi thay mình thôi.
Nhưng nàng chưa kịp dặn dò người dưới thì Thi tiểu thư đã vào kinh.
Thi gia cũng phái vú hầu tới báo tin cho thái phu nhân trước hai ngày giống như lúc Phan tiểu thư đến. Thái phu nhân thì báo cho mấy đứa Vương Hi trước một ngày để mọi người chuẩn bị cùng bà đi đón Thi Châu.
Vương Hi thấy phiền lắm. Nhưng nhìn ra được cơ hội của mình đến rồi nên nàng có thể bình tĩnh, cười híp mắt nghe mấy đứa Thường Nghiên nói chuyện.
Phan tiểu thư chỉ đơn giản là tò mò, cảm thấy phủ Vĩnh Thành Hầu này tự dưng đông vui ghê.
Thường Nghiên vẫn bình thản như hàng ngày, còn gợi ý với mọi người:
Thường Kha cười cười, không nói gì, trốn ở sau lưng mọi người, không quan tâm sẽ không chú ý tới tỷ ấy.
Chỉ có Thường Ngưng là quá đỗi mừng rỡ, ôm tay thái phu nhân, không ngừng hỏi khi nào Thi Châu vào thành:
Thái phu nhân mừng theo cháu gái:
Nói tới đây, bà hơi ngập ngừng.
Bà định cho Thi Châu ở Tình Tuyết viên, nhưng giờ Liễu Ấm viên vẫn chưa sửa xong nên chỉ có thể để Thi Châu ở Ngọc Xuân đường tạm thời. Nhưng những lời như này nói ra sao được. Mà chủ yếu là sợ Thi Châu phật ý. Con bé này nóng tính lắm, lại chơi rất thân với con bé A Ngưng.
Thái phu nhân cười cười:
Tức là sẽ ở tại Ngọc Xuân đường.
Mọi người mỉm cười, bao gồm cả Thường Ngưng.
Nhưng sau khi rời phòng, tất cả đều có thái độ khác nhau.
Phan tiểu thư hẹn Thường Nghiên, Vương Hi và Thường Kha:
Vương Hi từ chối khéo. Còn Thường Nghiên lại nhận lời, sau đó hai người sóng vai đi.
Rạng sáng hôm sau, cuối cùng thì Vương Hi cũng có thể đi xem cây đao cắm trong rừng trúc kia.
Nhưng kỳ lạ thay! Đã mười mấy ngày trôi qua, nắng trời cũng ngày một chói chang, thậm chí đêm hôm nọ còn đổ trận mưa giông, vậy mà dải lụa ở chuôi đao vẫn đỏ tươi như máu, không có vẻ tàn tã gì.
Vương Hi bĩu môi.
Thanh Trù báo:
Thế tại sao chàng vẫn cắm cây đao ở đó?
Vương Hi quay về Tình Tuyết viên với một tâm trạng chẳng vui vẻ gì. Nàng trang điểm một lúc rồi qua Ngọc Xuân đường. Ba vị tỷ muội Thường Ngưng cùng Phan tiểu thư đã đến trước và đang hầu chuyện thái phu nhân.
Gặp Vương Hi vào, Thường Ngưng đứng lên đầu tiên, nói:
Vương Hi chỉ cười không nói.
Thường Kha liếc Thường Ngưng, sau đó khen Vương Hi:
Vương Hi mặc váy mã diện xanh lá viền xanh bóng có thêu hoa diên vỹ, áo tay dài màu phấn thêu đuôi phượng hướng tâm, cùng với một bộ trang sức nam châu to bằng hạt sen, đơn giản mà hoạt bát, xinh tươi.
Phan tiểu thư cũng tấm tắc khen:
Vương Hi chưa bao giờ phụ lòng tốt của người khác. Nàng cười cong cong hai mắt, đáp:
Phan tiểu thư mím môi cười.
Thái phu nhân nói:
Có vẻ như mọi người đều rất coi trọng Thi Châu. Điều này khiến thái phu nhân vô cùng hài lòng.
Chốc lát sau, Hầu phu nhân tới.
Thái phu nhân đứng lên ngồi xuống, lầm bẩm:
Thường Nghiên liếc Thường Kha. Thường Kha cúi thấp đầu, không đáp lại Thường Nghiên.
Thường Nghiên nhếch môi cười.
Hầu phu nhân, Nhị thái thái và Tam thái thái chờ nữ quyến đến đông đủ. Mọi người lại được phen chào hỏi.
Bên ngoài vang lên từng đợt truyền bẩm "biểu tiểu thư vào phủ", "biểu tiểu thư vào phủ". Vương Hi thấy một bóng nữ cao gầy, mặc váy xếp ly trắng, khoác áo đỏ rực thêu hoa văn mây cuốn bảy màu hướng tâm, có bảy tám a hoàn vú hầu đi xung quanh.
