Sát khí tập trung vào Lục Hùng Phi, mắt thấy đã muốn ra tay.
Lục Hùng Phi cũng không để ý. Dưới hàng mày trắng, một đôi mắt đầy lệ khí bắt đầu lộ ra hàm ý khiêu khích trắng trợn.
Khí Thanh Sam vẫn im lặng không lên tiếng, lúc này mới chậm rãi đứng lên. Mái tóc dài xám trắng không gió tung bay. Hắn nhìn chăm chú vào Lục Hùng Phi, nói:
Có lời gì, cứ nói rõ ràng ra đi. Lại là lão già mấy trăm tuổi, cần gì phải giả vờ ngang ngược, trái lại khiến đám hậu bối coi thường!
Ha ha ha, Khí lão nhi, nghe nói ngươi bởi vì chuyện của đại đồ nhi, nản lòng thoái chí, đã sớm không để ý tới chuyện lớn chuyện nhỏ trong Vấn Kiếm Tông. Sau này vì Đinh Hạo, lại có thể lần thứ hai phá giới, can thiệp vào thế tục. Thực sự đáng tiếc, Đinh Hạo là kỳ tài ngút trời như vậy, lại có thể rơi vào trong tay Vấn Kiếm Tông của ngươi. Khí lão nhi, đại nạn rơi xuống, chỉ sợ bộ xương già này của ngươi cũng chưa chắc có thể che chở cho Vấn Kiếm Tông vượt qua kiếp nạn lần này.
Lục Hùng Phi rướn đôi mày trắng, thái độ càng thêm cuồng ngạo.
Khí Thanh Sam cười lạnh nói.
Lục Hùng Phi gật đầu, gằn giọng nói ra từng chữ:
Được, xem ngươi đắc ý đến khi nào. Nếu đã nói tới đây, vậy ta cũng nói rõ ràng cho ngươi biết. Ngươi nhường ra mỏ huyền tinh thạch ở phía sau núi, trái lại sẽ thả cho Vấn Kiếm Tông ngươi một con đường sống!
Cái gì?
Khẩu khí thật là lớn!
Cho rằng mình là gì chứ?
Trong đại điện nhất thời vang lên những tiếng quát mắng.
Tuy rằng Lục Hùng Phi đã từng là đệ nhất cao thủ Tuyết Châu, nhưng đây là chuyện đã qua. Hắn lại dám nói ra những lời như vậy, quả thực chính là muốn chết.
Lý Kiếm Ý vỗ bàn. Vị chưởng môn nhân vẫn luôn trầm mặc này cười lạnh nói:
Lời này của chưởng môn nhân có một loại mị lực kỳ lạ, khiến nhiệt huyết của tất cả mọi người ở đây đều trở nên sôi trào.
Nhưng đón lấy lại là nụ cười nhạt đầy vẻ xem thường của Lục Hùng Phi.
Lục Hùng Phi cười ha ha.
Lời nói vừa dứt, khí thế toàn thân Lục Hùng Phi tăng vọt. Thần thái nhất thời trở nên lạnh lùng hung ác.
Trong nháy mắt khí thế bạo phát, khiến rất nhiều người ở đây đều cảm giác được hít thở khó khăn.
Một vài đệ tử nòng cốt của Vấn Kiếm Tông, hoảng sợ nhìn lão nhân giống như cuồng sư này, mơ hồ có một loại ảo giác, dường như đang đối mặt với một vị ma thần không thể chiến thắng. Bọn họ có một cảm giác ngưỡng mộ. Trong tầm mắt bọn họ, thân ảnh của lão nhân này tăng vọt gấp mấy lần, quả thực sắp chạm tới đỉnh đại điện.
Khí Thanh Sam bước từng bước từ trên bậc thang đi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ đã từng là đối thủ cũ. Mái tóc dài màu xám trắng bay phất phới. Cũng không thấy hắn làm gì, nhưng khí thế cường đại phát ra từ trên người Lục Hùng Phi, trong nháy mắt đã biến mất.
Các đệ tử quan trọng của Vấn Kiếm Tông vừa nãy còn chìm trong ảo giác, phút chốc chỉ cảm thấy tâm thần chấn động. Khi nhìn lại Lục Hùng Phi lần nữa, loại cảm giác ngưỡng mộ kia đã biến mất, chỉ còn là một lão nhân bình thường mà thôi.
Lục Hùng Phi lạnh lùng cười.
Con ngươi trong mắt Khí Thanh Sam thoáng co lại:
Trong mắt Lục Hùng Phi dâng trào một ánh nhìn đầy đắc sắc. Hắn cười lạnh nói:
Nói xong, Lục Hùng Phi cười ha ha một tiếng, xoay người chậm rãi về phía cánh cửa tiến ra ngoài.
Một tiếng thở dài vang lên. Vị này đã từng là đệ nhất cao thủ Tuyết Châu, biến mất ở phía xa.
Trong tiếng thở dài cuối cùng này, mọi người nghe rõ có mùi của một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.
Các tông môn siêu cấp của đại châu khác đang lao tới đây. Điều này cũng có nghĩa là học viện Thanh Bình cũng sẽ bị trùng kích cực lớn. Thiên hạ đã loạn. Khi dòng nước xiết tiến vào trong thiên địa, xem các đại môn phái làm sao ứng phó được, làm sao có thể chỉ lo cho bản thân mình khiêm tốn trở ra?
Ánh mắt mọi người, đều rơi vào trên người ba người Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ và Khí Thanh Sam.
Đường Phật Lệ hừ lạnh một tiếng, nói:
Lời nói này vang vọng ở bên tai mỗi người.
...
...
Trong không gian mờ tối. bên tai vĩnh viễn vẫn nghe được tiếng nước chảy tí tách. Dường như có nước từ mái hiên giọt xuống, giống như cát chảy liên tục không dừng.
Đường dưới chân thoạt nhìn nhấp nhô không bằng phẳng, lại có vật chất phủ dày có màu xanh xám giống như rêu. Bước lên lại có cảm giác cực kỳ trơn trượt. Càng ngày càng đi sâu vào trong, địa thế càng trở nên kỳ quái. Thạch bích trên đỉnh đầu, cũng càng ngày càng thấp hơn.
Đây là đoạn tây du Cổ Lộ thứ bảy.
Một thế giới hang động dưới lòng đất.
Không gian mờ tối, không khí bị đè nén. Áp lực của pháp tắc càng ngày càng rõ ràng, khiến bất kỳ một người nào tiến vào trong đó, đều cảm giác được áp lực. Theo thời gian trôi qua, người ta sẽ có một loại cảm giác bị ánh sáng lờ mờ này cắn nuốt. Nếu vẫn tiếp tục không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, rất nhiều người thậm chí sẽ nổi điên!
Thạch nhũ từ thạch bích trên đỉnh đầu rũ xuống, mơ hồ lóe ra hào quang kỳ lạ, mỹ lệ lại nguy hiểm trí mạng.