Đinh Hồng Lệ phất tay, lực lượng ôn hòa đưa thuốc dẫn tiên dược bay về, nói:
Đinh Hạo đón lấy thuốc dẫn tiên dược thỏ con, bé mập bị hù ngu người lại bỏ vào bình ngọc lưu trữ.
Lúc trước Đinh Hạo không nhẫn tâm ăn chúng nó, không ngờ có cách vẹn toàn đôi bên thế này, không còn gì tốt hơn. Nếu có thể sử dụng lâu dài thì tốt hơn là một lần mổ gà lấy trứng.
Đinh Hồng Lệ cười khúc khích trên Đinh Hạo:
Đinh Hạo đỏ mặt tới mang tai.
Tuy Đinh Hồng Lệ luôn bế quan nhưng nắm rõ mọi chuyện bên ngoài trong lòng bàn tay. Huyền Sương Thần Cung thống trị Bắc Vực nhiều năm tất nhiên có đường tin tức của mình, mặt ngoài nhìn như hoàn toàn rút lui nhưng ai biết có bao nhiêu tai mắt của Đinh Hồng Lệ trong các đại châu?
Đinh Hạo nhanh chóng đổi đề tài:
Chắc Bắc vực Huyền Sương Chiến thần làm xong chuyện ở Thần Ân đại lục rồi, sau cuộc chiến tiên khí Đinh Hạo không thấy mặt gã. Nay các đại thế lực Thần Ân đại lục xâm nhập, Bắc vực Huyền Sương Chiến thần nên về Bắc Vực ngay mới đúng.
Đinh Hồng Lệ lắc đầu, nói:
Đinh Hạo ngẩn ra.
Có chuyện quan trọng hơn?
Có chuyện quan gì trọng hơn trở về cứu khí vận nhân loại Bắc Vực?
Đinh Hạo lại hỏi:
Đinh Hồng Lệ gật đầu.
Đinh Hạo kiềm không được hỏi:
Đinh Hồng Lệ giơ tay lên từ từ lột long nhãn đút vào miệng, phong tình liếc xéo Đinh Hạo.
Đinh Hồng Lệ nói:
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Này, lão nhân gia người là chúa tể Bắc Vực Huyền Sương Thần Cung bây giờ, là hy vọng của nhân loại Bắc Vực, là lực lượng cường đại nhất thống lĩnh nhân loại Bắc Vực, người có thể đừng thờ ơ như vậy được không? Người có thể nghiêm chỉnh một chút sao? Người có trách nhiệm một chút được không?
Đôi mắt phong tình của Đinh Hồng Lệ như có thể nhìn thấu lòng người:
Đinh Hạo cười tươi, không phủ nhận.
Đinh Hồng Lệ bỗng đứng dậy, đầy bá khí nói:
Lòng Đinh Hồng Lệ máy động, bão tuyết tụ thành cầu thang bạch ngọc, bao trùm hư không lan tràn đi xa. Đinh Hồng Lệ chân trần đạp trên thang băng xuống dưới, ý bảo Đinh Hạo đi theo.
Băng thang kéo dài.
Đinh Hồng Lệ, Đinh Hạo ra khỏi băng cung đến đỉnh Huyền Sương Thần Phong, nhìn xuống bốn phía. Biển mây mênh mông làm tinh thần người run lên, cảm thấy thiên địa rộng rãi, tâm tình nháy mắt nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đinh Hồng Lệ vung tay.
Biển mấy đầy trời chớp mắt biến mất, có thể sông núi gấm vóc trong phạm vi ngàn dặm.
Đinh Hạo than thở:
Câu thơ này rất thích hợp cho giờ phút này, ngày này. Khoảng thời gian này rồng rắn nổi lên, Vô Tận đại lục Bắc Vực đúng là nhân tài lớp lớp, hào kiệt đyà rẫy.
Đinh Hồng Lệ như biến thành một người khác, có khí thế của trí giả.
Đinh Hồng Lệ nói:
Đinh Hạo im lặng, hắn không đồng ý lời của Đinh Hồng Lệ.
Mấy ngày nay Đinh Hạo thấy nhiều cảnh đồ sát như Tu La, dù là sinh linh thấp hèn nhất cũng là sinh mệnh. Võ giả che chở nhân loại không phải câu nói suông, nếu không chống cự thì cuối cùng dòng máu nô lệ sẽ truyền nhiễm toàn chủng tộc.
Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:
Nghe Đinh Hồng Lệ nói Đinh Hạo giật nảy mình.
Nếu vậy thì Đinh Hạo hơi hiểu thái độ của Đinh Hồng Lệ đối với chiến tranh ở Vô Tận đại lục, nhưng việc đó là gì mà khủng khiếp đến thế?
Đinh Hồng Lệ nhìn Đinh Hạo hoảng hốt không nói nên lời, vén tóc cười quyến rũ:
Đinh Hồng Lệ giơ tay lên, một đoàn sáng màu trắng ngà bay qua.
Đinh Hạo nhận lấy, là quả trứng cỡ trứng gà, vỏ ngoài mỏng manh như ngọc thạch, nhiệt độ ấm áp hơi trơn trượt. Có hơi thở sinh mệnh yếu ớt toát ra từ bên trong.
Đinh Hạo nghi hoặc hỏi:
Đinh Hồng Lệ cười tủm tỉm nói:
Đinh Hạo lắc đầu, cất trứng đi.
Không ai hay thứ gì có thể thay thế vị trí đại ma vương Tà Nguyệt trong lòng Đinh Hạo, hắn tin tưởng nó sẽ không dễ chết. Có lẽ đại ma vương Tà Nguyệt có một đường sự sống.
Đinh Hạo hỏi:
Đinh Hồng Lệ gật đầu, nói:
Nói đến đây Đinh Hồng Lệ bất đắc dĩ nhún vai, nói:
Đinh Hồng Lệ ném một khối ngọc giản, bên trong có đánh dấu vị trí Thiên Cơ cốc rõ ràng.
Đinh Hạo cảm ơn, cất ngọc giản đi, tiếp tục bảo:
Thần Đình định xuống tay với Thanh Vân tông, ta chuẩn bị nghênh chiến, Đinh tỷ có đi không?
Không.
Đinh Hồng Lệ dứt khoát nói: