Edit: uyenchap210
Dẫu sao Phùng Cao cũng nhìn Vương Hi lớn khôn. Mưu ma chước quỷ của nàng hầu như đều thành công nên nghe Vương Hi nói vậy, nỗi lo trong huynh ấy cũng vơi đi quá nửa, có thể bình tĩnh tiễn Vương Hi lên xe ngựa.
Vương Hi mệt mỏi một đêm, sau khi trở về lập tức nằm phịch xuống giường, đầu tiên là ngủ bù, sau đó lấy lại tinh thần qua dùng bữa trưa chỗ thái phu nhân. Thái phu nhân đang nói đến tiệc chúc thọ của Trưởng công chúa Bảo Khánh:
Thái phu nhân đã nói chuyện này rất nhiều lần.
Thường Kha lén kéo tay áo Vương Hi, thì thầm:
Đây là cái cớ vú Vương nghĩ ra. Vương Hi hàm hồ đáp. Thái phu nhân đã nói qua chuyện khác:
Mọi người mỉm cười thưa vâng, điệu bộ như thể được ra ngoài thành dạo chơi, ai nấy cũng vui vẻ hết sức.
Thường Ngưng thậm chí còn góp lời:
Thái phu nhân cười nói:
Mời Lê Hoa Ban và Liên Châu Phường.
Liên Châu Phường nữa ạ? - Đại nãi nãi bình thường không nói tiếng nào mà hôm nay lại sáng hai con mắt, coi bộ rất hào hứng.
Thái phu nhân cười ha hả:
Tất cả vui vẻ nói chuyện, chỉ riêng Vương Hi là chẳng có tâm trạng. Nàng chỉ muốn về ngủ thôi.
Chờ mãi mới tan thì Thi Châu lại mời trà mấy đứa bọn nàng, kể rằng nham trà này do thuộc hạ lúc trước của phụ thân nàng ta gửi từ Quảng Đông tới Phúc Kiến:
Đương nhiên Thường Ngưng sẽ tham gia, còn Vương Hi thì chẳng có hứng. Nàng lấy cớ phải chép kinh Phật cho bà nội cúng miếu để từ chối.
Thi Châu nhìn bóng lưng của nàng mà cười khẩy một tiếng.
Vú Thi biết chuyện bèn bẩm lại thái phu nhân. Nhưng thái phu nhân chẳng để tâm, còn cười ha hả:
Vú Thi nghe mà chỉ muốn bịt luôn lỗ tai.
Cụ của tôi ơi, mắt nào của cụ thấy được hai cô nương kia - một người nhanh quên, một người chịu được thiệt thòi vậy.
Cơ mà bà không dám nói câu này ra khỏi miệng nên chỉ có thể lo lắng trong lòng.
Ngược với đó là bên đại chưởng quỹ, quả nhiên không phụ sự nhờ cậy của Vương Hi. Mới được hai ngày, ông đã bảo Phùng Cao qua đưa túi thơm tết Đoan Ngọ cho nàng, nhưng thực chất là để nói về chuyện của Phùng đại phu:
Khi ấy, Vương Hi đã lờ mờ đoán được. Nàng thắc mắc:
Nếu vì danh lợi thì lúc trước đã không dừng chân ở nhà họ Vương, làm một thầy thuốc bình thường.
Phùng Cao thì thầm với Vương Hi:
Vương Hi từng nghe bà nội và mẫu thân kể về chuyện này, nhưng lúc đó nàng còn nhỏ nên không nhớ rõ lắm. Giờ nghe Phùng Cao nhắc đến, nàng lập tức hồi tưởng. Vụ án này đã xảy ra được ba mươi mấy năm về trước mà giờ vẫn chưa tìm được hung thủ. Trong số các sư huynh, sư đệ của Phùng đại phu, chỉ có một vị sư đệ qua nhà bên mượn ghế và Phùng đại phu đang buộc hoa giấy cho thê tử ở hậu viện là sống sót.
Phùng Cao càng hạ giọng:
Sau này để mượn lực nên đã nương nhờ họ Vương. Đương nhiên là Phùng Cao không nói câu này, nhưng Vương Hi tự sáng tỏ.
Nàng hỏi:
Phùng gia gia muốn ngao du khắp nơi cũng bởi vì chuyện này ư?
