Lão Phòng còn đường sống nữa không?
Ngồi ở hàng đầu Trình Giảo Kim thấp giọng hỏi Tần Quỳnh, bọn họ đều bị nữ quyến đuổi ra, mấy ngày qua chuyện có thể diện nhất của nữ nhân trong thành Trường An là được bạn nữ của mình mời tới phòng bao xem kịch, một khi có nữ quyến bên ngoài, nam chủ nhân trong nhà đành phải lang thang khắp nơi. Ngồi hàng đầu toàn là vị quan lớn.
Phòng Huyền Linh mặt vàng như đất, ra sức nháy mắt với Vân Diệp, ý bảo y đừng bán thứ đó cho lão bà của mình, động tác chắp tay vái lậy cực kỳ buồn cười, ông ta thực sự sợ lão bà của mình.
Một tỳ nữ trong phòng bao số sáu hô giá mới, mặt già của Tiêu Vũ tức thì nhăn nhúm như bị, chẳng cần phải nói đó là thê tử mới tục huyền, chồng già vợ trẻ nên thường ngày chiều chuộng quá độ rồi.
Đường Kiệm còn chưa kịp chế nhạo thì trong phòng bao của ông ta liền báo giá mới, nhìn thấy toàn nhà quan cao hiển quý tranh nhau, thương nhân ngồi dưới không dám thở mạnh, sợ chọc giận những người này, về sau thu thập mình thì không có chỗ mà khóc.
Đã mở màn rồi thì không thể để không khí lắng xuống, Vân Diệp lệnh cho nữ quản sự trong nhà mang bình tới mỗi phòng bao một lượt, nút bình hơi mở ra một chút, dường như hương thơm, lại như mùi hương hoa, lại như mùi ham muốn, thích nhất là mùi không đậm, nhưng lại không tan, hơi lắc một chút là cả phòng đầy mùi thơm hoa lan.
Các phu nhân mất đi lý trí thì cực kỳ đáng sợ, vương phi cũng thế, công tước phu nhân cũng vậy, dục vọng chiếm hữu cuồng nhiệt trong lòng bị đốt lên, chỉ đi một vòng mà giá lên tới ba nghìn quan.
Chư vị đại lão phía dưới thù hận nhìn Vân Diệp, người sức khỏe không tốt đã run rẩy rồi, thời đại này chú ý gia tài không lộ ra ngoài, đều vờ sống ba bữa không đủ, giờ đột nhiên vì một bình nước hoa mà tự lộ gia sản, bổng lộc nuôi ngựa cũng khó, giờ ai nấy đều gia tài vạn quan, bản thân phải tự xử thế nào? Lý Nhị tức giận, lại có chút thương tâm, thì ra toàn thiên hạ mỗi mình là quỷ nghèo, xây cung điện cũng cần bách tính giúp.
Hà Gian quận vương Lý Hiếu Cung nghe thấy nhà mình báo giá ba nghìn năm trăm quan thì không ngồi yên nổi nữa, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, đó là bịt miệng bà nương đó lại.
Không thể tiếp tục nữa, còn tiếp tục thì ai cũng mất thể diện, không biết tối nay về nhà có biết bao nhiêu tam phẩm tứ phẩm cáo mệnh phu nhân bị ăn đòn, đập búa định giá, thuộc về nhà Hà Gian quân vương. Lý Hiếu Cung chỉ mặt Vân Diệp lớn tiếng chửi bới, biết rõ tên tiểu tử này đang báo thù, nhưng chẳng thể làm gì nổi.
Sau khi đuổi toàn bộ nữ nhân sang tiểu sảnh xem buổi trình diễn phục trang, Vân Diệp cảm thấy người trong hội trường thở phào, nhẹ nhõm ra mặt.
Món đồ pha lê đầu tiên được đặt lên bàn, hội trường tức thì náo nhiệt hẳn, bản thân pha lê phản quang, dưới đánh đèn mạnh chiều vào, càng trở nên long lanh, hào quang tứ phía, nói không phải là bảo vật cũng chẳng ai tin.
Vân Diệp không rông dài giải thích đây là cái gì, y thuận tay cầm một con ngựa pha lê tạo hình mã đạp phi yến lên, nói với khách phía dưới:
Người đợi Vân Diệp nói đây là trân phẩm tuyệt thế nghe câu này thiếu chút nữa thì ngất xỉu, Tiêu Vũ tay run rẩy chỉ Vân Diệp, giận tột độ, gạt tay quan viên trẻ đỡ mình ra, nhảy ngay lên sân khấu, ngây ngất đi quanh con ngựa, đuổi Vân Diệp đi.
Tự mình lớn tiếng nói:
Nói xong chuẩn bị ôm lấy mang đi, một tiếng quát lớn ngăn ông ta lại, Khổng Dĩnh Đạt đi lên gạt tay Tiêu Vũ ra:
Sứ thần Cao Ly Hồ Nguyên Hữu kêu lớn:
Hội trường yên tĩnh trở lại, ai nấy dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hồ Nguyên Hữu, cứ như nhìn một tên điên, khi người Đại Đường chưa được thỏa mãn thì người ngoại tộc không được mở miệng, đó là thông lệ sau khi Lý Nhị diệt người Đột Quyết.
Tiêu Vũ dường như không nghe thấy báo giá hai nghìn quan, nói với Vân Diệp:
Tiểu tử, một nghìn sáu trăm quan, lão phu là người nghèo, nếu ngươi dám nâng giá, ta đập vỡ luôn, không ai được hết.
Một nghìn sáu trăm quan, có ai trả giá cao hơn không? Vừa rồi Tiêu công đã nói, đây là bảo bối, muốn ra giá thì đây là thời khắc cuối cùng, Vân mỗ đếm tới ba, búa đập xuống là không còn cơ hội nữa, một..
Vân Diệp vừa đếm Hồi Nguyên Hữu liền lên tiếng:
Chẳng ai để ý tới hắn, Vân Diệp vẫn đếm:
Búa đập cộp một tiếng, giao dịch hoàn thành. Thực ra Vân Diệp rất muốn bán cho Hồ Nguyên Hữu, nhưng lúc này thể diện quan trọng hơn tiền, không bán cho ông ta là thành kẻ thù ngay.
Không ai biết loại bảo vật không tới từ nhân gian này còn có ban nhiêu, bán đi một món là thiếu mất một món, thương cổ Trường An thấy quan viên đã lấy cái đầu, cái còn lại tất nhiên không chịu thua kém, đã chuẩn bị sẵn sàng, Vân Diệp phát thẻ bài trước đó, các đại gia tộc có thực lực căn bản không tự gia tay, trực tiếp ra tay là quan viên thẳng thắn vô tư.
Vân Diệp lại lấy từ trong rương ra một con khổng tước, một người có bốn cánh tay cưỡi bên trên, nhìn là biết không phải phàm vật, mỏ đỏ, lông xanh, sống động như thật, nhân vật cũng tạo hình tinh xảo, mặt mày hiền từ.
Hồi Nguyên Hữu mắt tóe lửa tham lam, người Hồ cũng chỉ còn con lam khổng tước trong mắt, không có gì khác, nhưng theo tình hình vừa nãy thì dù trả giá cao đến mấy cũng không tới lượt của mình, cho nên cả đám quây lại thành vòng, thì thầm một hồi, Hồi Nguyên Hữu được chọn ra làm người phát ngôn, khom người thi lễ với ban công Lý Nhị, nói lớn:
Vân Diệp mừng thầm, cuối cùng cũng có cơ hội hại đám người này rồi, có bọn họ nâng giá, đám lão già ngồi ở hàng đầu sẽ càng điên cuồng hơn, mong đợi Lý Nhị nói đỡ cho những sứ tiết và thương đội kia.