Nắng sớm chiếu rọi làm bộ diêu* vàng trên đầu sáng lấp lánh. Nhưng đôi mắt hạnh tuyệt đẹp của nàng ấy còn sáng hơn, tựa như vầng thái dương giữa trời hè.
Bộ diêu là tên một loại trâm có tua rua, kiểu trang sức cài tóc rất được phụ nữ thời xưa ưa chuộng.
Phan tiểu thư híp mắt. Thi Châu và Vương Hi đều có nước da trắng như tuyết, mũi cao mắt to, xinh đẹp duyên dáng. Nhưng khí chất lại quá khác biệt.
Nếu nói Vương Hi là đóa hoa yêu kiều, quý báu trong nhân gian thì Thi Châu chính là bông gạo đỏ trên cao, kiêu hãnh và rực rỡ.
Thật thú vị!
Phan tiểu thư quay sang Thường Nghiên. Thường Nghiên đang đứng cạnh Thường Kha, mỉm cười im lặng. Chỉ có Thường Ngưng lon ton chạy lên trước thái phu nhân.
Hầu phu nhân đỡ thái phu nhân. Mấy đứa Vương Hi thì đứng sau lưng hai người.
Thi Châu ôm lấy Thường Ngưng rồi nắm tay nhau đi về hướng này. Phong thái của nàng ấy thật tự nhiên và ung dung.
Nàng ấy tiến lên hành lễ với thái phu nhân. Nhưng nàng ấy còn chưa nhún gối, thái phu nhân đã đỡ:
Thi Châu im lặng mỉm cười, để thái phu nhân đánh giá.
Mấy người Hầu phu nhân cùng góp lời.
Thi Châu chủ động chào hỏi Hầu phu nhân:
Mọi người bắt đầu chào hỏi nàng ấy.
Đến phiên mấy đứa Vương Hi thì nàng ấy lại hơi nhíu mày, hỏi Hầu phu nhân:
Hầu phu nhân chưa kịp mở miệng, thái phu nhân đã cười ha hả, nói:
Vương Hi và Phan tiểu thư chào Thi Châu.
Thi Châu đáp lễ, sau đó chào Thường Nghiên và Thường Kha. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại không nhịn được hướng về Vương Hi.
Đi cùng Thi Châu là vú Đan, thị tì của mẫu thân Thi Châu. Bà ấy dẫn một số vú hầu đến hành lễ với mấy người thái phu nhân.
Thái phu nhân khẽ gật đầu, kêu vú Thi tiếp đón vú Đan, còn mình thì để Thi Châu đỡ vào phòng khách đã chuẩn bị tiệc.
Thi phụ, Thi mẫu thể nào? Huynh đệ, tẩu tẩu, cháu trai trong nhà ra sao? Gần đây đọc sách gì? Lễ Phật Đản vừa rồi đi chùa miếu nào... Sau bữa ăn, thái phu nhân kéo Thi Châu ngồi trên sập La Hán, nói dông dài rất lâu.
Mới đầu, Vương Hi còn dỏng tai lắng nghe, nhìn qua nhìn lại Thi Châu và Thường Ngưng. Nhưng về sau, nàng không thể không khó chịu. Thi Châu đang nói chuyện với thái phu nhân nhưng thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá nàng, bị nàng phát hiện thì quay ngoắt đầu đi như không nhìn thấy.
Chẳng lẽ có một số người trời sinh đã không hợp nhau?
Từ lúc nghe thấy tên cho đến lúc gặp, nàng Thi Châu này đã tạo cho Vương Hi một cảm giác không thích nổi.
Mà Vương Hi lại là người biết yên bản thân. Nàng đang tính khi nào Thi Châu trả lời xong câu này sẽ đứng dậy xin về ngay. Nhưng Thường Kha ngồi bên cạnh lại kẽ kéo ống tay áo của nàng, thì thẩm:
Vương Hi gật đầu, ngáp một cái.
Vú Thi vội nháy mắt với thái phu nhân. Nhưng thái phu nhân đang nói cười hăng say, nào có chú ý.
Vú Thi chỉ đành dịu giọng:
Bấy giờ, thái phu nhân mới giật mình, cười nói:
Hầu phu nhân cười nói vui vẻ, cùng mọi người ra về.
Thường Ngưng muốn ở lại.
Hầu phu nhân không ngăn cấm, còn dặn Thường Ngưng:
Thi Châu cảm tạ Hầu phu nhân, kêu vú Đan tiễn bà và mấy đứa Vương Hi ra về.
Vương Hi thì thầm với Thường Kha:
Thi Châu thì hỏi Thường Ngưng: