Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 2

Editor: Sam Sam

Beta-er: Mai Tuyết Vân

Mục lịch năm 43, ngày mồng tám tháng ba này, kinh thành là trung tâm thương mại chính trị đứng đầu Mục Thiên quốc đã xảy ra ba chuyện lớn.

Ba chuyện lớn này gần như đã phá vỡ cuộc sống tẻ nhạt liên tiếp mấy tháng

qua ở kinh thành, mỗi việc đều trở thành đề tài bàn luận sau khi mọi

người ăn xong rãnh rỗi, mà nhân vật chính của cả ba sự việc cũng may mắn nhân cơ hội lần này, vinh dự được lựa chọn làm nhân vật được tranh luận nhiều nhất hàng năm của kinh thành.

Chuyện thứ nhất chính là

Đại hoàng tử Mục Thịnh người được Mục Thiên Hoàng* thương yêu nhất Mục

Thiên quốc bị người ta xé rách áo ngoài, trói gô cổ khiêng đến cửa phủ

Thịnh Vương, nếu không phải là quản gia hô to Vương gia, mọi người cũng

sẽ không nghĩ đến người tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, mặt đầy bùn

bẩn phía trước chính là Đại hoàng tử tôn quý nhất Mục Thiên quốc, Thịnh

Vương gia.

(Mục Thiên Hoàng*: hoàng đế Mục Thiên, dù không phải

tên riêng nhưng lại được tác giả sử dụng xuyên suốt tác phẩm như một

danh xưng riêng biệt. Nên nhóm editor xin phép được để nguyên danh xưng

như vậy.)

Nghe nói, Đại hoàng tử Mục Thịnh là người lãnh khốc

nóng nảy, trầm mặc ít nói, nhưng bởi vì được Hoàng đế hết mực tiên

tưởng, cho nên càng thêm hung ác tàn bạo, không coi trọng luật pháp. Từ

trước đến nay mọi người đối với sự vui buồn thất thường của hoàng tử đều tức giận nhưng không dám nói gì, mà lần này không biết là người nào can đảm như vậy có gan dám dùng cách này đưa Đại hoàng tử tới cửa Vương

phủ, hơn nữa còn là “Chuyến xe đặc biệt“.

Trước tiên không nói

đến việc xóc nảy khó chịu, bởi vì bình thường kéo phân mà xe lừa bốc lên mùi hôi thối, chỉ nói đến diện mạo thanh tú đẹp đẽ của người “phu xe”

áo trắng, đã khiến mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

“Dừng---------”

Kèm theo câu nói là một giọng nam nhu hòa, chiếc xe lừa kéo phân mang theo

một người bị bao bọc thành cái bánh chưng đứng ở cửa Thịnh Vương phủ.

“Mau mời người chủ quản của Vương phủ ra đây nghênh đón Vương gia nhà các

người, nếu không. . .” Thiếu niên áo trắng cố ý dừng một chút, khóe mắt vẽ lên nét cười, vui đùa cười nói, “Nếu không Vương gia của các người

sẽ tức giận.”

Thị vệ gác cửa nửa tin nửa ngờ nhìn gương mặt đầy ý cười của thiếu niên áo trắng một chút, lại nhìn thấy người bị quấn

thành bánh chưng trên xe lừa, ngờ vực chạy vào Vương phủ.

Một lát sau, một nam tử trung niên mang cơ thể mập mạp lảo đảo đi ra từ trong vương phủ.

Ông ta ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn bốn phía một chút, lại đánh giá thiếu

niên áo trắng từ trên xuống dưới một lượt rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Là ngươi nói muốn bản quản gia nghênh đón Vương gia?”

Thiếu

niên mặc áo trắng khoanh tay đứng dậy, đôi mắt linh hoạt như nước đảo

quanh, khóe miệng tràn đầy ý cười cong lên: “Thì ra quản gia của Thịnh

Vương phủ cũng chỉ còn lại một người.”

Quản gia kia nghe xong câu nói của thiếu niên, gương mặt tức khắc biến thành màu đỏ tía.