Quả nhiên giọng uể oải của Lý Nhị truyền ra:
Vân Diệp khom người nhận lệnh, cười với Hồi Nguyên Hữu:
Thấy mục đích đã đạt được, các sứ tiết Cao Lệ, Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn cũng không làm quá, trở về chỗ trong tiếng reo hò của Hồ thương, đợi bán đấu giá bắt đầu.
Một phiên tăng mày cao mắt hõm đi lên nói với Vân Diệp:
Vân hầu, ngài đừng có gọi bức tượng phật này là lam khổng tước, lam khổng tước nữa, cẩn thận mai này vào địa ngục sẽ bị dày vò vô tận.
Hòa thượng này là ai?
Vân Diệp hỏi Hà Thiệu ở sau lưng, Hà Thiệu nỗ lực mở mắt ra, vội chắp tay lại nói:
Vân Diệp vỡ lẽ, ôm quyền nói:
Cưu Ma Thức đáp lễ rồi nói:
Vân Diệp có biết gì đâu, mẫu đều do Ly Thạch vẽ ra, ông ta biết nhiều hiểu rộng, lại khinh thường Vân Diệp ngu học dốt nát, tất nhiên không giảng giải cho y thứ học vấn khó hiểu này. Nghe Cưu Ma Thức nói thế, y chỉ thấy đầy là thứ tốt có thể bán giá cao.
Cưu Ma Thức giàu lắm à? Xưng hô là bần tăng mà chớp mắt bỏ ra hai nghìn quan, phải biết rằng hai nghìn quan tuyệt đối không phải là con số nhỏ, giá một đấu gạo cũng chỉ có bốn đồng, một quan là một nghìn đồng, một nghìn quan có thể mua bao nhiêu gạo? Tên này rốt cuộc thu bao nhiêu tiền của các tín đồ đáng thương? Kinh doanh chùa miếu đúng là kiếm lớn.
Lời vừa nói ra liền có người phụ họa ngay, Hồi Nguyên Hữu không cần nghĩ đã ra giá:
Lần này hắn quyết chí lấy được, đừng nói là bảo bối, dù là cục cứt chó cũng phải giành về, đó là vấn đề thể diện.
Sứ tiết Tiết Duyên Đà giọng trúc trắc:
Lý Nhị nằm trên ghế mềm, mặt co giật, Đại Đường chưa bao giờ đủ trâu để dùng, lần này ông ta đang lo lấy đâu ra cho Tiết Duyên Đà tơ lụa lương thực, còn cả đồ sắt bằng giá năm nghìn con trâu, không ngờ một đống cát đổi được ba trăm con.
Trường Tôn thị vừa mới nghĩ tới mình có thể cướp trắng được tài phú toàn thiên hạ thì mặt chớp mắt đã đỏ bừng bừng. Lý Nhị cũng ngồi dậy, nghĩ một lúc lại nằm xuống, nói với Trường Tôn thị:
Thương nhân Trường An đều chưa có thói quen vung tay ném cả ngàn vàng thế này, đều há hốc mồm, nhìn ba nhà dần nâng giá lên, trong lòng hâm mộ, tiền mà một món bảo bối kiếm được đủ bằng số tiền mình kiếm cả năm.
Nhìn người Tiết Duyên Đà cuối cùng lấy giá năm trăm con trâu lấy đi Khổng tước minh vương từ trong tay Vân Diệp mặt đầy luyến tiếc, thương cổ Đại Đường cứ như bị người ta cho một cái tát.
Mỗi một lỗ chân lông của Ngụy Trưng như đang ca vang, bất kể bức Minh vương pháp tướng kia đáng giá thế nào, trong mắt ông ta không bằng được năm trăm con trâu, kim thạch châu ngọc đói không thể ăn, khát không thể uống. Có năm trăm con trâu này khai khẩn được biết bao ruộng đất, đó mới là gốc rễ của Đại Đường.
