Mộ Sở nghe thấy có người bên tai lo lắng gọi tên cô.
Mộ Sở hét to vài tiếng, bừng tỉnh từ trong mơ. Nhưng đập vào mắt cô lại không phải Lâu Tư Trầm mà là Cố Cẩn Ngôn cùng Tiết Bỉnh sắc mặt nặng nề đứng sau lưng anh.
Cố Cẩn Ngôn đưa tay giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán. Mộ Sở lập tức ngồi dậy từ trên giường, hỏi:
Cô xốc chăn xuống giường:
Nghĩ đến Lý Thiện Xuân nằm trong vũng máu, bàn tay nắm chặt lấy chăn của cô nhẹ run lên, hai gò má trắng bệch:
Mẹ tôi đâu? Mẹ...
Thiếu phu nhân, mẹ cô vẫn bình an.
Tiết Bỉnh trả lời, âm thanh hơi khàn khàn:
Mộ Sở nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Sở nhớ tới cảnh trong mơ vừa nãy, lưng lập tức chảy một tầng mồ hôi lạnh. Tiết Bỉnh mím môi không nói gì, tơ máu nơi đáy mắt đỏ bừng.
Giọng Mộ Sở chợt khàn đi. Hai tay đang buông thõng bắt đầu không kìm được mà run rẩy.
Sẽ không, sẽ không đâu...
Tiết Bính rốt cục nâng mắt lên, cặp mắt đỏ bừng tràn ngập sự đau thương lẫn xúc cảm nặng nề:
Lời tiếp theo, Tiết Bỉnh mấy lần cố gắng nhấc môi nói nhưng đều thất bại. Cuối cũng anh vẫn không nói ra lời đầy đau đớn ấy, cặp mắt đỏ bừng kia chỉ ngày càng hạ thấp.
Không được....
Trong lòng Mộ Sở không ngừng phủ nhận.
Không được!! Tuyệt đối không được!!
Mẹ cô trúng đạn nhiều lần như vậy mà vẫn cứu được, hắn ta chẳng qua chỉ trúng một phát thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Mộ Sở kéo kéo tay Tiết Bỉnh, thất thanh năn nỉ anh. Tay anh lạnh lẽo như băng, mà càng lạnh càng run rẩy lợi hại. Mãi lâu sau, Tiết Bỉnh nắm chặt hai tay nói:
Anh xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Mộ Sở vội bước theo, thậm chí còn không kịp xỏ dép.
Cố Cẩn Ngôn cầm dép đuổi theo cô. Anh ngồi xuống giúp cô xỏ dép vào đôi chân lạnh lẽo rồi ngẩng đầu nhìn cô thật sâu, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng hết thảy mọi điều đến đầu môi đều nuốt trở về, không thốt ra nổi. Cuối cùng anh vẫn không nói gì, chỉ dặn dò:
Mộ Sở không kịp cảm ơn, tiếng dép lê vội vàng chạy theo Tiết Bỉnh vang lên "đát đát đát".
Nhưng Mộ Sở nào ngờ Tiết Bỉnh lại đem mình đến nhà xác bệnh viện, cũng chính là...phòng xác. Cô đứng ngoài cửa, toàn thân run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch như giấy, không còn chút huyết sắc.
Cùng với thanh âm yếu ớt, thân thể cô run rẩy với biên độ ngày càng kịch liệt. Trong khoảnh khắc đó Mộ Sở chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, cả người không còn chút sức lực nào. Cô bỗng quay đi:
Cô như cái xác không hồn xoay về phòng bệnh.
Nói là đi, nhưng chính xác hơn là lê về. Mỗi một bước cô lại run hơn một chút. Tiết Bỉnh có thể cảm nhận được rõ ràng cô đang cố gắng kiềm nén cảm xúc. Thân thể gầy gò kia như có khả năng vụn vỡ bất cứ lúc nào. Nhưng có một số việc bất kể trốn tránh thế nào, cuối cùng bạn cũng phải đối mặt với nó...
Tiết Bỉnh gọi cô lại, âm thanh khàn đặc như bị gì đó đè lên yết hầu.
Bước chân Mộ Sở dừng lại. Cô như một cỗ xác bất động, không nhúc nhích nổi.
Tiết Bỉnh nghẹn ngào, cổ họng cơ hồ sắp không phát ra nổi tiếng nữa. Anh dừng vài giây, khó khăn tìm lại âm thanh của mình:
Đây có thể là lần cuối cùng rồi, không lâu nữa... sẽ đưa đi... hỏa táng!
Không được!
Mộ Sở quay phắt lại. Khuôn mặt nhợt nhạt đã sớm bị bao phủ bởi nước mắt, cô như phát điên xông lên nắm cổ áo Tiết Bỉnh, mắt đỏ bừng thét lên:
Gân xanh trên trán và tay Mộ Sở không ngừng đập mạnh, cặp mắt đỏ sậm đầy tơ máu trừng lên thật to. Cặp mắt ấy như hận không thể đem anh nuốt trực tiếp vào bụng.
Cảnh Mộ Sở suy sụp khiến Tiết Bỉnh có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn nén lại cảm xúc của mình:
Mộ Sở cứng ngắc tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Cặp mắt ấy chỉ hung dữ nhìn thẳng vào anh, đôi bàn tay nhỏ bé nắm áo sơ mi anh run như cầy sấy. Tiết Bỉnh chế trụ cánh tay cô, dắt cô vào trong.
