Độc Nhĩ Kha lại lần nữa há hốc miệng với câu trả lời của nàng.
Vậy nàng tới đây làm gì?
Ai bảo ta đến đây là cứ phải đánh nhau với ngươi? Với lại ngươi phải gọi ta là Dã tỷ tỷ.
Dã Nhi miệng cười, ánh mắt láo liên liếc ngang liếc xéo Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha trong lòng không đồng tình với câu nói của Dã Nhi, nhưng lại bị tình huống này làm cho bối rối không biết làm thế nào, chỉ thừ người ra.
Dã Nhi hai mắt đảo vòng, ánh mắt lóe lên sự liếm lỉnh, nói.
Độc Nhĩ Kha nghi vấn hỏi theo tiềm thức.
Tại vì ngươi là tiểu đệ đệ của ta, còn ta là Dã tỷ tỷ của ngươi.
Ai nói ta là tiểu đệ đệ của ngươi, ta gọi ngươi là tỷ tỷ khi nào.
Ách.
Lần này đến lượt Dã Nhi ách lên một tiếng, đúng là bị câu nói của Độc Nhĩ Kha khiến cho nghẹn họng, miệng cũng chụm lại, nhưng rất nhanh nàng lại một vẻ cười cười như trước nói:
Chẳng nhẽ tiểu đệ đệ không thấy Dã tỷ tỷ ta là phận con gái yếu nhược, làm sao có sức đánh với một người trai tráng khỏe mạnh như đệ chứ? Hay là đệ cứ nhường ta, nhận thua đi.
Không được.
Độc Nhĩ Kha phản xạ nói ra.
Dã Nhi nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha thì càng cười tươi hơn, cái ngực cũng ưỡn ra, ánh mặt lộ vẻ phong tình nói:
Vì sao? Chẳng nhẽ ta không đẹp sao?
Đẹp thì sao? Không đẹp thì sao? Chẳng nhẽ đẹp là ta phải nhường nàng hay sao?
Độc Nhĩ Kha lúc này bỗng nhiên trở nên trấn định, chỉ là ánh mắt lại găm vào bộ ngực cao vút của Dã Nhi.
Chẳng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Dã Nhi bỗng nhiên lấy lại tư thế, ánh mắt đảo một cái, vẻ cười nham hiểm nói.
Độc Nhĩ Kha gật đầu.
Nói xong hắn quay sang trọng tài nói.
Trọng tài gật đầu, đang định cho bắt đầu thì Dã Nhi lên tiếng cản lại:
Chờ chút.
Còn gì nữa?
Cả hai đồng thanh hỏi.
Dã Nhi giơ ra một ngón tay, miệng nhếch lên nhẹ giọng nói.
Độc Nhĩ Kha mờ mịt hỏi, vừa hỏi xong thì hắn dường như hiểu ra, nhưng ngay sau đó hắn lắc đầu.
Nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha, Dã Nhi bĩu môi một cái, nói:
Độc Nhĩ Kha hơi trầm tư một chút sau đó vẫn lắc đầu.
Không được.
Tám mươi vạn.
Dã nhi giơ lên tám ngón tay, vẻ mặt có chút làm nũng nói.
Độc Nhĩ Kha vẫn lắc đầu từ chối.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu.
Vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Lắc đầu.
Không phải là cái tên Lạc Quan kia còn có mười vạn hay sao?
Độc Nhĩ Kha ách lên một tiếng, giờ mới biết thì ra cô nàng này biết được tin tức Lạc Quan công tử kia làm tiền hắn, giờ thì tới lượt nàng đi làm tiền.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, Độc Nhĩ Kha gật đầu nói:
Nàng hãy tuyên bố nhận thua đi.
Dã Nhi nghe vậy thì dửng dưng nói:
Vội gì? Tiểu đệ đệ trước tiên hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ cái đã.
Không được.
Độc Nhĩ Kha kiên quyết nói.
Dã Nhi một bộ làm cao, dường như không để cuộc giao dịch trong mắt.
Độc Nhĩ Kha híp mắt lại, gật đầu nói:
Vậy thì đánh đi.
Đánh, đánh, đánh cái gì? Ngươi và cái tên chết tiệt Tác Đạt kia chỉ biết đánh mà thôi.
Không biết người ta là nữ tử yếu đuối vậy mà còn ra tay nặng như vậy.
Độc Nhĩ Kha và trọng tài gần đó cũng ách lên một tiếng, Độc Nhĩ Kha trong lòng cười thầm.
Ngươi mà yếu đuối cái gì, ngươi mà yếu đuối thì trong này chẳng có ai là mạnh mẽ hết.
Độc Nhĩ Kha có chút bối rối.
Dã Nhi một mực quả quyết.
nói xong nàng bống nhiên hòa hoãn một cái rồi nói:
Nét mặt của nàng có chút có chút cô đơn hiếm thấy, nhưng lại rất nhanh bị nàng giấu đi, nhưng điều này vẫn lọt vào ánh mắt Độc Nhĩ Kha.
Trong lòng Độc Nhĩ Kha bỗng nhiên run lên một tiếng nói:
Nói xong hắn vung tay lên, từ trong Giới Chỉ lấy ra một cái tử tinh tạp, sau đó lấy ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch bỏ vào tinh tạp đưa cho nàng.
