Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh lạnh lùng nhìn Tô Giải Ngữ:
Nói nghe thử coi, anh ghen vì ai?
Ngoại trừ Tần Diên Vĩ thì còn ai được nữa?
Tô Giải Ngữ nói xong mắt đã đỏ hoe:
Anh đang ghen với Tần Diên Vĩ và Hoắc Thận phải không? Từ sáng nay bắt gặp hai đứa nó là mặt anh vẫn luôn đen xì thế này, cả ngày không khá hơn tí nào. Cẩn Ngôn, anh rõ ràng rất để ý đến họ mà! Anh nói thật với em đi, có phải anh đối với Tần Diên Vĩ...
Con bé là cháu gái anh!
Tô Giải Ngữ còn chưa nói xong đã bị Cố Cẩn Ngôn vội vàng cắt ngang, anh hoàn toàn phủ nhận:
Cẩn Ngôn...
Không tin à? Có cần anh chứng mình cho em thấy không?
Nói để cho Tô Giải Ngữ thấy thì chằng thà bảo rằng muốn chứng minh cho chính mình thì đúng hơn.
Tự nói với mình rằng bản thân anh không hề có suy nghĩ xa vời nào với Tần Diên Vĩ hết! Anh chỉ coi cô như cháu gái mà thôi!
Cố Cẩn Ngôn đột ngột ôm cứng eo Tô Giải Ngữ, không để cô ta kịp phản ứng lại đã đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cô ta, nhanh chóng nuốt hết hơi thở của cô ta vào miệng.
Nụ hôn này tới một cách bất ngờ, vừa thô bạo lại vừa khẩn cấp.
Trong lúc triền miên anh vẫn còn muốn chứng minh với chính mình! Phải, anh muốn chứng mình người trong lòng mình trước giờ đều không phải Tần Diên Vĩ, lại càng không thể có chuyện anh ghen tới phát điên vì chuyện của Tần Diên Vĩ và Hoắc Thận được!
Nhưng cảnh tượng mập mờ trong phòng tắm của hai người kia lại như ma chú cứ lẩn quẩn trong đầu anh, đôi mắt đen tối sầm xuống, cánh tay ôm eo Tô Giải Ngữ lại càng mạnh hơn, nụ hôn dành cho cô ta mỗi lúc một thô bạo hơn.
Khuôn mặt vừa ngây thơ vừa kiêu hãnh của cô cứ hiện lên trong đầu anh, không thể nào xóa nhòa được.
Cố Cẩn Ngôn biết mình điên thật rồi!
Anh thở dồn dập, bỗng đột ngột đẩy mạnh Tô Giải Ngữ ra.
Anh lên tiếng, đôi mắt đen như mực không hề dấy lên lửa tình, thậm chí một chút dục vọng cũng không hề xuất hiện.
Tô Giải Ngữ bỗng nhiên bị đẩy ra vẫn chưa kịp phản ứng, trong đôi mắt còn nhiễm sương mờ, nhìn anh vẻ bị tổn thương:
Cẩn Ngôn...
Để anh tiễn em! Mai còn phải đi sớm nữa!
Nói xong anh đã bước ra ngoài.
Tô Giải Ngữ dù một vạn lần không muốn nhưng giờ này cũng không có lý do gì để ở lại, đành phải theo anh đi.
Trên môi vẫn còn giữ lại hương vị của Cố Cẩn Ngôn, khiến cô ta như đi trên mây, trong lòng không kìm được dậy sóng.
...
Hôm say vừa sáng sớm Tần Diên Vĩ và Hoắc Thận đã chuẩn bị để về lại thành phố C.
Tần Mộ Sở vẫn không nỡ xa con gái:
Ăn trưa rồi đi cũng được mà con!
Đúng rồi, giờ mới tám giờ thôi mà!
Lâu Tư Trầm nhìn đồng hồ trên tay, đôi mày cau chặt lại.
Rõ ràng hắn cũng không nỡ để con gái đi sớm như vậy.
Tần Diên Vĩ nói rồi mở cửa ngồi lên xe của Hoắc Thận.
Đây đúng là con gái lớn không thể giữ lại trong nhà mà!
Tần Mộ Sở vẫn cố khuyên con gái.
Con không muốn là bóng đèn đâu.
...Con nhóc này! Thôi, không giữ được con thì thôi. Ở trường nhớ tự chăm sóc bản thân nhé, đừng có chơi bời lêu lổng với đám bạn xấu đó, nhớ chưa?
Vâng vâng! Câu này mẹ nói đi nói lại hết hai ngày rồi đó!
Tần Diên Vĩ cảm giác lỗ tai mình sắp mọc kén vì thế rồi.
Lâm đại thiếu chủ lại bắt đầu bật mode bảo vệ vợ yêu, hắn nghiêm túc dạy dỗ con gái mình.
Tần Diên Vĩ liên tục gật đầu.
Hoắc Thận đứng bên cạnh cũng vội chen vào:
Chú dì yên tâm đi ạ! Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Ừ! Có con chăm có nó thì chúng ta cũng yên tâm rồi.
Tần Mộ Sở gật đầu đáp.
Chúng con đi đây, cảm ơn chú dì đã tiếp đãi mấy ngày vừa qua ạ.
Đừng khách sáo thế! Sau này lại tới chơi nhé!
Vâng! Chắc chắn rồi ạ!
Nói xong Hoắc Thận cũng mở cửa lên ghế lái.
Tần Mộ Sở vẫn còn dặn với theo:
Lái xe cẩn thận nhé! Đừng vội quá, nhớ chưa?
Vâng!