Vân Diệp lại lấy từ trong rương ra hai con cự lang lưu ly giống nhau như đúc, hai con cự lang này đang hú trăng, răng sắc móng nhọn, tứ chi chắc khỏe quỳ trên mặt đất.
Đèn chiếu vào hai con cự lang chớp mắt tắt đi, người trong kịch viện giật mình phát hiện, bốn mắt của hai con cự lang vẫn phát sáng, ánh sáng xanh nửa tấc biến hai con cự lang thành màu xanh, tựa hồ như có ác linh của sói đang nhập vào hai bức tượng, có thể kiếm người mà cắn bất kỳ lúc nào.
Đèn lại lần nữa sáng lên, hào quang màu lục dần biến mất, cự lang vẫn ở trên bàn, không hề nhúc nhích, cảnh vừa rồi làm tất cả mọi người như ở trong mơ, toàn hội trường im phăng phắc.
Gia tộc A Sử Na chính là chúa tể thực sự trên thảo nguyên, nghe nói tổ tiên của bọn họ là sói, mỗi một người của gia tộc A Sử Na đều săm hình sói trên ngực, chính là loại sói hú trăng.
Tiết Duyên Đà lập tức đứng lên, một nghìn con trâu, Vân Diệp chẳng phản ứng gì, chỉ quy đầu sang phía người Thổ Cốc Hồn, vị trưởng lão tuổi cao thở dốc ra giá một nghìn năm trăm con trâu.
Vân Diệp biết, bọn họ cũng biết, ngay cả Lý Nhị đang nhắm mắt cũng biết, chỉ cần hai tộc bọn họ đem hai con sói này tặng cho tây Đột Quyết sâu trong sa mạc, lập tức sẽ có một đồng minh hùng mạnh.
Đám Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Lý Tịnh, Đường Kiệm đầu đứng bật dậy, Lý Tịnh quát lớn:
Vân Diệp nhếch mép cười:
Tiết Duyên Đà hiện đang ở dưới sự uy hiếp của thiết kỵ Đại Đường, lần này tới Đại Đường chính là mong có thể đạt thành hiệp nghị với Đại Đường, không bị uy hiếp của chiến tranh, ai ngờ vô tình phát hiện ra thứ bảo vật tốt nhất hiến cho Thiên lang thần, chỉ cần tặng cho người Đột Quyết, nhất định sẽ thành đồng minh, cùng tiến cùng lui, có liều mạng cũng phải được.
Người Thổ Cốc Hồn cũng mang tâm tư tương tự, lần này tới đây là mộ vị đại trưởng lão, cũng phát hiện ý nghĩa của bức tượng sói.
Đám Lý Tịnh lo lắng khuyên can, Vân Diệp vẫn giữ bộ dạng người làm ăn, chẳng hề động lòng. Vì tránh đêm dài lắm mộng, người Tiết Duyên Đà và Thổ Cốc Hồn đạt thành hiệp ước, hai nhà tổng cộng bỏ ra hai nghìn con trâu, mua hai bức tượng, mỗi bên một cái.
Vân Diệp cười như con hồ ly, lấy từ ống tay áo ra một cái chùy nhỏ, đập vào một con cự lang, tức thì nó vỡ thành muôn mảnh.
Dưới ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, Vân Diệp cười:
Thuận tay gạt con cự lang vỡ nát xuống bàn, để nó rơi khắp mặt đất, lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, cẩn thận lau chùi con cự lang còn lại, thấy có vết bẩn không lau được, thổi "khà" một hơi, lấy khăn tay kì mấy lượt mới gật gù hài lòng.
Đại trưởng lão Thổ Cốc Hồn run rẩy đi lên sân khấu, ôm miếng pha lê vỡ vụn vào lòng, tựa hồ muốn dính nó lại, con mắt mờ đục rưng rưng nước, tay bị pha lê cứa mấy vết, máu tươi đầm đìa.