Vì giữ gìn sự tôn nghiêm của Thịnh Vương phủ, người quản gia béo mập kéo

thắt lưng của mình lên, lớn tiếng quát: “Tiểu tử ngạo mạn từ đâu tới,

lại dám khi dễ Vương phủ của ta không có người, ngươi cũng không mở to

mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, bây giờ người nào đang liều chết

trước cửa Vương phủ! Ta khuyên ngươi thừa dịp bây giờ ta còn chưa tức

giận, mau mau rời đi, nếu không chờ tới lúc Vương gia của chúng ta trở

lại, ngươi sẽ chịu không nổi.”

Thiếu niên áo trắng nghe lời quản

gia nói, chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười gian xảo lần nữa, sau đó từ từ quay đầu nói với “bánh chưng” nằm trên xe lừa: “Thật

sao? Nhưng mà, bây giờ Vương gia nhà ngươi đã tới, mà ta cũng không có

gì phải chịu không nổi!”

Quản gia nghe vậy, theo ánh mắt của

thiếu niên nhìn về phía người trên xe lừa, vậy mà, khi ông ta thấy rõ

người trên xe lừa thì đột nhiên sắc mặt trở nên kinh sợ.

Người trên xe lừa lại là. . . . . .

Mọi người còn chưa biết rõ là chuyện gì đang xảy ra, đã nhìn thấy quản gia

vừa mới tỏ vẻ ra oai đã đột nhiên run rẩy quỳ xuống, sau đó nói hai từ

khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt: “Vương gia.”

Mọi người đều khiếp sợ.

Mà thiếu niên áo trắng vẫn đứng chắp tay như cũ, nhàn nhạt nói: “Phiền

ngươi chờ sau khi Vương gia của các người tỉnh dậy thì chuyển lời với

hắn, nói tiểu thư nhà ta kiến thức nông cạn, không tiếp nhận nổi sự

chiếu cố của Vương gia, mong rằng Vương gia tự trọng mà hành xử đúng

mực.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “tự trọng”, mặc kệ gương mặt của quản

gia đen lại trong nháy mắt còn mọi người thì sững sờ rồi nghênh ngang mà đi.

Mà chuyện thứ hai là việc bên trong kinh thành lại đột nhiên xuất hiện một vị mỹ nhân tuyệt thế không ai sánh bằng.

Bởi vì sự xuất hiện của nàng, khiến cho vị trí của Lâm Hinh Tuyết vốn được

ca tụng là “Đệ Nhất Mỹ Nhân Thượng Kinh” rớt xuống ngàn trượng.

Nữ tử này da trắng nõn, hai hàng lông mày dài mảnh như vẽ, đôi mắt sáng

ngời giống như ánh trăng ban đêm làm cho người ta không thể rời mắt,

dưới đôi mắt là một chiếc mũi thẳng đứng xinh xắn, xuống chút nữa còn có một đôi môi mỏng gợi cảm.

Xinh đẹp lạ thường khiến người khác không thể rời mắt.

Một chiếc áo trắng đơn giản trang nhã vòng quanh dáng người thướt tha của

nàng, gương mặt tuyệt thế giống như tiên nữ rung động lòng người, mà

thần sắc lười biếng trên gương mặt lại làm cho vẻ đẹp không chân thật

của nàng càng tăng thêm vài phần mềm mại nữ tính, khiến mọi người xung

quanh chấn động phải hít vào một hơi, giống người đang vùng vẫy giữa

biển rộng mênh mông đột nhiên thấy được bờ thì đầu óc mơ hồ lập tức có

cảm giác, hai chân vô lực lập tức ra sức quẫy đạp tìm đường giữ mạng.

“Loảng xoảng …”

“Bốp…”

Là tiếng động của chiếc đũa rơi trên mặt đất hoặc là người đi đường va chạm vào nhau.

Mà dường như người nào đó gây nên sự “náo động” lại không hề để ý đến điều này, tùy ý duỗi cái lưng đang mệt mỏi, hỏi nữ tử thanh tú phía sau:

”Hoa Khê, chuyện làm được như thế nào rồi?”

Nữ tử sau lưng được

gọi là Hoa Khê đã sớm quen với việc tiểu thư nhà mình tạo ra chấn động, mặt không đổi sắc nói với người phía trước: “Tiểu thư, em làm việc

người còn lo lắng nữa sao? Lúc ấy người không nhìn thấy gương mặt đen

như than của tên quản gia kia.”