Nhận được tiền, ánh mắt Dã Nhi sáng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Ánh mắt hiện lên vẻ xảo quyệt nói:
Bây giờ thì chúng ta đấu thôi.
Đấu gì? Không phải chúng ta đã thỏa thuận, ta giao tiền nàng nhận thua sao?
Độc Nhĩ Kha há hốc mồm, mắt trợn trừng nói.
Thỏa thuận? Thỏa thuận nào? Tiểu đệ đệ, đệ không bao giờ nghe người ta nói là đừng bao giờ đàm phán cùng nữ nhân à? Không nghe nữ nhân hay lật lọng à?
Ách.
Độc Nhĩ Kha ách lên một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sát khí trào ra nhìn về phía Dã Nhi nói:
Ta coi như không cần số Linh Thạch đó, coi như ta ngu ngốc mất về tay cô.
Hắn nói xong, quay sang trọng tài nói:
Lời vừa dứt, sát khi trào ra, cả người căng ra, độc khí trào dâng, lực lượng áp súc, hai tay bắt đầu kết ấn, Hỏa ấn.
Độc Nhĩ Kha lúc này rất tức giận, hắn ngẫu nhiên lại bị người ta lấy ra làm trò, hỏi sao không tức giận, đã thế lại bị lừa gạt.
Trong lòng Độc Nhĩ Kha bắt đầu nảy sinh độc ác đối với Dã Nhi, hắn từ khi hành tẩu giang hồ tới giờ một đường tắm máu, cũng không phải thiện nam tín nữ gì?
Nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha, Dã Nhi biết không thể đùa được nữa rồi, miệng cất lời:
Khoan đã.
Ngươi còn muốn gì?
Độc Nhĩ Kha gằn lên.
Dã Nhi cũng gắt lên lườm Độc Nhĩ Kha.
Chẳng phải vừa rồi ngươi nói đừng bao giờ tin lời đàn bà sao?
Độc Nhĩ Kha ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, gân cổ cũng đưa lên.
Dã Nhi trong lòng có chút nhụt chí nói.
Nếu đã muốn đùa thì phải nhận lấy hậu quả.
Bắt đầu đi.
Dã Nhi thầm chửi tự mình gây họa, cũng thầm chửi mười tám đời tổ tông của Độc Nhĩ Kha, nhưng vẻ mặt rất nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh cười lại hiển hiện nói:
Thôi vậy, bây giờ ta sẽ nhận thua được chưa?
Độc Nhĩ Kha im lặng, hắn im lặng bởi hai nguyên nhân.
Một là hắn thấy mình cũng hơi quá đà, thứ hai là nếu như Dã Nhi này nhận thua thì chuyện cũng xong rồi.
Vừa dứt lời thì Dã Nhi vang lên, lời thốt ra khiến cho Độc Nhĩ Kha muốn té ngửa ra đất.
Dã Nhi quay sang trọng tài nói:
Trọng tài cực kỳ kinh ngạc, đối thoại giữa hai người hắn không bỏ sót một chữ, vậy mà cô nàng này giờ lại bảo hắn bắt đầu trận đấu.
Được, ta tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Độc Nhĩ Kha sững sờ đứng tại chỗ, sau đó vẻ giận dữ lại bùng lên.
Nhưng vừa nhen nhóm bùng lên thì lại vụt tắt.
Làm gì mà ghê thế? Trận đấu không bắt đầu thì ta sao nhận thua được.
Ách.
Lần này cả Độc Nhĩ Kha và trọng tài đều nghẹn họng.
Dã Nhi vẻ dương dương đắc ý nói:
Nói xong nàng quay sáng trọng tài nói:
Ta tuyên bố ta nhận thua.
Sặc.
Thật không ngờ lời này khiến cho trọng tài ho sặc sụa lên một trận.
Còn Độc Nhĩ Kha cũng hết chỗ nói.
Trong lòng thầm hỏi hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao mà xảy ra chuyện khiến hắn dở khóc dở cười, lại đau đầu như thế?
Dã Nhi thấy Độc Nhĩ Kha im lặng không nói được gì thì càng thêm đắc ý nói:
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, hắn lúc này chọn lựa ngậm miệng.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, trong lòng vô cùng đồng tình.
Người như nàng không xinh đẹp thì chẳng ai trên đời này xinh đẹp cả.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, ánh mắt cũng hơi toát lên vẻ si mê.
Dã Nhi cười đắc ý, cái miệng cong lên vênh váo, mắt liếc xéo một cái rồi đảo một vòng nói nhỏ, giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy:
Có phải Hỏa đệ rất thích Dã tỳ tỷ không?
Đúng.
Độc Nhĩ Kha vẫn vô thức gật đầu, miệng lại kêu một tiếng đúng.
Lời vừa nói ra thì hắn chợt bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy hối hận, thầm nhủ trong lòng một câu, đúng là hồ ly tinh đi mê hoặc người mà.
Vậy là Hỏa đệ tự nhận đó nhé.
Nhớ lấy tối này phải dẫn ta đi dạo phố đó.
Nói xong nàng cười xảo quyệt, le lưỡi một cái, làm một bộ mặt quỷ sau đó hai chân nhảy nhót phóng ra khỏi đấu võ đài, tiến vào thông đạo dưới chân khán đài để lại một mình Độc Nhĩ Kha vẫn thơ thẩn, đứng như trời trồng.