Cả một đêm Vân Diệp canh dưới tiểu lâu của Lý Nhị, hiện không phải là lúc lười biếng, nếu xảy ra chuyện thì hậu quả rất đáng sợ, trong vòng chu vi ba trăm mét, bị Vân Diệp và các thị vệ dùng lược chải qua, ngay cả dưới đất Vân Diệp cũng bảo phải dùng trường mâu đâm thử, lo có chuyện đào hầm xảy ra.
Lý Nhị chẳng bận tâm, còn có tâm tình sủng hạnh phi tử, cái tiếng kêu đáng chết làm Vân Diệp ở dưới lầu còn loáng thoáng nghe thấy. Có điều Vân Diệp lúc này không còn tâm trạng nào để bực mình với ông ta hơn thế hóa giải phần lớn sự khẩn trương của thủ vệ, mắt Vô Thiệt như phát sáng trong bóng tối, xanh như mắt sói, hiện nếu có ai đột nhiên nhảy lên lầu sẽ bị ông ta băm thành mảnh vụn.
Hồng Thành mặt như đưa đám, y phục cả ngày chưa lúc nào khô, cú mèo kêu một tiếng là hắn cầm vũ khí nhảy dựng dậy, đêm thật là dài, Vân Diệp chỉ mong sáng mai hoàng đế khởi giá hồi cung, chỉ cần đưa cả nhà ông ta yên ổn về nhà mới là yên chuyện.
Tên khốn kiếp này nửa câu đầu còn mang đầy náy náy, nửa câu sau đã thành mặt dày đòi hỏi rồi, không thẹn người của Bach kỵ ti, mặt dày như thớt, định từ chối ngay, đột nhiên nghỉ tới nữ nhân không may kia, phải tìm cho nàng một nhân thủ đáng tin, lần này đi Lĩnh Nam trời cao đất xa, mình không có chút mỗi quen biết nào, dựa vào Phùng Áng ai biết sẽ có chuyện gì, tính nàng khó ưa như thế chẳng may Phùng Áng cũng bực mình với nàng, kiếm chỗ không người giết đi, rồi nói không quen thủy thổ, bị bệnh chết, ai làm gì nổi ông ta. Vân Diệp hiện giờ không dám tin vào anh hùng nữa, chẳng may nàng có thai, chẳng phải con của lão tử cũng gặp họa?
Hồng Thành ỉu xìu xìu nói:
Ta không muốn làm từ lâu rồi, lúc nào cũng xảy ra sai sót, Bách kỵ ti không phải chỗ cho người làm, lần này qua được, còn lần sau? Lão trời già khốn kiếp, không cho người ta sống yên, chẳng bằng làm đại đầu binh trong quân doanh cho thống khoái.
Lão Hồng, có muốn lập nên một phen công tích để bệ hạ nhìn với ánh mắt khác không?
Vân Diệp liếc xéo Hồng Thành một cái:
Hồng Thành tóm ngay lấy tay Vân Diệp nói:
Hảo huynh đệ của ta, ngươi là người thông minh, ca ca có mọc tám cái đầu cũng không bằng ngón chân của ngươi, ngươi nói cho ca ca nghe, đi đâu mới có cơ hội, thảo nguyên không có chỗ đứng chân cho chúng ta, ta mà đi sẽ bị coi là dị loại, không làm nổi trò trống gì.
Phía bắc không được thì phía nam không được à? Óc chết!
Không được, bệ hạ không cho chúng ta đi trêu chọc Phùng gia, vả lại nơi đó là địa bàn của họ, ca ca tới đó e không về được.
Danh chính ngôn thuận mà đi, Thọ Dương không phải tới đất Liêu tiếp quản đại quyền à? Huynh cũng là người hoàng gia, đi theo có gì không ổn, làm tốt chẳng những thăng quan còn có thể phát tài, quan trọng nhất là có cơ nghiệp để lại cho con cháu. Nếu không phải là huynh mà là người khác thì ta chẳng thèm nói, cơ hội tốt thế này nếu ta không phải là độc đinh trong nhà thì đã đi ngay rồi.
Hồng Thành mắt mở to nhìn Vân Diệp trừng trừng cứ như không quen y, cuối cùng gian nan nói:
Huynh địa đừng trêu ca ca nữa, đất Liêu nghèo nhẵn như đít chùi, làm gì có cơ hội thăng quan phát tài?
Huynh có biết vì sao ta phát tài luôn dễ hơn người khác không?
Hồng Thành gian nan nuốt nước bọt, lắc đầu, phải nói hắn phục sát đất bản lĩnh kiếm tiền của Vân Diệp, chỉ vài năm ngắn ngủi, Vân gia đã thành đại tài chủ có hạng ở Trường An, mình tuy có cống hiến một chút vào đó, nhưng cam tâm tình nguyện. Nói tới đánh trận có lẽ hắn không phục, nói tới kiếm tiền, dù Vân Diệp nói tảng đá dưới mông hắn là vàng thì hắn cũng tin.
