Đinh Hạo nói:
Đinh Hạo rót một chút huyền khí băng sương phong tuyết vào kiếm đá, thanh kiếm biến trong suốt lấp lánh. Một đoàn sáng lạnh đáng sợ bắn ra thân kiếm. Trong không khí bỗng chốc lạnh lẽo, vách tường và mặt đất kết một tầng băng lam nhạt.
Uy lực thanh kiếm này trên cả trường kiếm của Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi ủ rũ.
Càng khiến Lư Bằng Phi tan vỡ là Đinh Hạo thử uy lực kiếm đá xong chưa ngừng lại, không biết hắn lấy đâu ra một thanh trường đao bằng đá, rồi trường thương đá, trường cung đá. Đinh Hạo một hơi đổi bảy, tám binh khí bằng đá, mỗi một cái có uy lực không thua gì kiếm đá của Lư Bằng Phi.
Lư Bằng Phi ngơ ngẩn.
Lư Bằng Phi hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ Lư Bằng Phi chưa thoát khỏi ác mộng.
Không chỉ là Đinh Hạo, Lý Lan cười tủm tỉm lấy mấy món ra khỏi bao tay trữ vật của mình. Kiếm đá, đao đá, chùy đá, các loại binh khí. Lý Lan đầy hứng thú nghiên cứu, tuy gã không nói gì nhưng rõ ràng là cố ý đả kích Lư Bằng Phi.
Không biết từ khi nào Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nắm một đôi chùy đá bát giác to, gã rót vào huyền khí phóng ra khí thế khiến người hoảng loạn.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vui sướng kheo khoang:
Mã Nhất Phi lặng lẽ lấy từ trong không gian trữ vật một thanh kiếm đá dài hai thước, rộng một thước huơ huơ.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hậm hực cất chùy đá của mình, không khoe nữa. Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phát hiện chùy đá của gã so với kiếm đá to của Mã Nhất Phi thì kích cỡ còn kém một bậc.
Lư Bằng Phi muốn hộc máu, hét to:
Sao các ngươi... Sao đều... Đều...
A! Chẳng qua là ngươi quá thành thật.
Lý Lan thản nhiên nói:
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ra vẻ nhà giàu mới nổi cuồng cười nói:
Đinh Hạo đếm, nói:
Lý Lan mỉm cười nói:
Mã Nhất Phi cũng báo số:
Năm cái.
Ta...
Lư Bằng Phi mặt lúc xanh lúc trắng liên tục biến đổi, không biết nên nói cái gì.
Lư Bằng Phi cho rằng sờ được một kiếm đá đẳng cấp huyền khí, có thể nổi tiếng một lân ai ngờ kẻ ngốc nhất, bi thảm nhất vẫn là gã. Người ta được bảo bối dù là ôs lượng hay chất lượng vẫn hơn Lư Bằng Phi gấp mấy lần, gã như đồ ngốc chạy đi khoe khoang.
Lư Bằng Phi giận điên lên:
Lý Lan liếc Lư Bằng Phi:
Lý Lan khinh thường nói:
Nói đến đây Lý Lan liếc Đinh Hạo, nói:
Lư Bằng Phi câm nín:
Ta...
Đúng vậy. Tiểu tử, sau này học khôn chút, tăng ánh mắt đi. Mới rồi ngươi biểu diễn rất ngu.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong trợn mắt trừng Lư Bằng Phi, gã dần mất hứng thú với đệ tử ký danh này có chút khôn vặt nhưng không đáng làm việc lớn.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong tới trước mặt Đinh Hạo, cười hỏi:
Đinh Hạo thành thật nói:
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong:
-...
Lý Lan, Mã Nhất Phi kiềm không được cười phá lên.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói:
Đinh Hạo:
-...
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu:
Một đám người nói cười, không khí cực kỳ hòa hợp.
Chỉ có Lư Bằng Phi là sắc mặt âm trầm không nói câu nào, gã phát hiện không thể dung nhập vào tiểu đoàn thể này. Ánh mắt Lư Bằng Phi nhìn đám người Đinh Hạo dâng lên độc ác, ghen ghét rồi lại cẩn thận che giấu.
Lư Bằng Phi nhân lúc không ai chú ý đút tay vào ngực áo, sờ vòng bạc, gã quyết định.
Chính lúc này...
Biến dị đột nhiên xảy ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không hiểu sao không gian di tích thượng cổ chợt vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất rung động dữ dội, đá vụn và bụi đất rớt xuống như có động đất, vô cùng đáng sợ.
Một thanh âm điên cuồng vang bên tai mỗi người trong không gian di tích thượng cổ.
Thanh âm này tràn ngập tang thương và bạo ngược, như quái thú ngủ say nhiều năm thức tỉnh gầm rống. Khí thế khó tả tràn ngập các góc không gian di tích thượng cổ tối đen. Mọi người, dù thực lực cao hay thấp đều cảm thây trong bóng tối có bàn tay u linh bóp cổ mình, hít thở khó nhọc.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biến sắc mặt, gã cảm nhận được hơi thở đáng sợ này, dường như thanh âm kia không phải phát ra từ sinh vật sống.