Gia Bạch hơi bối rối trước tình cảnh éo le này.
Nói đoạn, anh đưa tay lên gãi đầu lộ rõ vẻ lúng túng.
Hàn Gia Bạch dương dương tự đắc trên bục giảng, bây giờ chỉ là một tên ngốc khó xử trong tình huống này.
Mẹ Khả Thy nghe đến đây thì bật cười trêu chọc:
Anh đỏ mặt:
Đùa được một lúc thì bà nghiêm túc trở lại, mở tủ ra lấy băng vệ sinh, thêm một số nguyên liệu để nấu đường đỏ.
Thứ này lần nào cũng giúp Khả Thy thấy đỡ đau hơn.
Đây, cô dạy cháu nấu đường đỏ, sau này còn chăm sóc con bé.
Vâng ạ, cảm ơn cô.
Ơn nghĩa gì.
Dù gì mẹ cháu cũng là bạn thân của cô.
Đây là điều tối thiểu cô có thể bù đắp...
Gia Bạch nghe đến đây thì hơi chạnh lòng.
Chuyện quá khứ qua rồi, cháu không phải đứa không hiểu chuyện mà trách nhầm người tốt.
Mẹ Khả Thy nghe xong thì gật đầu mãn nguyện.
Coi như bà không chọn nhầm "con rể".
Vừa nấu nước sôi, bà vừa cảm thán:
(Lưu ý nhỏ: đoạn flashback dưới đây cần tưởng tượng khá nhiều.
Các bạn nhớ đọc kĩ)
"Ủa? Anh chị là phụ huynh của bé Khả Thy ạ?"
"À, đây là mẹ của em, bà mất khi em vừa chào đời.
Còn anh chị?"
"Anh chị sao thế?"
"Cháu? Ý chị là sao ạ?"
.
.
.
"Cũng hơn 23 năm rồi cô nhỉ? Huyền Vũ và bác gái cũng nhớ cô lắm"
"À, về chuyện của Khả Thy..."
"Đêm qua, nghe tin cháu nghỉ dạy, em ấy tìm đến tận đây, hiện đang ngủ ở nhà của bác gái..."
"Cả đêm qua em ấy xỉn do uống nhầm rượu, nay cháu gọi mãi không dậy.
Thôi, cô cứ cho em nghỉ một ngày, cháu sẽ dạy bù cho"
"Dạ, thật ra cháu..."
--------‐---------------
Mẹ của Gia Bạch vì kiếm tiền nên bị lừa vào làm quán bar năm 17 tuổi, thanh xuân đẹp nhất của 1 đời người.
Bà bị lừa kí hợp đồng đẻ thuê, và đương nhiên sinh ra một Hàn Gia Bạch như hiện tại.
Bố của anh khao khát, mong cầu một đứa con trai nên liên tục tìm gái trong bar để "tạo ra một người nối dõi".
Nhưng tất cả đều siêu âm ra con gái và họ đã bị bắt phá thai ngay tức khắc.
Riêng chỉ có anh, Hàn Gia Bạch, là "sản phẩm" thành công duy nhất của ông...
Nhưng...
"Không! Ông ta không phải bố em"
Phải, ai lại nhận một kẻ giết người làm bố cơ chứ?
Trên đời này, có 2 người vô tội đã bị ông ta áp bức đến chết.
Mẹ của Gia Bạch và bố của Huyền Vũ.
Đúng một tháng trôi qua, sau đêm Gia Bạch ở lại nhà Khả Thy, nhà trường tổ chức chuyến đi dã ngoại cuối học kì 1.
Chiều hôm ấy, điều gì tới cũng sẽ tới.
Khả Thy nói nhỏ vào tai Gia Bạch trong khi các bạn khác đang dựng lều trại, nhóm lửa, nướng thịt.
Các khu hoạt động khác dường như cũng rất rôm rả.
Gia Bạch đứng cạnh lều của mình để tiện quan sát tiến trình, sau khi nghe Khả Thy nói vậy thì anh cũng toát mồ hôi.
Gương mặt anh lạnh lùng nhưng miệng thì nói nhỏ với cô:
Cô đỏ mặt liếc đi chỗ khác.
Em định nhờ anh mua một ít.
Đến nước này thì cô còn giữ liêm sỉ gì nữa.
Dù gì lần trước anh cũng đã giúp cô chườm bụng, nấu nước đường đỏ, thậm chí là thay ga giường.
Khả Thy bắt đầu tròn xoe đôi mắt mà làm nũng.
Đi bộ có xíu thôi là ra ngoài bìa rừng rồi.
Hông lẽ anh để người yêu bé nhỏ của anh phải lết đi ư?
Gia Bạch bất lực thở dài trước đôi mắt thâm hiểm nhưng long lanh xao xuyến lòng người kia.
Hôm qua tôi đã nhắc rồi còn quên.
.
.
.
Ở trong một cửa hàng tiện lợi ngoài đầu đường lớn, trước mặt Gia Bạch là hàng trăm gói băng vệ sinh với đủ màu sắc.
Có vô số công dụng và kích cỡ.
Anh cảm thấy hơi bối rối, không biết loại nào là phù hợp nhất cho bạn gái của mình.
Điện thoại Gia Bạch rung mạnh trong túi quần.
Anh nhấc máy, một giọng phụ nữ vang lên.
"Anh Bạch, lớp anh có học sinh bị thương.
Về trại gấp!"
Anh lập tức lấy vội vài thứ rồi thanh toán.
Nhanh nhanh chóng chóng chạy thật nhanh về khu vực cắm trại.
"Khả Thy, mong là không phải em!".