Vân Diệp tiếp tục nói:
Ta không thông minh như huynh nghĩ, mà là bao năm đi theo sư phụ tới nhiều nơi, kiến thức rộng lớn, người Liêu ngu như lợn, rõ ràng ngồi trên núi châu báu lại chết đói. Huynh có biết ở eo biển đối diện có một loại lương thực một năm trồng ba lần? Huynh có biết nơi đó núi non đầy hương liệu? Huynh có biết nơi đó có hòn đảo đặc sản là lục bảo thạch? Huynh có biết nơi đó ngà voi chỉ bằng một thanh đao rỉ? Có biết năm đồng đổi được một trăm cân hương liệu?
Một trăm cân?
Mắt Hồng Thành sắp lồi cả ra rồi, giá hương liệu ở Trường An thế nào thì hắn vẫn biết, nghĩ tới mình dùng một cái lọ sứ đổi lấy một trăm cân hương liệu từ thổ nhân quần áo tả tơi, lại tưởng tượng mình dùng thanh đao đổi lấy ngà voi dài ba xích, nước dãi chảy cả ra?
Vân Diệp lặng lẽ tránh đi, lòng tham của con người sẽ chiến thắng mọi gian khổ, biết bí mật này rồi, dù là núi cao Hồng Thành cũng đạp bằng.
Một giọng nói rõ ràng truyền tới, Vân Diệp quay đều lại nhìn, thì là Lý Thừa Càn, mấy ngày này không phải hắn đi Ung Châu sao? Thế nào đã về rồi?
Thấy Lý Thừa Càn tới, Hồng Thành tuy sốt ruột tới ngứa ngáy khắp người, nhưng không thể không đi, Vân Diệp và thái tử nói chuyện, không có phần có hắn xen vào.
Vân Diệp thấy Lý Thừa Càn toàn thân bụi đất là biết hắn đi suốt đêm, thời gian trước Ung Châu thiếu chút nữa có dân biến, nguyên nhân là khai xuân nơi đó không có lấy một giọt nước, đất đai nứt nẻ, không còn đường sống nữa, có một tên hiệu là Phi Thiên Xoa tụ tập lưu dân xông vào quan phủ, mở kho lương, phân phát lương thực, hai huyện lệnh bị hắn giết. Thế này chấp nhận sao được, hoàng đế lệnh thứ sử Ung Châu dẹp loạn, sai thái tử mang lương thực đi vỗ về dân chúng, chỉ một tháng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à? Thế cũng quá nhanh đi.
Vân Diệp gật đầu, Lý Thừa Càn xử lý rất tốt, chững chạc, người hoàng gia có đặc điểm này, luôn trưởng thành sớm hơn so với đứa trẻ cùng trang lứa:
Thế là tốt, thế là tốt, nhân khẩu Đại Đường vốn đã ít, nếu có thể không giết thì đừng động đao binh, vỗ về là thượng sách, bách tính cần cù, chịu khó, chỉ cần có cái ăn, ai đi làm cái chuyện mất đầu làm gì. Ngươi tới phụ cận Vân gia kích động bách tính tạo phản thử xem, không cần tới quan phủ, bách tính bắt ngươi, vui vẻ đưa lên quan lĩnh thưởng. Cho nên hiện quan trọng nhất là làm bách tính trở nên giàu có, giàu có rồi bệ hạ muốn diệt ai thì diệt, không phải lo gì cả.
Đúng thế, cho nên ta mới phát hiện ta rất nghèo, phụ hoàng cũng rất nghèo, ngươi có cơ hội phát tài tuyệt đối không thể thiếu ta, ta phát tài rồi mới có thể giúp được phụ hoàng, bách tính bớt khổ.
Nói tới đó thì hạ thấp giọng xuống:
Mà nói đi nói lại thì ngươi vẫn rất lo lắng cho tỷ tỷ của ta đấy.
Lắm lời, nghỉ chút đi, dù sao ngươi mệt như thế chả giúp được gì.
Dù sao Lý Thừa Càn cũng đã mệt, nằm trên ghế tựa thiếp đi, Vân Diệp cởi áo choàng đắp lên cho hắn, rồi lấy áo choàng của Hồng Thành khoác lên người, đêm trên núi sương dày, nếu bị ngã bệnh thì không tốt, thiếu niên mười lăm lo chuyện của ông già năm mươi, không biết hắn sinh ra trong hoàng gia là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cha con không gọi là cha con, mà gọi là quân thần.
Lĩnh Nam là miếng thịt mỡ cực lớn, Lý An Lan không ăn nổi, Vân Diệp không ăn nổi, cho dù kéo cả thái tử vào cũng không ăn nổi, lợi ích quá lớn, may là trong số huân quý cũng rất nhiều người ăn tham, kéo vào một số, với gia sản hùng hậu của nọ, bảo vệ Lý An Lan bình yên hẳn là có thể làm được.
Ôi không biết kiếp nào y gây ra tội nghiệt mà ông trời phái nữ nhân đó xuống không cho y được sống yên, ở gần cũng lo mà đi xa lại càng khiến người ta phải lo lắng. Không biết tới bao giờ mới trả hết nợ cho nàng được?
Có điều thư viện đương nhiên sẽ xen một chân vào, đó là nguồn kinh phí chủ yếu sau này, không cần Trương Lượng, người này thành sự không đủ, bại sự có dư, một cổ đông quá mạnh mẽ gia nhập không phải chuyện tốt, lão binh của Lý Hiếu Cung không cần trả nữa, Vân Diệp mượn đồ đã bao giờ có thói quen trả lại chứ?
Lão Lý cho mượn người rồi là không có lý nào đòi lại, Lý gia lão phu nhân thời gian trước tới thăm nãi nãi, nhốt ở trong phòng thì thầm rất lâu, không biết cướp của Vân gia bao nhiêu, khi đi cười tủm tỉm, còn bẹo má Tân Nguyệt một cái, nói cái gì mà tân tức phụ trẻ trung, bóp một cái đã ra nước, lão thái bà đáng chết, lão bà của ta cũng dám sàm sỡ.
Nói chung là hộ khẩu trong nhà lại thêm hơn trăm người, ta là một hầu tước có những bốn năm trăm bộ khúc, liệu có hơi quá đáng không?
Hồng Thành không đi nghỉ, thấy Vân Diệp đang suy nghĩ, thế là đi vòng vòng, mấy lần muốn tới nhưng cố nhịn, trông đến là thương.
Hồng Thành cười khan đi tới, tên này không ngốc, biết vụ làm ăn này rất lớn, không phải một nhà làm nổi, quá nhiều khâu.
Đều là người hiểu chuyện cả, Vân Diệp nói thẳng luôn.
Loại người như Hồng Thành bình thường không cám ơn người khác, là loại không nợ ân tình ai cả, tránh tương lai xử lý lại mang gánh nặng tâm lý.
Quan hệ lằng nhằng giữa Vân Diệp và Thọ Dương công chúa sao Hồng Thành không biết, chỉ cần không ảnh hưởng tới an nguy của hoàng gia, hắn chẳng bận tâm giết thêm vài người.
Bầu trời đã có chút ánh sáng, tiếng gà gáy đằng xa cũng cang lên, với Vân Diệp mà nói ngày thống khổ nhất đã tới, ăn sáng xong, Lý Nhị sẽ khoải giá về cung, Dương phi, Âm phi lại không đi cùng, muốn ở cho tới khi các công tượng thay đổi toàn bộ nước ở ao Thái Dịch mới về. Điều này làm Vân Diệp có nhận thức mới về Lý Nhị, ông ta không sợ nguy hiểm, cũng không đem nguy hiểm chuyển lên đầu vợ con, núi đao biển lửa chỉ một mình xông pha, là người rất có trách nhiệm.
Lay tỉnh Lý Thừa Càn, sau đó vẩy ít nước lạnh lên người hắn, bụi đất trên người Lý Thừa Càn cũng không phủi đi cho hắn, làm ra cái hình tượng nhi tử ngoan từ ngàn dặm xa xôi về hộ vệ phụ thân, Hồng Thành rất hâm mộ Lý Thừa Càn có người giúp, mình dù toàn thân ướt sũng cũng chẳng ai thương.
Lý Nhị không biết xuất hiện ở ban công từ lúc nào, thò đầu nhìn xuống không có chút dáng vẻ nào của hoàng đế.
Lý Nhị nói rất thoải mái, không coi ám sát là cái gì, bản thân ông ta cũng từ trong đống người chết bò ra, chuyện này thấy nhiều rồi, ông ta có sự tự tin mạnh mẽ vào bản thân, huống hồ có chuẩn bị trước mà còn xảy ra chuyện thì chết cũng đáng đời.
Vân Diệp đáp:
Lý Nhị vuốt râu mép khinh bỉ nhìn Vân Diệp, bất kể ngồi cỗ xe nào cũng có nguy hiểm, thiếu niên làm việc toàn bừa bãi, chẳng may làm theo y nói sẽ bị thích khách cười chết thôi.
Lý Nhị gật đầu, làm thế mới đúng, hoàng đế không phải dùng để dụ địch.
Gia tướng Vân gia đột nhiên chạy tới, thì thầm bên tai Vân Diệp mấy câu, Vân Diệp lại dặn dò hắn một hồi, gia tướng nhận lệnh rời đi. Vân Diệp ngẩng đầu nói với Lý Nhị:
Lý Nhị không ngạc nhiên, chỉ phẩy tay bào Vân Diệp và Hồng Thành đi làm việc, gọi thái tử lên chuẩn bị hỏi kỹ chuyện chẩn tai, cũng bao hàm ý kiểm tra chỉ bảo.