Chương 29:
Tiểu Chu nâng đầu bút, hướng tới vị trí cô muốn nói tới cả đội.
Đây chính là trọng điểm.
Nhớ lại hình ảnh ba mẹ bệnh nhi, nhớ đến ánh mắt nặng trĩu của bệnh nhi khi phải trả lời câu hỏi của cô khi đó... Tiểu Chu lại mang thêm nhiều ưu phiền.
Trần Di đứng dậy, cố mở lời để xóa tan không khí trầm mặc khó hiểu từ Giáo sư Trương.
Cô nâng tầm mắt, chưa phản ứng vội.
Tiểu Chu vẫy tay, ra hiệu cho Trần Di ngồi xuống rồi tiếp tục.
Phân phó xong, ba vị bác sĩ bắt đầu đứng lên làm công việc của mình.
Dịch Minh hơi nhăn mày thắc mắc.
(*: lớn tiếng, hát, gào thét...")
Tiểu Chu nhìn ba vị bác sĩ trẻ, đột nhiên lại thấy vui. Thỉnh thoảng cô lại có cảm giác như vậy với ba đứa học trò cũ của mình.
Rất tự hào.
Cởi chiếc áo blouse đưa cho Trần Di, Tiểu Chu chỉnh lại một chút trang phục rồi đánh tiếng với ba đồng nghiệp.
Giờ tôi có việc ra ngoài, các cô các cậu khi có kết quả phải lập tức gọi điện cho tôi. Chú ý các bệnh nhi khác của chúng ta nữa. Thúc lại tinh thần, làm việc đi!
VÂNG!!!
Lã Hứa Lệ đặt một bó hoa cúc trắng lên bia mộ, nàng không nói nửa lời, chỉ ảm đạm nhìn di ảnh được đặt ở đây mà thôi.
Từ ngày trở về nước, đây là lần đầu tiên nàng tới nơi đây, để "gặp" lại một người vừa quen lại cũng chẳng quen thuộc lắm.
Sự việc xảy ra nhiều năm trước, nỗi hận của nàng hiện tại đều bắt đầu từ con người này. Dù rằng... người đó chẳng còn sống cho đến khi nàng trở về.
Giọng mỉa mai chua xót. Lã Hứa Lệ bao nhiêu năm chẳng biết xúc động là gì, giờ đứng tại nơi này lại thấy một chút cảm xúc kì lạ ập đến.
Nhưng chỉ là rất bé, tựa như hạt cát, không đáng để bận tâm.
Ngừng một chút, Lã Hứa Lệ nở nụ cười tự giễu. Nàng hơi thở mạnh, nghe kĩ sẽ thấy cái run không tự nhiên.
Cơn gió theo nàng từ lúc ở tang lễ, lúc này lần nữa xuất hiện.
Lọn tóc mềm mại cảm nhận được sự dịu nhẹ. Lã Hứa Lệ không cam tâm, cười khinh miệt di ảnh đặt ở đây.
Nhưng cơn gió mỗi lúc một mạnh mẽ, ép nàng phải ngẩng mặt lên.
Lần ngẩng mặt này lại xuất hiện một cái
giá như
khác.
Giá như không vì sự "cao hứng" nào đó mà tới nơi này...
Giá như... người nào đó đừng xuất hiện ở đây...
Giá như... không có sự bối rối nào hết...
Người kia chỉ vừa mới xuất hiện mà thôi.
Người đứng ở phía trước nàng, dù là không hề quay mặt, chỉ một bóng lưng cũng đủ để Lã Hứa Lệ nhận ra đó là ai.
Người kia như ngẩn người, thẫn thờ nhìn bia mộ trước mặt. Cứ vậy đến năm phút mới mở chai rượu, rót cẩn thận vào hai chén nhỏ.
Lã Hứa Lệ đứng phía sau quan sát từ đầu, nơi đây vắng tanh chỉ có hai bóng dáng, vị trí cả hai đang đứng lại tương đối gần nên... dù không muốn nghe cũng lọt vào tai.
Huống gì... nàng là đang tập trung đến như vậy?
Ngừng một chút, người kia thở dài một tiếng rồi mới tiếp tục.
Lã Hứa Lệ nghe thấy giọng cười của người kia hình thành chút mềm lòng. Nàng vô thức khẽ mỉm cười, hơi liếc nhìn bia mộ ba mình rồi cũng xoay lưng rời khỏi nơi này.
"Giáo sư Trương, tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp nào hết!"
Ngừng bước chân, Lã Hứa Lệ chậm rãi ngoái nhìn về phía người kia.
Tâm tư nhiều hỗn loạn.
Nàng vẫn cười, nhẹ nhàng như vậy.
"Nhưng đến lần này đã là lần thứ ba rồi, không phải rất nực cười sao, Giáo sư Trương???"