Lạnh lẽo...
Mỗi tấc không khí trong phòng xác đều lạnh đến thấu xương thấu cốt. Mộ Sở rõ ràng đang mang dép, lại cảm thấy mỗi một bước của mình như đang trực tiếp dẫm lên băng.
Trong phòng đặt một cỗ quan tài thủy tinh trong suốt, mà ở cỗ quan tài đó, là một người đang nằm vô cùng bình thản...
Mộ Sở rõ ràng hết lần này đến lần khác nói với bản thân: "Rời đi thôi, rời đi thôi, chân tướng nơi kia không phải là điều cô có thể tiếp nhận..." thế nhưng bước chân lại như có một ma lực đẩy cô từng bước từng bước tới gần quan tài.
Thân hình quen thuộc ấy yên tĩnh nằm trong quan tài.
Hắn như đang ngủ, mà có lẽ, cũng thật sự chỉ là đang ngủ....
Ngũ quan hắn vẫn khôi ngô tuấn tú vậy.
Mộ Sở thề rằng đây là người ông đẹp nhất trên đời mà cô từng gặp, tuyệt đối không có người thứ hai. Bất kể là cặp mắt, sống mũi hay đôi môi mỏng đầy quyến rũ kia...
Một người như thế, sao có thể đột ngột ra đi? Đương nhiên không thể!
Một người đầy mạnh mẽ, mạnh mẽ đến như dường như không gì có thể làm khó được hắn, lại có thể dễ dàng bị tước đi sinh mệnh như vậy sao?
Mộ Sở quỳ xuống trước quan tài, giơ tay chạm vào khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết của hắn:
Nước mắt cô như châu ngọc vỡ vụn rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt không còn huyết sắc của hắn, thuận theo gò má hắn mà chảy từng giọt từng giọt thấm vào quan tài, làm ướt cả khuôn mặt cùng mái tóc hắn...
Ngón tay cô ve vuốt má hắn hết lần này đến lần khác, hai mắt nhắm chặt:
Ô ô ô ô ô....
Cô nén xuống tiếng khóc, ngăn mình khóc thành tiếng, chỉ liên tục nói với hắn:
Không ai đáp lại cô.
Nước mắt rơi ngày càng nhiều.Tiết Bỉnh yên lặng đứng bên cửa lau nước mắt, cuối cùng cũng rời đi, để cho Mộ Sở không gian riêng tư tiễn anh.
Tư Trầm...
Tư Trầm!!
Tư Trầm ---
Mộ Sở không ngừng khóc gọi tên hắn.
Mộ Sở nắm bàn tay cứng ngắc của hắn lung tung cọ lên mặt mình, thế nhưng tay hắn vẫn cứng đờ như thế- không còn chút độ ấm lẫn hơi người. Mộ Sở khó lòng tiếp nhận chuyện này. Thân thể mềm mại lạnh như băng của cô không ngừng run run:
Cô nói xong liền chẳng hề cố kỵ mà chui vào cỗ quan tài kia. Quan tài lạnh tới kinh người, cô lại chẳng mảy may cảm nhận được gì. Cô ghé vào cơ thể cứng ngắc của Lâu Tư Trầm, mặt chôn ở ngực hắn, hai tay chặt chẽ khóa lấy phần lưng hắn rồi vô thanh vô thức bật khóc. Giọt lệ theo khóe mắt chảy ra ngoài, thấm lên quần áo hắn, cô vụn vặt nỉ non:
Chóp mũi họ cách nhau không tới hai centimet, mà Mộ Sở lại không cảm nhận được bất cứ sự tồn tại nào của hắn.
Không cảm nhận được độ ấm, càng không cảm nhận được hô hấp...
Cô rưng rưng cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn. Dù cho đôi môi ấy dĩ nhiên vẫn lạnh lẽo, dù cho không được hắn nhiệt tình đáp lại. Cô vẫn như cũ triền miên hôn đôi môi ấy, nước mắt trút như mưa.
Cặp môi đỏ mọng niết lên môi Lâu Tư Trầm, nước mắt nóng hổi nhỏ giọt lên mặt hắn. Cô khản giọng nói tiếp:
Em vẫn, vẫn chưa kịp nói với anh, em yêu anh! Em yêu anh!... Em yêu anh! Em yêu anh!
Tư Trầm, em yêu anh!
Nếu anh đi, vậy mang em cùng đi được không?
Ô ô ô ô...
Mộ Sở hôn hắn, từ đôi môi đến cặp mắt nhắm chặt, tới sống mũi cao thẳng, rồi gò má không còn chút huyết sắc, cuối cùng một lần nữa trở xuống cặp môi mỏng kia.
Hàng lệ, tuôn như mưa.
Rõ ràng anh biết em không thể sống thiếu anh! Rõ ràng anh biết...
Tỉnh dậy đi, em xin anh!! Lâu Tư Trầm, van cầu anh! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại, được không?
Tư Trầm
Em không phép cho anh đi! Không cho phép!
Ngay giây phút này, cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cô nắm lấy lồng ngực hắn, như phát điên mà thất thanh hô to, năn nỉ, thậm chí khóc lóc om sòm.
Lâu Tư Trầm, tỉnh dậy! Tỉnh dậy --- không cho ngủ nữa, không cho ngủ nữa! Anh nhanh mở mắt ra, mở mắt ra nhìn em...
Ô ô ô ô....