Lục Dung Nhan bực mình lườm cô:
Nếu cô thấy làm việc nhàn quá thì để tôi nói với trưởng khoa một tiếng xếp cho cô thêm việc nhé.
Đừng đừng...
Trình Hiểu Hiểu vội xua tay:
Sau đó còn bĩu môi áp sát lại đây:
Nói xong không đợi Lục Dung Nhan cái đã chạy vọt ra ngoài.
Cô nhớ tới gì đó nên hô với theo:
Trình Hiểu Hiểu xoay người, làm như vô tội hỏi:
Còn có gì cần phân phó ạ thưa phu nhân viện trưởng? Không phải tôi sắp biến rồi đây sao?
Tôi nghe đồn cô có người quen là môi giới nhà đất phải không?
Trình Hiểu Hiểu dừng bước:
Đúng rồi, chị họ tôi là môi giới nhà đất đây.
Cô nhờ chị ấy giúp tôi tìm một phòng trọ được chứ?
Phòng trọ?
Cuối cùng Trình Hiểu Hiểu vẫn quay lại, trên mặt cũng vẫn là nụ cười tò mò xấu xa:
Bác sĩ Lục, cô muốn ra ngoài ở à?
À... không.
Lục Dung Nhan chớp mắt:
Tôi hỏi hộ bạn thôi.
Ừm, tôi cũng nghĩ là không, vợ chồng cô vừa giàu lại vừa yêu nhau thế thì sao cô có thể ra ngoài ở trọ được chứ? Dù cô có muốn thì viện trưởng chắc cũng chẳng nỡ đâu, đúng không nào?
Trình Hiểu Hiểu nói xong còn huých khẽ vai cô một cái.
Anh không nỡ sao?
Lục Dung Nhan mỉm cười tự giễu.
Không nói tiếp chuyện khiến cô không vui này nữa:
Trình Hiểu Hiểu vỗ ngực:
Việc nhỏ mà, cứ để tôi. Nhưng bạn cô muốn tìm phòng thế nào?
Không cần quá lớn, khoảng tám chín mươi mét vuông là được rồi, gần viện một chút, bên cạnh có nhà trẻ nữa là đủ.
Được, cho tôi số của bạn cô đi, có gì tôi sẽ bảo chị họ gọi cho bạn cô.
Lục Dung Nhan vén tóc ra sau tai:
Liên hệ với tôi luôn đi, dù sao cô cũng không quen bạn tôi mà.
Okay, để tôi gọi cho chị họ.
Trình Hiểu Hiểu nói xong thì lấy điện thoại ra ấn số.
Bên ngoài có người gọi với vào, là Trần Thụy – bác sĩ thực tập khoa Tiêu hóa tầng dưới.
Cô vẫn cúi đầu nhấn điện thoại.
Trần Thụy nhìn sang Lục Dung Nhan, thấy cô không tỏ vẻ khó chịu thì mới bước vào trong:
Tối nay rảnh không? Mời cô đi dự tiệc được không?
Tiệc á? Tiệc gì thế?
Trình Hiểu Hiểu ngừng tay, kinh ngạc nhìn Trần Thụy.
Trình Hiểu Hiễu vỗ vai cậu ta:
Trần Thụy ngại ngùng gãi đầu:
Trình Hiểu Hiểu khó xử bĩu môi:
Trần Thụy thất vọng nhún vai:
Vừa cúi xuống nhìn điện thoại thì Trình Hiểu Hiểu lại đột nhiên ngẩng lên nhìn Lục Dung Nhan:
Cần người khác làm gì? Nơi này không phải có sẵn một bạn nhảy rồi à?
Ai cơ?
Bác sĩ Lục nè!
Nói linh tinh gì thế? Tiệc của giới thượng lưu thì chắc chắn viện trưởng cũng đi, bạn nhảy của anh ấy đương nhiên là bác sĩ Lục rồi, sao đến lượt tôi mời được chứ?
Lục Ngạn Diễm đương nhiên là được mời đến các loại tiệc thượng lưu nhưng Lục Dung Nhan không thích mấy loại xã giao thế này, vả lại tình cảm vợ chồng họ không ra sao nên mỗi lần có thể thì đều từ chối hết. Chỉ trừ khi có quy định nhất định phải dẫn vợ theo thì cô mới gắng gượng mà tới thôi.
Cô có cảm giác tiệc của Nghiệp Khang lần này chắc chắn Lục Ngạn Diễm cũng được mời, chủ tịch tập đoàn đó luôn muốn hợp tác với anh nhưng toàn bị từ chối, có điều ông ta vẫn chưa hề từ bỏ ý định đâu.
Nghiệp Khang kinh doanh và nghiên cứu dược phẩm cùng các thiết bị chữa bệnh. Nghe nói gần đây có chế tạo một công cụ mới nhưng đang gặp chút vấn đề, sau khi nhiều chuyên gia đầu ngành đã bó tay thì họ nghĩ tới Lục Ngạn Diễm. Vì anh có rất nhiều kinh nghiệm ở hạng mục này, lúc còn trong quân đội cũng tập trung nghiên cứu mảng đó.
Trình Tốn vẫn muốn có cơ hội hợp tác với viện nghiên cứu của anh, nhưng Lục Ngạn Diễm xuất thân quân y, anh nghiên cứu cũng đều để phục vụ cho quân đội thế nên ông ta vừa mở miệng là đã bị từ chối rồi, chỉ là ông ta kiên quyết không từ bỏ, thường xuyên mời Lục Ngạn Diễm ra ngoài chơi, ý đồ từ đó xin anh giúp đỡ.
Cho nên Lục Dung Nhan mới thấy bữa tiệc này nhất định ông ta sẽ không quên gửi thiếp mời cho anh, còn chuyện anh đi hoặc không thì cô không tài nào biết được.
