Thời gian nhanh chóng trôi qua, lại có thêm những đội ngũ khác bị hấp dẫn đi tới đây, đồng nghĩa với lần lượt từng người từng người trở thành dinh dưỡng cho Hoán Linh Thụ.
Mặc dù số lượng giảm dần theo thời gian, nhưng áp lực đè lên những người trẻ tuổi thì càng lúc càng lớn.
Có thể việc chờ đợi như vậy hoàn toàn là lãng phí thời gian nhưng ai cũng muốn biết kết quả sau cùng.
Việt đột nhiên quay sang nói thầm với Chu Linh.
Chu Linh có chút không hiểu hỏi lại.
Việt khẽ lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự bất lực, hắn hoàn toàn bất lực trước sự bất công của cuộc đời này.
Những người khác cũng rời mắt khỏi Hoán Linh Thụ, chú ý tới cuộc trò chuyện của hai người.
Thiếu nữ Xuân Hoa giương đôi mắt thuần khiết hiếu kỳ hỏi:
Chúng ta phá mất đại sự của bọn họ, công tử còn đánh trọng thương Lục Viễn, sao bọn họ lại phải mang ơn ngươi?
Nàng thử nghĩ mà xem, đám bọn hắn tham lam xấu xa như vậy, nếu như có mặt ở đây, liệu có kiềm chế được mà không xông tới đoạt Hoán Linh quả không? Như vậy không phải chúng ta đã cứu bọn hắn một mạng rôi sao?
Việt chậm rãi giải thích, một bộ ta không cam lòng.
Lời của hắn quả thực nghe rất có lý, nhưng không hiểu sao mọi người đều cảm thấy có gì đó buồn cười, nhưng nhất thời không phản bác được.
Các thiếu nữ không kìm được bật cười khanh khách.
Không biết ai đột nhiên kêu lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về cây đại thụ ở phía trước.
Chỉ thấy trên thân Hoán Linh Thụ, những mạch máu trong trẻo như ngọc bích chậm rãi phá vỡ lớp vỏ thô kệch, linh khí bàng bạc không ngừng lưu chuyển bên trong, thậm chí còn có thể nghe tiếng mạch đập nhịp nhàng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dưới lòng đất đột ngột truyền đến chấn động dồn dập, mặt đất nứt toác ra, dường như có gì đó ở bên dưới đang muốn trồi lên, tất cả mọi người lập tức lùi lại ra sau, linh lực bùng lên đề phòng, không ai ở đây có kinh nghiệm đối mặt với Hoán Linh Thụ mang huyết mạch Thượng cổ cả.
Thế nhưng thứ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người không phải là bộ rễ khổng lồ xù xì của Hoán Linh Thụ, cũng không phải một loại yêu thú nào đó ẩn th@n dưới lòng đất, thật bất ngờ khi nó lại chính là thứ mà mọi người đang hướng đến.
Việt cuối cùng đã minh bạch, thực tế không hoàn toàn như hắn suy đoán, nhưng cũng không khác là bao.
Di tích này thực sự được mở ra bằng máu, máu tươi đúng nghĩa.
Những ánh mắt thận trọng nhìn về phía tòa thạch điện cổ xưa, nhưng lần này chẳng có ai can đảm xông lên trước, chỉ lẳng lặng cảm nhận hương vị cổ kính tràn tới.
Một tràng cảnh thảm sát khi nãy đã quá đủ cho họ phải trở nên tỉnh táo vào bất kỳ lúc nào.
Quan trọng hơn, một gốc Thượng cổ di chủng Hoán Linh Thụ đã đạt tới Bát cấp, thậm chí là hơn, trấn giữ ngay phía trước thạch điện, hơn nữa vẫn đang phát sinh những biến hóa, ai dám bước lên.
Lúc này thân cây đã hoàn toàn mất đi hình dạng, những sợi linh mạch trong suốt như ngọc bích phá toái lớp vỏ cứng như đá, không ngừng uốn lượn tạo ra những đồ đằng kỳ quái cổ xưa, mà chỉ nhìn thôi cũng thấy được sự kỳ bí.