Ừ! Mở hiệu thuốc ở kinh thành cũng liên quan đến việc này. Sư phụ đã nghĩ hết biện pháp mà qua bao nhiêu năm vẫn không tìm được hung thủ. Sư phụ thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được nên muốn chuyển chỗ khác tìm xem. Nhưng sư phụ đã nhiều tuổi, đứng vững ở kinh thành lại không dễ dàng, nếu đi Tô Hàng, e rằng cũng chẳng còn sức và thời gian. Sư phụ định nhân cơ hội vào cung lần này, mượn thế lực của Nhị Hoàng tử để tìm bắt hung thủ.
Vương Hi nhíu mày, nói:
Phùng đại phu mua rất nhiều hương bách hoa của người ta, còn nói thủ pháp điều hương của Triều Vân rất giống với nhà vợ của ông.
Nếu là huynh đệ đồng môn, vậy chuyện này dễ giải thích rồi.
Phùng Cao nhìn Vương Hi bằng ánh mắt tán thưởng:
Muội đoán không sai. Sư phụ phát hiện Triều Vân kia có vấn đề nên mới quyết định vào cung. Sư phụ muốn gặp gã mấy lần nhưng đều không được. Mà lý do gã được xưng là đệ nhất điều hương của kinh thành cũng bởi có Đại trưởng công chúa Lâm An ưu ái. Nếu chúng ta cứ xông tới rồi lấy cứng chọi cứng thì chắc chắn không được.
Vậy thì chơi mềm!
Vương Hi híp mắt. Nàng tin Phùng đại phu không phải loại người bắn tên không nhắm đích. Ông ấy đã nói vậy tức là Triều Vân chắc chắn có vấn đề.
Phùng Cao cười khổ:
Sư phụ không muốn nói cho chúng ta cũng vì sợ muội đứng ra giúp ông ấy. Ông ấy không muốn muội bị cuốn vào.
Dù muội không giúp đỡ, nhưng với quan hệ giữa Phùng gia gia và nhà muội, họ Vương nhà muội có thể rũ sạch được sao?
Phùng Cao im lặng.
Vương Hi nói:
Phùng Cao tin.
Vương Hi lại hỏi:
Phùng gia gia nghi Triều Vân kia là ai?
Chính là Đại sư bá suýt cưới sư mẫu của chúng ta. - Phùng Cao nghiêm mặt. - Gã nguyên gọi là Trình Linh, là con trai của sư đệ đồng môn với sư tổ. Sau khi sư đệ của sư tổ qua đời, sư tổ đã nuôi dạy Trình Linh. Trình Linh theo học y thuật từ nhỏ, am hiểu phụ khoa và nhi khoa, hơn nữa còn rất giỏi, mới hai mươi tuổi đã có danh tiếng ở đất Thục.
Nhưng tính gã chất phác, sư mẫu không thích, sư tổ hết cách nên đã thuận theo ý sư mẫu. Sau khi sư phụ và sư mẫu thành thân, gã vẫn sống trong nhà sư tổ. Sư tổ áy náy với gã, vì vậy đã chia đất cho gã mở hiệu thuốc, cũng là để gã kiếm thê tử. Sau vụ cháy, duy chỉ có thi thể của gã khiến sư phụ thấy không ổn. Ngoại trừ sư thúc, sư phụ nghi ngờ gã nhất —— chỉ có gã có thể đi lại tùy ý trong nhà. Ngoại trừ sư phụ, cũng chỉ có gã có chìa khóa hòm xiểng đựng y thư của sư tổ. Khi sư mẫu qua đời được mười năm, lại có một người lạ mặt đã đến tu sửa phần mộ của gã.
Vương Hi gật đầu, nói:
Nếu như chỉ căm hận Phùng gia gia và Phùng nãi nãi thì gã phải giết cả Phùng gia gia nữa chứa? Tại sao lại giết mẹ con Phùng nãi nãi, bức chết sư phụ của mình, sát hại huynh đệ đồng môn? Và tại sao gã lại để Phùng gia gia và một sư đệ còn sống?
Vương Hi cảm giác như Trình Linh này không lên kế hoạch trước, mà là hành động bộc phát.
Quả nhiên, Phùng Cao nói:
Vương Hi chưa từng nghe đến quyển sách này. Nàng nhíu mày.
Phùng Cao kể:
Thiên Kim Phương là một trong những tác phẩm rất nổi tiếng của y học Trung Hoa, được sáng tác bởi Tôn Tư Mạo thời Đường, là một trong những bộ sách y học có giá trị được lưu truyền đến đời nay. Rất nhiều phương thuốc hay được ứng dụng ngày nay có nguồn gốc từ " Thiên Kim Phương".
Vương Hi hơi thổn thức. Nhưng nàng vẫn tỉnh táo nói:
Phùng Cao nói:
Vương Hi đáp: