Lâu Tư Trầm nhếch nhẹ đôi chân mày, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc, - Là như vậy sao, tôi nghĩ cô nên từ chức đừng có làm công việc này nữa! Nếu ngay cả việc đảm nhận trợ lý thực tập cô cũng không làm được, vậy sau này sao dám để cô làm bác sĩ được? Làm sao dám để cô một mình đứng trên bàn mổ? Với thái độ và trách nhiệm đối với bệnh nhân và bệnh viện, tôi khuyên cô, tốt nhất nên từ chức đi!
Tần Mộ Sở cắn chặt môi mình.
Quả nhiên, hắn nhẫn tâm hơn!
Đúng thật một bụng chữ nghĩa mà! Chỉ một câu nói thôi đã nói đúng trọng tâm của cô!
Trong văn phòng, đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Không khí, dường như ngưng trệ trong một thời gian ngắn.
Hai người đối mặt nhau, không ai nói với nhau câu nào.
Cuối cùng, Tần Mộ Sở cũng không nhịn được, đã chào thua trước.
Cuối cùng, cô đành chịu, chỉ có thể bỏ đi những mặt giả tạo, nói sự thật,
Nói đến đây, Tần Mộ Sở có chút ngại không dám nói thêm, thế là, cô tự ý bỏ qua, hai bên tai cũng bất giác có chút đỏ lên, nhưng cô vẫn cố mặt dày mà nói tiếp:
Lâu Tư Trầm cười nhạt liếc nhìn cô, mang theo chút hàm ý mỉa mai.
Khinh, đàn ông mà đã háo sắc, đúng là khiến người ta hết sức phẫn nộ mà!
Sau khi Tần Mộ Sở nói xong hai chữ cuối cùng, có thể nhìn thấy được sự phẫn nộ trong đôi mắt sâu thẫm đầy ẩn ý của hắn, sắc mặt trong chốc lát trở nên u ám hẳn, cuối cùng, chỉ thể hiện được qua chữ,
Tần Mộ Sở bước ra từ văn phòng của Lâu Tư Trầm, trong lòng như bị khối bông gòn nhún đầy nước làm cho không thở được, khiến cho cô thiếu chút nữa không thở được rồi.
Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, đột nhiên lại bị chủ nhiệm Lưu Trị Tân cắt đứt cảm xúc.
Giáo sư Lưu, kiếm tôi có chuyện gì vậy? Cô ta lo dừng lại, sắc mặt từ từ trở lại bình thường.
Cô biết chuyện giáo sư Lâu đã chọn một trong bốn người các cô làm trợ lý thực tập chưa?
Biết rồi, chuyện này tôi đã nghe nói rồi.
Ừ, chủ nhiệm Lâu mới đến, đối với khoa chúng ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, thế nên, hắn đã nhờ tôi giúp chuyện này. Sau khi tôi đắn đo suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng, đã chọn cô!
Tần Mộ Sở:
Thế nên...