“Ha ha.” Nghe vậy, thiếu nữ mỉm

cười, bộ dáng tươi cười như hoa đâm bị thương ánh mắt của mọi người,

”Đại hoàng tử sao? Được Hoàng đế tin tưởng nhất? Xem ra, mấy ngày nay,

cuộc sống của Mục Thiên rất nhàn nhã, đến lúc để cho hắn hoạt động một

chút rồi.”

“Lần này, hắn có chịu được.” Hoa Khê mỉm cười, sự giảo hoạt tràn ngập trong đôi mắt linh hoạt như nước, “Trong hai năm qua,

Mục Thiên dưới sự giám sát của tiểu thư và các sư huynh đã chăm chỉ rất nhiều, cuốc sống của mọi người cũng khá. Mọi người đều nói Hoàng đế

siêng năng yêu dân, không biết đây đều là công lao của tiểu thư, nếu

không thì. . . . . .”

“Hoa Khê!” Mắt thấy Hoa Khê càng ngày càng nói nhiều, nàng không thể không lớn tiếng ngắt lời Hoa Khê.

Trong lịch sử Trung Quốc trải dài bao đời nay, bên cạnh mỗi Hoàng đế của các

triều đại cũng sẽ có một người rất được tin tưởng, ví dụ như Ngụy Chinh

bên cạnh Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Trương Đình Ngọc bên cạnh Khang Hi, Kỷ Hiểu Lam bên cạnh Càn Long; hoặc là Dương quý phi bên cạnh Đường

Huyền Tông, Võ Tắc Thiên bên cạnh Đường Cao Tông. . . . . . Bọn họ đều

là những Đại hồng nhân* bên cạnh hoàng đế chạm vào là bỏng tay. Địa vị,

quyền lực đều dưới một người, trên vạn người.

*Đại hồng nhân: người tâm phúc, thuộc hạ đắc lực, kẻ thân tín.

Dĩ nhiên, Mục Thiên quốc ở thế giới khác cũng giống như vậy.

Ở trong mắt mọi người, Mục Thiên Hoàng cao cao tại thượng ngồi trên ngai

vị Mục Thiên quốc này chỉ sủng ái độc nhất Đại hoàng tử Mục Thịnh lãnh

khóc vô tình.

Thực ra thì không phải vậy, chỉ có người thân cận

nhất bên cạnh Hoàng đế mới biết, cũng chính là Thái hậu, Hoàng hậu và

mấy vị hoàng tử được thương yêu tín nhiệm, trên thực tế chỉ có bốn người được Mục Thiên Hoàng sủng ái nhất. Bọn họ chính là ——

Tứ đại ảnh vệ Thương Kinh.

Tên cũng như nghĩa, tứ đại ảnh vệ Thương Kinh, chính là bốn cái bóng của

Mục Thiên Hoàng , chuyên phụ trách an toàn của Mục Thiên Hoàng .

Nếu như ngươi thật nghĩ như vậy, thì ngươi đã sai lầm rồi, bởi vì Tứ đại

ảnh vệ này cũng không phải là cái bóng bảo vệ Mục Thiên Hoàng, mà là

giám thị Mục Thiên Hoàng, và bọn họ lại còn bảo vệ toàn bộ dân chúng của Mục Thiên quốc.

Nói tóm lại, nếu Mục Thiên Hoàng không siêng

năng yêu dân, trung thành với dân chúng, để dân chúng chịu đủ nỗi khổ

tham quan oan ức, như vậy, người chịu trừng phạt đầu tiên là Mục Thiên

hoàng.

Xin ngươi không cần nghi ngờ năng lực của bọn hắn, Mục

Thiên hoàng đã từng thử qua không chỉ một lần, ai ngờ bốn người này

không chỉ có võ công cao cường, thậm chí ngay cả độc vật, y thuật, bát

quái, trận pháp, tình báo cũng tinh thông từng cái một, cho nên đến cuối cùng cũng không tránh được 'Mắt thần' của bọn họ.

Hơn nữa bốn

người này hết lần này tới lần khác lại ẩn nấp rất đặc biệt, chưa ai gặp

qua mặt của bọn hắn, kể cả tuổi tác lớn hay nhỏ, cao thấp mập ốm, ngay

cả Mục Thiên Hoàng cũng chỉ mới nghe qua giọng nói của bọn họ mà thôi.

Tứ đại ảnh vệ này chia ra chưởng quản Thanh Long môn, Bạch Hổ môn, Chu

Tước môn, Huyền Vũ môn, tứ đại mệnh môn của hoàng cung, cũng chia ra mà

đeo ảnh vệ bài Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tượng trưng cho

thân phận của mình, vào thời điểm quan trọng cũng dựa vào lệnh bài này

mà truyền đạt mệnh lệnh, thậm chí là điều động quân đội. Địa vị của bọn

họ mới thật sự là trên vạn người, không ai có thể cãi lại mệnh lệnh của

bọn họ, bao gồm cả Mục Thiên Hoàng, Thái hậu, Hoàng hậu.

Bất kì

một người nào trong bọn họ đều có thể thay mặt hoàng đế, mỗi một câu bọn họ nói đều tương đương với thánh chỉ của Mục Thiên Hoàng, trong tay mỗi người bọn họ đều có mang theo một loại binh khí tuỳ thân, bốn thanh

binh khí này đều có thể trên trảm hôn quân, dưới chặt tham quan nịnh

thần.

Mà việc bọn họ có quyền lực bậc này là do lúc Mục Thiên

quốc vừa khai quốc, người thống trị ngay lúc đó, là ca ca của Mục Thiên

cũng vì muốn giang sơn mau chóng bình ổn, cho nên mới phải bất đắc dĩ

mời bốn vị cao nhân trên giang hồ này, mới có thể thống nhất núi sông.

Nhưng, sau khi giang sơn đã được bình định ca ca của Mục Thiên lại nhìn

trúng tiểu sư muội của bốn cao nhân, thiếu chút nữa đã cưỡng ép làm nhục nàng. Đối với việc này, bốn người giận dữ, đâm chết người đó, sau lại

ủng hộ Mục Thiên ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Sau bốn năm, bốn đại cấm vệ cảm thấy tuổi tác đã cao, đến lúc an hưởng lúc tuổi già, vì thế

rời đi nhưng để lại bốn đồ đệ tiếp nhận chức vị của bọn họ.

Lúc

đầu Mục Thiên Hoàng vô cùng cao hứng, cho rằng bốn lão nhân đã đi, thay bằng bốn người trẻ tuổi không đủ để gây sợ hãi, nhưng lại thật không

ngờ lòng dạ bốn người đồ đệ này lại càng khó đối phó, đối với việc này,

Mục Thiên Hoàng chỉ biết hối hận.

Vì muốn bảo vệ ngôi vị hoàng đế của bản thân, cuối cùng Mục Thiên Hoàng không thể không ngoan ngoãn làm một hoàng đế tốt siêng năng yêu dân.

Mà điều khiến người khác

không thể tưởng tượng được rằng cấm vệ Thanh Long đứng đầu Tứ đại ảnh vệ vậy thế nhưng lại là gian nhân tuyết sắc trước mắt này.

“Tiểu

thư, chúng ta đến Thượng Kinh đã hai năm rồi, vì sao người vẫn chưa chịu đến Liễu phủ nhận người thân cơ chứ? Chẳng lã người không nhớ người

thân của mình sao?” Đến Thượng Kinh đã hai năm, nhưng ngoại trừ việc

tiểu thư đến hoàng cung tàn nhẫn hành hạ Mục Thiên Hoàng ra, lại không

hề nhắc đến chuyện ngận người thân, điều này làm cho Hoa Khê vừa vội vừa nghi.

“Không vội.” Nữ tử miễn cưỡng nói: “Rất nhanh sẽ trở về thôi.”

Hoa Khê ở phía sau nghe thấy nữ tử vừa lười nhát còn mang theo vài phần ý

tứ chơi đùa, lại tưởng tượng đến sự xảo quyệt trong mắt của nàng, mà mỉm cười yên tâm.

Mỗi khi trong mắt tiểu thư xuất hiện ý tứ này thì có nghĩa có người nào đó sắ gặp tai họa rồi.

Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau