Đinh Hạo nhíu mày hỏi:
Tưởng Địa Sinh đương nhiên gật đầu, nói:
Đinh Hạo mỉm cười hỏi:
Nụ cười đầy mỉa mai.
Tưởng Địa Sinh cũng mỉm cười nói:
Đinh Hạo gật đầu, chợt nghĩ đến điều gì, nói:
Tưởng Địa Sinh mỉm cười nói:
Đinh Hạo mỉm cười nói:
Ngươi thật xem trọng ta.
Chú trọng mỗi một đối thủ là tôn trọng kẻ địch và có trách nhiệm với mình.
Tưởng Địa Sinh nghiêm túc nói:
Sự thật chứng minh ta chú trọng là chính xác. Nếu không phải tối nay lấy Phong Lôi Song Kiêu làm mồi thì ta sẽ không biết Phượng Hoàng Nữ, Tóc Tím Mắt Bạc, hai thiên tài xếp hàng đầu trên Bảng tiềm long Tuyết Châu cũng là người Vấn Kiếm tông, mấy năm nay Vấn Kiếm tông có mục tiêu không nhỏ.
Bọn họ không phải là người của Vấn Kiếm tông, họ chỉ là bằng hữu của ta. Lại nói ngươi có kiên nhẫn nói nhiều với ta như vậy chắc cho rằng tối nay nắm giữ phần thắng rồi?
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Vấn Kiếm sơn trang bên bờ Kính hồ.
Tưởng Địa Sinh phân tích rõ ràng, mắt tỏa sáng dưới ánh trăng.
Tưởng Địa Sinh cười, tiếp tục bảo:
Đinh Hạo cười tươi khoe răng trăng dưới ánh trăng, nói:
Tưởng Địa Sinh ngẩn ra, biến sắc mặt, biểu tình cảnh giác nói:
Đinh Hạo cười to bảo:
Đinh Hạo chưa nói hết câu người phát ra ánh sáng rực rỡ, hơi thở suy yếu không còn.
Một đốm lửa vàng nhen nhóm trong tay Đinh Hạo chớp mắt rực cháy, nửa bên trái cơ thể bị bao phủ hoàn toàn. Một bông tuyết lấp lánh hiện ra trong bàn tay phải của Đinh Hạo, băng tuyết tỏa khí lạnh vô tận tràn ngập nửa người phải.
Vấn Tình Đao và thanh kiếm rỉ sét chớp lóe ánh sáng xuất hiện trong lòng bàn tay Đinh Hạo.
Càng khiến Tưởng Địa Sinh rớt tòng mắt là năm lỗ máu ghê người kỳ diệu khép lại ngay, da thịt trơn nhãn không có vết hằn. Trừ y phục rách lỗ thủng ra, không ai tin nổi Đinh Hạo từng bị thương. Mặt Đinh Hạo từ trắng bệch biến hồng hào, nếu không phải máu dưới lòng bàn chân chưa khô cạn thì dễ khiến người nghĩ lầm là máu đã chảy ra trở về người Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười tươi như hoa:
Con ngươi Tưởng Địa Sinh co rút.
Giờ phút này, Đinh Hạo phát ra hơi thở đáng sợ hơn cuộc chiến Kính hồ, làm gì có vẻ bị thương? Tưởng Địa Sinh chưa kịp phản ứng thì chuông cảnh báo vang lên trong lòng. Tưởng Địa Sinh bản năng tránh sang bên, mở ra huyền khí phòng ngự trên người, ánh sáng chói lòa nở rộ hình thành tường ánh sáng vàng chắn trước mặt gã. Tưởng Địa Sinh nhanh chóng lùi lại.
Trong phút chốc, Tưởng Địa Sinh cảm giác có hai luồng sáng bạc và vàng xẹt qua, sát khí sắc bén làm da thịt gã mát lạnh.
Răng rắc!
Tưởng Địa Sinh sợ muốn chết. Tường ánh sáng Bất Động Kim Cương Thuẫn huyền khí phòng ngự lục giai trên người Tưởng Địa Sinh đủ chịu cường giả cao giai Đại Tông Sư cảnh hết sức đánh một kích thế nhưng lần đầu tiên tiếp xúc ánh sáng vàng kim tan vỡ như búa sắt đập ngói vụn. Sát khí vàng sắc bén như giòi trong chân bám riết không tha.
Lòng Tưởng Địa Sinh lạnh lẽo, nhờ vào Bất Động Kim Cương Thuẫn huyền khí phòng ngự cản giây lát rốt cuộc gã có thời gian rút kiếm.
Keng keng keng!
Luồng kiếm quang rực rỡ bắn lên cao.
Bản lĩnh của Tưởng Địa Sinh có mười phần trăm nằm trong thanh kiếm rỉ sét này. Có thanh kiếm rỉ sét trong tay, Tưởng Địa Sinh bình tĩnh tinh thần. Tưởng Địa Sinh cười to, phất ra rải ánh sao đầy trời, từng dóa kiếm hoa như cơn mưa đổ ập xuống. Tưởng Địa Sinh công kích Đinh Hạo.
Nhưng...
Mọi chuyện trước mắt phá hủy lòng kiêu ngạo của Tưởng Địa Sinh.