Nghĩ đến chuyện anh có 50% tỷ lệ sẽ đi là cô vội xua tay:
Tôi không đi đâu, tối còn phải trông con nữa. Cậu đi hỏi mấy cô gái phòng khác xem.
Vâng!
Để lại một ánh mắt thất vọng xong Trần Thụy ủ rũ đi ra ngoài.
Trình Hiểu Hiểu gọi điện cho chị họ nói về việc thuê trọ xong thì cũng đi.
Nhận được tin nhắn, Lục Dung Nhan mở ra xem thì thấy là Lục Ngạn Diễm gửi tới:
Sinh nhật của Tiêu Tiêu.
Trời ạ! Cô lại quên mất sinh nhật con trai mình.
Gõ đầu một cái, không khỏi cảm thán cô đúng là hồ đồ rồi!
...
Buổi chiều hiếm khi không có ca mổ nên Lục Dung Nhan cũng có thể tan tầm đúng giờ.
Biết chuyện ly hôn nói với Lục Ngạn Diễm là vô ích nên cô cũng lười tốn nước miếng với anh, chỉ chờ Trình Hiểu Hiểu tìm được nhà là cô và Tiêu Tiêu sẽ dọn qua đó. Dù không ly hôn thì cũng có thể thoát khỏi anh rồi. Thế nên lúc ngồi xe cô không nhắc lại chuyện này nữa, hai người im lặng đi tới nhà họ Lục.
Thôi Trân Ái và mẹ Lưu đều đang rất bận rộn.
Bởi vì là sinh nhật của một đứa trẻ nên Lục Ngạn Diễm không mời vợ chồng anh cả về, mà bà nội cũng vì không khỏe nên đã ra ngoại ô dưỡng bệnh, đêm đó chỉ có vợ chồng Lục Dung Nhan mà cha mẹ chồng cô chúc mừng sinh nhật cho Tiêu Tiêu.
Lục Ngạn Diễm và Lục Viễn Sơn dù từng xung đột hôm trước nhưng dù sao máu mủ tình thâm, ngày ấy ông nổi nóng làm bị thương con trai xong về nhà lại bắt đầu xót ruột. Mà Lục Ngạn Diễm cũng là đứa con có hiếu thế nên anh cũng không thù hận gì cha mình cả, ở cạnh một hồi thì hai cha con đã có thể làm hòa rồi.
Đương nhiên việc này là Lục Dung Nhan nghe mẹ chồng kể lại.
Tiêu Tiêu luôn chạy nhảy vui vẻ trên gác, dù bị ngã đến mức phải khâu mấy mũi nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da nên không ảnh hưởng nhiều lắm.
Thấy cậu bé vui vẻ thì tâm trạng Lục Dung Nhan cũng tốt hẳn lên, trên mặt bắt đầu nở rộ ý cười. Tâm tình Lục Ngạn Diễm có vẻ cũng tốt lắm, anh vừa cười vừa chơi đùa với con trai.
Không lâu sau thì đồ ăn được mang lên, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn, không khí rất hài hòa.
Bánh ngọt giữa bàn là Lục Ngạn Diễm mua về, Tiêu Tiêu thấy nó thì vui lắm.
Đối với con trai dù anh rất nghiêm khắc nhưng vẫn luôn chiều thằng bé, anh còn căn dặn cửa hàng bánh làm kiểu ô tô mà con thích rồi mặt ngoài phủ đầy chocolate nữa.
Thằng bé chớp mắt, tò mò nhìn bánh sinh nhật của mình, cái miệng nhỏ chóp chép, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Thèm lắm rồi.
Muốn ăn sao?
Muốn ạ!
Nhóc con rướn cổ đáp lại, nước miếng sắp tràn ra miệng rồi, lại còn không quên khen ngợi người cha vĩ đại của mình một tiếng:
Cảnh tượng ấm áp này khiến lòng Lục Dung Nhan không khỏi xót xa, tới giờ giữa cha mẹ Tiêu Tiêu luôn thân thiết với Lục Ngạn Diễm hơn hẳn cô, bình thường con luôn thích ở gần cha nó, thích kể bí mật của mình cho anh, mà ngược lại anh cũng vô cùng yêu thương đứa trẻ này.
Dù đã cam đoan sẽ không để cho Tiêu Tiêu khổ sở nhưng thật ra cô rất khó làm được điều đó, cuộc sống không có Lục Ngạn Diễm không biết Tiêu Tiêu có thể quen được hay không.
Thôi Trân Ái cầm nến sinh nhật ra, sau đó nhẹ nhàng cắm từng cây một lên bánh ngọt. Cắm xong bà vẫy tay gọi cháu trai đến:
Tiêu Tiêu vui vẻ chạy tới, bà giúp cháu trai đeo mũ rồi hát mừng sinh nhật, sau đó ôm nó ngồi lên đùi mình, cúi đầu thì thầm với nó mấy câu. Nhóc con bướng bỉnh thè lưỡi làm mặt quỷ xong mới chịu đi về chỗ Lục Dung Nhan và Lục Ngạn Diễm, sắc mặt rất lạ.
Nhìn bộ dáng nó đáng yêu thế Lục Viễn Sơn không nhịn được trêu:
Thằng bé giơ tay che miệng:
Lục Viễn Sơn cười ha hả:
Tiêu Tiêu lè lưỡi với ông rồi nói với Thôi Trân Ái bên kia:
Thằng bé nói xong nhanh nhẹn giơ tay kéo ba mẹ lại gần mình:
Lục Dung Nhan xoa cái đầu nhỏ của nó, dịu dàng hỏi:
Thằng nhóc nghiêng đầu nghĩ:
[Vợ chồng Dung Nhan]