Trước kia Triệu Tinh Thành ỷ vào biết một vài chiêu thức tụ tập một đám thiếu niên du con làm mưa làm gió trong khu bần dân, hưởng thụ cảm giác ai nấy sợ hãi mình. Triệu Tinh Thành cho rằng đó là cảm giác cường đại, nhưng trong thời gian này khi gã cải tà quy chính, thấy sự tôn kính, cảm ơn trên mặt mọi người thì Triệu Tinh Thành mới thấy lúc trước gã ấu trĩ cỡ nào.
Đinh Hạo vỗ vai Triệu Tinh Thành, nói:
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Đinh Hạo kiểm tra tiến độ tu luyện của đám nhỏ khoảng một canh giờ, mang theo bọn chúng tu luyện. Trong phút chốc ngoài sân tràn ngập tiếng cười đùa, khu bần dân bừng bừng sức sống. Mỗi người đều cảm giác hy vọng, không còn buồn bã nặng nề.
Mặt trời đã xuống núi.
Trên cây cột to bốn phía sân tu luyện cắm ngọn đuốc đốt lửa kêu tí tách, chiếu sáng sân.
Đinh Hạo chỉ đạo bọn nhỏ xong ngẫm nghĩ, kêu Triệu Tinh Thành tới gần.
Đinh Hạo nói:
Triệu Tinh Thành ngẩn ra:
Đinh Hạo gật đầu, nói:
Ta có chút chuyện cần xuống núi giải quyết.
Nhưng mà...
Triệu Tinh Thành vô cùng kinh ngạc nói:
Đinh Hạo mỉm cười nói:
Triệu Tinh Thành ngẫm nghĩ thấy đúng, trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung chỉ có Đinh Hạo và một số người có tư cách nói câu này, người khác mà nói thì càng như trò cười.
Đinh Hạo ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
Triệu Tinh Thành hưng phấn gật đầu, nói:
Triệu Tinh Thành không thể không hưng phấn, Đinh Hạo giao trách nhiệm ý nghĩa gã bước vào vòng tròn phe Đinh Hạo, được hắn công nhận. Mặc dù Triệu Tinh Thành không được lợi gì nhưng đối với gã có được tình bạn với Đinh Hạo đã đủ kiêu ngạo, vinh diệu.
Đinh Hạo nhìn dáng vẻ của Triệu Tinh Thành, mỉm cười nói:
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Đinh Hạo âm thầm chuẩn bị rất nhiều, tốn điểm cống hiến cho môn phái đổi nhiều vật phẩm. Đinh Hạo dặn dò với các bằng hữu như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực, Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên, Lý Y Nhược, kế hoạch đã chuẩn bị gần hết.
Đinh Hạo định tìm Tạ Giải Ngữ chào hỏi.
Tiếc rằng thiếu nữ huyết mạch Tạ Giải Ngữ vẫn đang trong giây phút mấu chốt kích phát lực lượng huyết mạch. Trên dưới tông môn cực kỳ chú trọng đệ tử huyết mạch, phái trưởng lão bảo vệ, từ chối mọi người viếng thăm. Đinh Hạo đi hai, ba lần không gặp được Tạ Giải Ngữ đành quay về.
Hôm nay Đinh Hạo đến tìm Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, yêu cầu xuống núi tự do rèn luyện.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hơi bất ngờ, lần đầu tiên không độc miệng.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhíu mày nói:
Đinh Hạo mỉm cười nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một khối đá to cách Đinh Hạo không xa vỡ vụn.
Mắt Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sáng rỡ nhìn chằm chằm Đinh Hạo giây lát, cười to bảo:
Đinh Hạo khom người nói:
Đa tạ Vương giáo sư.
Cảm tạ ta làm gì?
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong sờ cằm râu ria, cười gian nói:
Đinh Hạo cười khờ không nói gì.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong râu xồm vuốt cằm trầm ngâm nói:
Đinh Hạo cười nói:
Lúc trước ta đã nghĩ đến chuyện này, nếu Tổng giáo viên đã nhiệt tình giúp thì ta xin đa tạ.
Bà nội nó, thằng nhóc nhà ngươi quả nhiên sớm tính kế bọn họ tử!
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong trừng Đinh Hạo, ngẫm nghĩ, lấy ba miếng đá to cỡ bàn tay ra khỏi ngực.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đưa chúng cho Đinh Hạo, nghiêm túc nói:
Đinh Hạo nhận lấy Thanh Ngọc Thạch Bàn nhìn kỹ, ngọc thạch màu xanh hình dạng như miếng bánh, giống đĩa bay thu nhỏ vô số lần. Mặt ngoài Thanh Ngọc Thạch Bàn khắc minh văn vô cùng phức tạp, lớn nhỏ, dài ngắn khác nhau, như trời sao rậm rạp, phong phú phát ra lực lượng khủng bố không dễ phát hiện.
Đinh Hạo cực kỳ cảm kích Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.
Tuy bình thường Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói chuyện độc miệng, biểu tình đáng đánh nhưng luôn quan tâm các đệ tử, đặc biệt là với Đinh Hạo. Cho đến nay Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong luôn đặc biệt chăm sóc Đinh Hạo, hôm nay tặng cho vật quý giá như vậy.
Đinh Hạo cúi đầu chân thành nói:
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khẽ thở dài:
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ngừng một chút, tiếp tục bảo: