Ngươi đừng mừng vội, theo như ta thấy thì Chằn tinh mà tiểu tử ngươi giết chỉ là một con non mà thôi, hơn nữa lại là một con non bị thương nữa chứ.
Nhưng vẻ tươi cười của Độc Nhĩ Kha không được bao lâu thì bị Đỗ lão dội cho một chậu nước lạnh.
Độc Nhĩ Kha giống như không tin tưởng vào lời của Đỗ lão, cũng không muốn tin lắm.
Vì vậy hắn một mực phủ nhận.
Còn về việc nó bị thương từ trước muốn biết thì ngươi cứ nhìn về phía ngực của nó.
Nghe vậy ánh mắt Độc Nhĩ Kha chuyển hướng nhìn về phía ngực của con Chằn tinh này, đúng là ở đó có một vết thương còn rất mới.
Vết thương to bằng nắm tay hắn và sâu hơn nửa xích, miệng vết thương còn rớm máu đen chảy ra, vết thương không ngờ đã bị nhiễm trùng.
Độc Nhĩ Kha khiếp sợ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, nếu như con vật này không bị thương mà đổi lại một con vật trưởng thành thì một chiêu lúc đầu Độc Nhĩ Kha trúng phải nhất định sẽ bị đánh cho thành bãi huyết nhuc rồi.
Đỗ lão đi đến vỗ vai hắn nói:
Theo như ta nghĩ thì còn rất nhiều con còn mạnh hơn, to hơn đang ở phía trước, biết đâu còn gặp phải chằn tộc.
Đi thôi, nếu thực sự bị như vậy thì khổ rồi.
Độc Nhĩ Kha kinh sợ nói.
Đỗ lão vỗ vỗ vai hắn an ủi:
Nhưng cũng không cần sợ, có ta ở đây, cho dù không tránh được nhưng gặp phải thì cũng không sợ.
Vả lại nếu như đánh không lại thì chạy trốn cũng là chuyện nhỏ.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn tuy rằng không biết Đỗ lão có cảnh giới gì? Nhưng mà thực lực của lão tuyệt đối không yếu, Độc Nhĩ Kha không hề nghi ngờ điều này.
Nghĩ tới điều này hắn an tâm hẳn lên.
Hai người lại tiếp tục rảo bước tiến sâu vào U Lâm.
...
Tận sâu trong U Lâm, tại một hốc cây đại thụ cực kỳ to lớn, bên trong hốc cây cực kỳ rộng rãi.
Thể tích của nó có thể chứa được năm mươi người bên trong cùng một lúc, xung quanh bề mặt hốc cây có dấu vết ma sát do có người thường xuyên sờ vào, sâu bên trong cái hang hốc này được bao phủ bởi một tầng rêu mỏng, ẩm mốc.
Lúc này có năm người đang ở bên trong, ngồi ở vị trí thủ tọa là một Chằn nhân khổng lồ, tóc xanh, khuôn mặt có chút hung dữ, lại có chút giống với con Chằn tinh mà Độc Nhĩ Kha đã giết chết.
Cái ghế mà hắn ngồi đều được bện bằng rễ cây đại thụ, mỗi rễ cây đều to bằng đầu người, xung quanh lại bị rêu xanh bám vào.
Dù vậy khi được làm ghế ngồi nó cũng không bị người ta loại bỏ đi mà lại cố tình giữ lại.
Hai hàng hai bên là ba nam một nữ, nam đều là những chằn tinh khổng lồ, nhưng từ vẻ mặt và mái tóc thì cho thấy ba người này đều đã già, còn nữ là một mĩ phụ chằn tinh không lồ.
Vẻ ngoài béo mập, mái tóc xanh đen óng ánh rũ xuống tận ngực.
Mỹ phụ này thể hình cũng không bé nhỏ gì trong dòng họ chằn tinh.
Đây chính là mẫu thân của tên chằn tinh mà Độc Nhĩ Kha đã giết.
Lúc này năm người họp mặt là bàn về chuyện của tên chằn tinh bị giết kia.
Nam tử trên cao nhìn xuống bốn người, ánh mắt dừng lại ở trên người mĩ phụ chằn tinh một chút, ánh nhìn hiện lên vẻ nhu tình.
Sau đó lại quay đi, nghiêm nghị cất giọng:
Hôm nay gọi mọi người lại đây ta có hai việc muốn thương nghị.
Đầu tiên là chuyện của Lặc Nhi.
Lặc Nhi ra ngoài đã lâu nay vẫn không có tin tức gì.
Cũng không biết có xảy ra nguy hiểm gì không? Trong lòng ta hôm nay đột ngột cảm thấy bất an lạ thường, vì thế muốn họp mọi người lại bàn bạc về chuyện của Lặc Nhi là có nên cho người đi gọi Lặc Nhi về không.
Các vị cũng biết tình hình giữa Chằn tộc với Yêu tinh tộc của chúng ta cũng không tốt đẹp cho lắm.
Lúc này một lão chằn ở hàng bên trái ngoài cùng đứng dậy cất giọng:
Thiếu tộc trưởng vi phạm tộc quy bị phạt ra ngoài du lịch ba tháng, thời gian bây giờ lại chỉ mới hai tháng.
Nhưng xét tới tình hình bên yêu tinh tộc có chút không ổn, rất có thể bọn chúng sẽ gây hại cho Thiếu tộc trưởng, vả lại niệm tình thiếu tộc trưởng tuổi còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện cho nên ta đề nghị nên cho người đi gọi thiếu tộc trưởng về.
Ta tán đồng.
Chúng ta cũng thế.
Lúc này mỹ phụ ở một bên không nói gì mới lên tiếng:
Nam tử trên cao nghe vậy thì lắc đầu nói:
Nói xong hắn lại cất lời:
Việc thứ hai mà ta bàn với mọi người là chuyện liên qua tới Hắc Vực.
Hắc vực...
Hắc vực...!Chẳng nhẽ hắc vực xảy ra chuyện gì? Không thể nào?
Hai chữ hắc vực vừa ra mấy người nhao nhao lên, ai cũng một bộ làm như gặp đại địch, so với bộ dáng gặp kẻ thù không đội trời chung của họ là Yêu tinh tộc còn nghiêm trọng hơn nhiều lần.
Nhưng không đáng lo ngại.
Chỉ là ta gần đây nhận được tin tức, bên trên hắc vực một ngày trước xảy ra dị biến.
Các ngươi cũng biết, Chằn tộc chúng ta rất giỏi ẩn nấp lại sống trong bóng tối cả đời cho nên rất nhạy cảm với ánh sáng.
Mà gần đây có người nói đã nhìn thấy một đám sáng từ trên cao Hắc vực rơi xuống đấy, tuy nhiên chằn tinh chúng ta e dè ánh sáng cho nên hắn không tới gần nó để xem nó là cái gì.
Làm sao ánh sáng lại có thể xuyên qua hắc vụ được.
Chẳng nhẽ đây là việc tốt của đám yêu tinh kia? Không được, ta nhất định phải đến yêu tinh tộc một chuyến hỏi yêu vương cho ra nhẽ.
Một tên trưởng lão khác nôn nóng nói, vẻ mặt đầy tức giận.
Ngươi chẳng nhẽ không biết bọn yêu tinh tộc cũng sợ ánh sáng như chúng ta sao?
Đại trưởng lão một bên quát lên.
Câu nói này vừa ra thì nhị trưởng lão ngớ ra, sau đó cười hề hề làm bộ xí xóa.
Nam tử tộc trưởng trên cao giơ tay ngăn lại.
chỉ là nó có hình dáng giống với ấu chằn tinh chúng ta, chỉ là không biết tại sao ấu chằn tinh chúng ta lại ở trong đám ánh sáng này.
Các vị cũng biết thế giới ngoài kia rất nguy hiểm, nếu như chúng ta mà bị mất đi hắc vực hay không còn hắc vụ thì sẽ nguy hiểm thế nào? Cho nên để làm rõ chuyện này đich thân ta sẽ đi một chuyến.
Thứ nhất là xác định một chút, thứ hai cũng nhân tiện đưa Lặc Nhi trở về.
Trong tộc còn rất nhiều chuyện cần ngài giải quyết.
Đại trưởng lão căn ngăn.
Ý ta đã quyết rồi, các vị không nên ngăn cản làm gì nữa.
Còn chuyện ở trong tộc cứ giao cho Đại trưởng lão giải quyết.
Được rồi không còn chuyện gì nữa, mọi người có thể đi.
Nam tử trên cao nghiêm nghị, bá khí nói.
Nhưng mà.
Không nhưng nhị gì cả.
Đây là tộc lệnh.
Vừa nghe hai từ tộc lệnh thì các trưởng lão run lên, sau đó ai cũng cúi đầu, đồng thanh: