Kết quả, vừa về đến nhà, Phù Tang liền bị bố mẹ và cả ông bà nội ngoại cùng dạy dỗ.
Cái con nhóc này, làm sao lại có thể mặc áo khoác của thằng bé hả? Trời mùa đông bên ngoài rất lạnh, con không biết không hả? Con xem đi, môi Tiểu Thận lạnh đến mức thâm tím rồi kìa.
....
Phù Tang lo lắng liếc nhìn môi Hoắc Thận, lúc này mới thở phào một hơi.
Vẫn tốt, vẫn là hồng màu nhạt, chỉ là bà nội cô khoa trương lên mà thôi.
Hoắc Thận vôc vôc vai Phù Tang, nhắc nhở cô:
Em có muốn đi tắm nước nóng không, làm ấm thân thể một chút?
...Ừm, em muốn!
Phù Tang cảm thấy cả người cô đều là mồ hôi nhớp nháp, hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô chỉ cảm thấy lúc này, trên người cô đều là mùi vị của y...
Hơn nữa còn là cái cái mùi vị nồng nặc mập mờ sau khi hoan ái.
Cô vừa nãy đã dịnh tắm ở khách sạn, nhưng sau khi nhận được mệnh lệnh của mẹ cô, làm gì còn dám chần chừ, liền vội vàng trở về nhà.
Lục Phù Tang nhắc nhở hai người bọn họ.
Phù Tang dắt tay Hoắc Thận lên trên tầng.
Lục Dung Nhan chỉ có thể làm như không nhìn thấy gì, chỉ căn phòng ở góc trái trong cùng cách phòng Phù Tang xa nhất nói:
Phù Tang "..."
Mẹ cô chắc chắn là đang cố ý.
Phù Tang làm hết trách nhiệm củ một người chủ nhà, dắt Hoắc Thận tới phòng của khách.
Phù Tang hỏi Hoắc Thận, tiện tay che cánh cửa sau lưng lại, giây tiếp theo, vội vàng lao vào trong lồng ngực y, cho anh một cái ôm ấm áp.
Hoắc Thận cưng chìu xoa đầu Phù Tang, nhắc nhở cô:
Nếu trong năm phút em mà không bước ra khỏi căn phòng này, sợ rằng ba mẹ em sẽ lên đập cửa đấy.
Anh cho rằng anh là sói đói sao? Có thể ăn thịt em?
Hoắc Thận cúi thấp đầu, cụng đầu vào trán cô:
Anh thật sự có thể ăn em, giống như vừa nãy vậy, ăn đến mức không chừa lại mảnh xương.
....
Phù Tang ngại ngùng cười, hờn dỗi ngậm lấy cánh môi mỏng của anh mà cắn.
Động tác rất nhẹ, chỉ là trêu chọc, đương nhiên sẽ không làm cho y đau.
Hoắc Thận đã rất lâu không trải qua sự chọc ghẹo như thế này, vốn dĩ y đã nhiều năm qua chưa từng nếm qua hương vị đàn bà, mà hôm nay, không dễ dàng gì mới nếm được mùi vị thiếu nữ, bởi vì sợ khiến cô bị thương, nên y không dám quá mãnh liệt đối với cô, vẫn luôn kiềm chế phần nào ham muốn của bản thân, mà cái cô nhóc này lại cứ từng chút từng chút đốt lửa trên thân thể anh...
Ánh mắt Hoắc Thận đen như mực, yết hầu gợi cảm chuyện động lên xuống:
Hoắc Thận muốn đuổi cô đi.
Nếu như còn không đi, y thật sự cảm thấy sẽ không nỡ để cô rời đi mất!
Bởi vì, khi có cô bên cạnh, y cảm thấy trong không khí ngập tràn vị ngọt ngào, ấm áp, hút vào trong lồng ngực cảm giác thật căng tràn.
Phù Tang bị Hoắc Thận đẩy ra ngoài cửa, mắt thấy chỉ chút xíu nữa thôi sẽ bị đuổi ra ngoài, cô liền nói:
Phù Tang vội vang giữ lấy mép cửa, không chịu đi.
Cô ở trước mặt Hoắc Thận nói rằng chỉ còn một cái cuối cùng, mặt đầy khẩn cầu nhìn y:
Hoắc Thận cuối cùng cũng thả cánh cửa ra nói:
Được, em hỏi đi.
Hai năm trước từng nói với mẹ em là anh thích em ư?
...Chính là câu hỏi này hả?
Anh trả lời e đi! Có phải hai năm trước anh đã thích em không?
Hoắc Thận vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cô:
Khóe miệng Phù Tang nở ra một nụ cười xán lạn như hoa, dường như khóe miệng sắp cười kéo dài đến tận mang tai, cô lắc lắc đầu:
Không phải! Em sớm đã biết rồi, em biết, anh chắc chắn vẫn luôn thích em....
Được rồi, đi ra ngoài đi!
Hoắc Thận gỡ cánh tay đang bám vào mép cửa của cô, rồi sau đó, không chút lưu tình mà đóng cửa" sầm " một tiếng, cuối cùng, còn chốt cả khóa.
Phù Tang nghe thấy tiếng chốt cửa, không hài lòng mà đập đập vào cánh cửa, oán trách nói:
Hoắc Thận đứng ở bên kia bật cười một tiếng.
Cô nhóc này, thật sự là lên mặt nhanh thật, anh mới cho cô chút mặt mũi, cô liền đắc ý vênh váo rồi.
Hoắc Thận buông lỏng cơ thể ngã xuống giường, hai tay để ở sau gáy, ánh mắt hướng lên trần nhà trên đỉnh đầu, trong đầu đều là hình ảnh của cô nhóc kia, từng cái nhăn mày, tiếng cười của cô, nhất cử nhất động, cùng với màn động tình vừa lúc nãy mới phát sinh của hai người.
Khóe miệng Hoắc Thận càng mím lại chặt hơn.
Lần đầu tiên, không thể chờ đợi mà muốn cưới một người con gái! Lần đầu tiên, muốn cô mãi mãi ở bên mình đến đầu bạc răng long.
Hoắc Thận móc điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Lúc Phù Tang nhận được điện thoại của Hoắc Thận, cô có chút bất ngờ, cô lúc này, vẫn đang bước đi ở ngoài hành lang dài, đang hướng về phía phòng mình thì liền nhìn thấy cuộc gọi của y, cô vội vàng nghe điện thoại, quay người, lại một lần nữa bước từng bước lớn về phía phòng y, sợ rằng y có việc muốn tìm cô.
Cô nhận điện thoại, hỏi y.
Giọng Hoắc Thận trong điên thoại nghe rất mềm mại, có một cảm giác dịu dàng không thể gọi tên, thật sự rất mê người, y tiếp tục nói:
Chỉ là nhớ em thôi, vì vậy, gọi điện thoại cho em, muốn nghe giọng nói của em.
...
Phù Tang thiếu chút nữa thì đã phụt cười.
Cô giả vờ tỏ ra vẫn còn tức giận, một tay chống nạnh, gắt giọng với người đàn ông trong điện thoại:
Cô xoay người, tiến về phía phòng ngủ của cô:
Phù Tang chu cái miệng nhỏ, vô cùng hài lòng mà trở về phòng của cô.
Lần này, y muốn xịn cô quay trở lại, cô cũng không thèm đi đâu! Ai bảo y không biết trân trọng? Nên trừng phạt anh đích đáng một lần, xem lần sau anh còn dám tùy ý đuổi cô đi như thế không?
Hoắc Thận cười vang trong điện thoại, không có chút tưc giận nào:
Nếu anh mà không đuổi em đi, đêm nay thật sự là không thể chợp mắt! Đúng rồi, bây giờ thân dưới em còn đau không?
Hết đau rồi.
Da mặt mỏng của Phù Tang lộ ra một chút đỏ hồng xấu hổ.
Vậy thì tốt! Nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai gặp lại.
...Ừm, chúc anh ngủ ngon!
Em cũng ngủ ngon.
Hoắc Thận...
Hoắc Thận còn đang định cúp máy, lại nghe thấy Phù Tang gọi tên y.
Phù Tang nghĩ một chút, chuẩn bị một lúc, hồi lâu sau, cô mới xấu hổ nhỏ giọng nói:
Hoắc Thận ở bên kia điện thoại khẽ cười:
Anh biết!
...
Cái này, nghĩa là gì? Lời tỏ tình của cô chỉ đổi lấy câu trả lời này thôi sao?