Hoắc Thận hạ kính xe rồi trả lời:
Chú dì yên tâm, chắc chắn con sẽ đưa Diên Vĩ tới trường an toàn.
Ừ, đến nơi nhớ gọi về nhé!
Tần Mộ Sở lại nhắc nhở con gái.
Cô gật đầu:
Cô còn không rõ tính mẹ mình sao, nếu không báo tin bình an ngay thì mẹ cô chắc cả ngày sẽ không yên, có khi còn lo đến mất ăn mất ngủ ấy chứ.
Thôi, các con đi đường cẩn thận nhé!
OK mẹ!
Tần Diên Vĩ vẫy tay chào Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở:
Bye bye! Con sẽ nhớ ba mẹ lắm.
Tạm biệt chú dì ạ!
Hoắc Thận cũng lễ phép chào hỏi xong khởi động xe, rời khỏi nhà họ Lâu.
Tiễn con gái đi rồi trong lòng Tần Mộ Sở cũng cảm thấy rất trống trải, cô thở dài:
Lâu Tư Trầm ôm vợ đi vào trong nhà:
Thật ra Lâu Tư Trầm cũng không muốn nghĩ về cảnh tượng con gái lấy chồng một chút nào.
Tần Mộ Sở vẫn rất nghi ngờ mối quan hệ của Hoắc Thận và con gái mình.
Lâu Tư Trầm gật đầu không do dự:
Qua hai ngài quan sát thì anh dám chắc Hoắc Thận không phải là người con gái mình thích đâu, nhưng có vẻ cậu ra rất thích con gái mình đấy.
Yêu đơn phương sao?
...Có lẽ cả hai đều như thế.
...
Tần Mộ Sở lắc đầu cảm thán:
Hai vợ chồng vừa vào nhà đã thấy Cố Cẩn Ngôn ở bên ngoài gọi to:
Sở Sở!
Có chuyện gì thế?
Cô lại vội vàng chạy ra ngoài.
Cô cười bảo:
Con nhóc kia vừa đi cùng Hoắc Thận rồi, nó bảo không muốn làm bóng đèn chen giữa cậu và bạn gái đấy!
Thế à?
Cố Cẩn Ngôn thản nhiên đáp, sau đó anh không nói gì nữa, sắc mặt cũng không có cảm xúc gì rõ rệt, cuối cùng chỉ nói với Tần Mộ Sở rằng:
Thế em cũng đi đây, tạm biệt!
Ừ, đi đường bình an nhé!
Sau đó Cố Cẩn Ngôn và Tô Giải Ngữ cũng đi luôn.
Tần Mộ Sở vừa vào nhà vừa lẩm bẩm:
Sao em cứ thấy lần này trở về Cẩn Ngôn cứ là lạ thế nào ấy, tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt lắm thì phải, chẳng lẽ cãi nhau với bạn gái à? Nhưng nhìn họ thì có vẻ cũng không phải, đúng là lạ thật...
Bạn trai của người khác đâu cần em quan tâm, em đừng nghĩ nhiều quá!
Lâu đại thiếu chủ lại lên cơn ghen rồi.
...
Mấy tiếng sau.
Cố Cẩn Ngôn vừa về thành phố C thì việc đầu tiên là đưa Tô Giải Ngữ về nhà, sau đó lập tức về biệt thự riêng của mình.
Vừa đến nơi đã thấy một chiếc Ferrari màu tím lòe loẹt đỗ ngay trước cửa, anh chỉ nhìn một cái là biết ngay đây là xe ai.
Anh mở cửa vào nhà đã thấy Tần Diên Vĩ đang xách vali xuống lầu, mà Hoắc Thận đứng trong phòng khách thấy thế cũng vội bước tới giúp cô:
Hoắc Thận còn giễu cợt cô nữa.
Tần Diên Vĩ không khách sáo đáp trả:
Anh đúng là lắm mồm quá!
Đi đâu thế?
Bỗng nhiên một câu hỏi lạnh như băng bất ngờ chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Lúc này cả hai mới chú ý tới Cố Cẩn Ngôn đang đứng trước cửa, hai người vừa rồi mải nói chuyện nên không biết anh đã về từ bao giờ nữa.
Cố Cẩn Ngôn đổi dép đi trong nhà xong tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà phòng khách, anh ngửa đầu, bình tĩnh nhìn Tần Diên Vĩ đứng trên cầu thang.
Không biết vì sao bị anh nhìn như vậy lòng cô bỗng run lên, vội vàng cúi xuống, làm như đang cùng Hoắc Thận nhấc vali rồi mới nói:
Cô nói xong cùng Hoắc Thận xách vali xuống lầu, định đi thẳng ra ngoài.
Nhưng lúc đi ngang qua Cố Cẩn Ngôn thì bất ngờ cổ tay cô lại bị người nắm lại.
Thái độ của Cố Cẩn Ngôn rất khó chịu, giọng điệu cũng lạnh lùng vô cùng.
Anh kéo cô lên thẳng trên tầng.
Cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng không thể.
Căn bản anh không để ý tới phản kháng nhỏ xíu của cô.
Thấy cảnh này nhưng Hoắc Thận cũng không muốn tiến lên hòa giải, vì y cho rằng đây là chuyện riêng của hai chú cháu họ, y là một người ngoài, rõ ràng là không nên xen vào làm gì. Chuyện của họ chỉ có chính họ mới giải quyết được thôi.
Y biếng nhác ngồi trên vali của Tần Diên Vĩ rồi lấy bao thuốc trong túi áo ra, sau đó rút một điếu đưa lên miệng, châm lửa, nhàn nhã rít một hơi, kiên nhẫn chờ người trên lầu đi xuống.