Lý Tàn Dương trừ đồng bạn, lộ biểu tình nghi hoặc nói:
Lý Tàn Dương nói vậy nhưng khóe môi giật giật. Thứ biểu muội của gã làm, mùi vị đó... Lý Tàn Dương thề dù mỗi ngày chanh cũng không muốn nếm món đó lần thứ hai.
Chính lúc này...
Một thanh âm lạnh lùng phát ra từ bên cạnh Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên.
Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ thiếu niên mặc áo xanh, dáng người gầy gò, mặt trắng, có chân mày liễu đứng bên cạnh Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương. Hai người không hề hay biết.
Lý Tàn Dương chắp tay nói:
Lý Tàn Dương nhận ra thiếu niên trông yếu ớt này chính là viện thủ của Thanh Sam Đông Viện, Lý Lan, một thiếu niên thiên tài cũng sâu không lường được như Đinh Hạo.
Khóe mắt Lý Lan liếc Đinh Hạo, Lý Y Nhược ở phía xa nói cười, giọng điệu không khách sáo nói:
Lý Tàn Dương cười nói:
Lý Lan nhẹ gật đầu làm động tác mời.
Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Lan đi tới bên cạnh Đinh Hạo, chào hỏi, ngồi cùng bàn.
Trong giọng nói của Lý Lan có chút châm chọc:
Đinh Hạo chỉ cười không nói.
Ngược lại Lý Tàn Dương nhạy bén bắt giữ được trong lòng nói của Lý Lan ẩn chứa sự khó chịu. Không lẽ viện thủ Thanh Sam Đông Viện cũng là người âm thầm ngưỡng mộ biểu muội của gã, cho nên mới hơi thất lễ?
Lý Lan nhanh chóng đổi đề tài, lạnh nhạt nói:
Đinh Hạo mỉm cười nói:
Đinh Hạo đưa đũa cho Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Lan, cười nói:
Được Đinh Hạo khen, Lý Y Nhược cười tươi.
Lý Lan ngần ngừ nhận lấy đũa.
Tiêu Thừa Tuyên biến sắc mặt như gặp phải chuyện gì cực kỳ khủng bố, vỗ trán nói:
Tiêu Thừa Tuyên nói rồi không quay đầu lại chạy trốn.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên, hắn biết tại sao Tiêu Thừa Tuyên bỏ chạy nhưng không nói ra.
Lý Tàn Dương há mồm cuối cùng khó khăn nhận lấy đũa từ tay Đinh Hạo, nhưng chỉ cầm chứ không chịu gắp đồ ăn.
Lý Lan không hiểu ra sao, vốn gã đến cơm xá là để ăn cơm cộng với thấy đói. Dĩa ăn trước mặt Lý Lan trông hình dạng không tệ, gã gắp một miếng đút vào miệng.
Đinh Hạo, Lý Tàn Dương lộ nụ cười kỳ dị.
Quả nhiên chớp mắt Lý Lan nhai vài cái rồi cứng người như bị sét đánh, mặt đen, trán toát mồ hôi lạnh như đang nhai độc dược chứ không phải thức ăn.
Chỉ trong giây lát Lý Lan ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, Lý Tàn Dương, sau đó như không có việc gì xảy ra tiếp tục nhai rồi nuốt.
Làm xong Lý Lan bưng ly rượu nhạt trước mắt lên uống một hơi cạn sạch, đặt đũa trên bàn không ăn tiếp.
Tuy nhiên Đinh Hạo, Lý Tàn Dương thấy rõ khi Lý Lan đặt đũa xuống thì ngón tay run run.
Lý Y Nhược không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy không khí hơi lạ. Lý Y Nhược nhìn mặt Đinh Hạo, Lý Tàn Dương, Lý Lan, biểu tình khó hiểu.
Đinh Hạo cười to, chậm rãi kẹp đồ ăn, từ từ nhai nuốt.
Động tác Đinh Hạo nhàn nhã, tư thế tiêu sái, ăn từng miếng rất cẩn thận như ăn một thứ tốt nhất trên đời này.
Lý Lan nhìn Đinh Hạo một lúc lâu sau khẽ thở dài, lắc đầu, nói:
Biểu tình Lý Tàn Dương khó tin nhìn Đinh Hạo như nhìn quái vật.
Đinh Hạo cười hì hì nói:
Đáy mắt Đinh Hạo lóe tia vui sướng khi người gặp họa gắp mấy miếng cho Lý Lan, Lý Tàn Dương.
Đinh Hạo cười nói:
Lý Tàn Dương biến sắc mặt, không thể ngồi yên nữa.
Lý Tàn Dương đứng bật dậy, nói:
Lý Lan cũng đứng dậy nói:
Hình như ta có chút chuyện, không kịp rồi, phải mau chóng xử lý.
A! Đúng rồi, Đinh Hạo, có tin tức cần cho ngươi biết. Gần đây ồn ào về di tích tông phái thượng cổ ở Tây Nham sơn mạch Tuyết Châu nghe nói đã bị công phá, phát hiện nhiều báu vật khiến các đại môn phái thèm muốn ở bên trong.
Lý Tàn Dương bỗng xoay người, nghiêm túc nói:
Đinh Hạo lập tức nghĩ đến một người, cười hỏi:
Lý Tàn Dương ngây ra:
Ngươi đã biết tin tức này?
Cha nó, không lẽ thật sự là hắn?
Đinh Hạo cảm thấy hắn rất có thiên phú miệng quạ.
Lý Lan cũng biết chuyện này, ánh mắt 'hãy tự cầu phúc' nhìn Đinh Hạo, nói:
Lý Tàn Dương gật đầu, nói:
Nói thật là Lý Lan, Lý Tàn Dương không cảm thấy sau ba năm Đinh Hạo có thể chiến thắng Mục Thiên Dưỡng, bây giờ càng không ủng hộ hắn.