Và sau một quá trình tổ hợp không ngừng, cuối cùng chúng tạo thành một chiếc cổng màu ngọc bích cực kỳ tuyệt mỹ, chỉ có điều đây là một chiếc cổng sống, có thể cảm nhận được rõ ràng sự chuyển dịch của sinh mệnh bên trong những đồ đằng cổ mộc.
Từ một gốc thực vật, tách ra và tổ hợp lại thành một tòa ngọc môn, quả thực quá giống với các Transformer – người máy biến hình trong serie phim bom tấn cùng tên của đạo diễn Michael Bay, chỉ có điều đây là Cây biến hình model Cổng, và nó dùng máu của tu giả để hoạt động.
Việt cười nhạt, khẽ liếc qua đám người Hắc Nham, Lục Phương cách đó không xa, rồi bất ngờ lắc mình lao đi hướng tới tòa Mộc môn.
Phía sau hắn, Du Thanh, Lý Lăng và những người khác liền lập tức theo sát.
Đã có chim đầu đàn, những đội ngũ khác lập tức nối đuôi nhau, khiến cả khu rừng trở nên vô cùng ồn ào.
Một số thế lực không còn nguyên vẹn thì có chút chần chừ, quay sang tìm kiếm minh hữu hợp tác.
Cơ duyên đến, muốn tranh đoạt cũng phải đủ thực lực, và đoạt đến tay rồi cũng phải đủ sức giữ được.
Cảnh còn người mất, tình trạng neo đơn như vậy, ngoài cách liên thủ, họ cũng không có phương án nào phù hợp hơn được nữa.
Cảnh tượng bên ngoài Việt không biết, vì hắn lúc này đã bước vào bên trong thạch điện.
Điện trong điện, trước mắt hắn là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, xung quanh là vô số cung điện đài các, không có nguy nga sang trọng, chỉ có cổ lão xưa cũ.
Có toà thì cửa đóng im lìm, có toà thì cửa mở tan hoang.
Các thế lực tiến vào không ai bảo ai tự chọn những hướng khác nhau mà đi, chắc chắn cũng sẽ xảy ra xung đột nhưng ít nhất không phải bây giờ, chỉ béo cho kẻ khác.
Lý Lăng đột nhiên quay sang nói:
Lời này hiển nhiên là dành cho đệ tử Ly Kiếm Môn.
Du Thanh hừ lạnh, muội muội Du Lan thì chắp tay đáp:
Chúng ta là minh hữu, nếu gặp nguy hiểm, nhất định sẽ tương trợ!
Lý Lăng cùng đám tuấn kiệt Lưu Kiếm Môn chắp tay chào, sau đó chọn một toà thạch điện mà đi.
Đám người nhanh chóng chọn một toà thạch điện bay tới.
Việt không kìm được tò mò, thấp giọng hỏi Chu Linh.
Nàng nói đến đây thì dừng lại, có thể nói là tóm tắt hết mức có thể, nhưng có thể hiểu được trong quá trình phân ly có bao nhiêu máu và nước mắt.
Việt khẽ thở dài, không kìm được lẩm bẩm một câu.
Drama? Drama là gì vậy?
Nó là một từ địa phương, dùng để chỉ những câu chuyện có tình tiết lê thê khó lường, dính dáng đến nhiều bên!
Việt không khỏi nghĩ tới một bộ tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng của nhà văn Kim Dung - Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Trong đó có một môn phái từng là thiên hạ đệ nhất kiếm phái - Hoa Sơn.
Hoa Sơn sau đó xảy ra nội chiến giữa hai phe phái là Kiếm Tông và Khí Tông, cuộc chiến kết thúc với thắng lợi từ một phe, nhưng thực lực suy giảm, nhân tài kiệt quệ, cuối cùng rớt đài, trở thành một môn phái bậc trung.
Việt dùng ánh mắt "ngươi hiểu mà" nhìn Chu Linh.
Chu Linh thấy vậy, khẽ liếc mắt về phía đại sư tỷ, truyền âm đáp:
Nghe thấy vậy, hai mắt Việt lập tức phát sáng, những tình tiết cẩu huyết éo le vốn chỉ xuất hiện trên phim, không ngờ hôm nay lại gặp phải..