Xích Truy DƯơng mang cuốn Lôi Ngục Đao Kinh bằng tơ tằm này cất vào ngực, cảm thán liên hồi. Mặc dù quyển sách này ghi lại vô thượng đao quyết, cũng không phải là bí quyết dưỡng sinh, luyện thể, đối với tu vi cơ thể cũng không có nhiều lợi ích. Thế nhưng đây lại là bộ đao thuật có lực sát thương cực lớn, khi bắt đầu luyện, có thể mang tiềm lực trong thân thể hoàn toàn bộc phát ra ngoài, trong nháy mắt có thể phát huy lực lượng vượt qua giới hạn của bản thân.
Từ đao thuật vừa rồi của Vệ Lôi, Xích Truy Dương cảm nhận một cách sâu sắc rằng mặc dù bản lĩnh của Vệ Lôi kém hắn không ít, nhưng nếu như song phương tỷ thí, một chiêu Lôi Tật Hồ Quang vừa rồi của Vệ Lôi, Xích Truy Dương từ trong thâm tâm cũng khẳng định một điều nếu mình ngang ngạnh đỡ lại thì bảy, tám phần sẽ bị đối phương một đao chém chết!
Nói cách khác, mặc dù Xích Truy Dương võ công cao hơn rất nhiều so với Vệ Lôi, nhưng nếu hai người đối trận, Xích Truy Dương chỉ có hai đến ba phần cơ hội giữ mạng sống.
Đây chính là sự lợi hại của loại võ công thuần túy tính sát thương.
Hồng Dịch vừa đi vừa nói chuyện.
Xích Truy Dương nhớ lại, nói:
Đây là lời của quán chủ nói khi ta học nghệ ở Huyền Thiên Quán năm xưa.
Trong võ công quyền pháp có dung hòa đạo của mình sao....
Hồng Dịch tựa như suy ngẫm điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được, đọng lại trong lòng, cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này, toàn bộ đoàn người đều tiến vào Cự Kình quốc hoàng cung, triển khai lục soát. Hơn hai trăm người, cứ mười người một đội, nhanh chóng gon gàng tiến hành lục soát các gian phòng, mật thất.
Cuối cùng những binh lính này cũng có cơ hội tốt để thể hiện thân thủ.
Hơn hai trăm binh lính thủ hạ của Hồng Dịch, lực chiến đấu chẳng ra sao, nhưng về nhắc tới việc khám nhà, lục soát thì lập tức hưng phấn hẳn lên.
Người nào người đấy cũng như ăn phải thần được, tỏa ra đấu khí vô cùng vô tận, ai ai cùng tràn ngập tinh lực, hành động bỗng trở nên nhanh nhạy khác thường, tựa như sấm giật gió cuốn, hoàn toàn thể hiện khí chất tinh nhuệ của quân đội ra ngoài.
Trước tình huống như vậy, ngay cả Hồng Dịch cũng giật mình không ít.
Hồng Dịch thầm cảm khái trong lòng.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Liên tiếp nhưng chuỗi âm thanh phá cửa vang lên, hơn mười đội lính như lang như hổ phá cửa xông vào.
Tìm được kho binh khí rồi!
Tìm được ngân khố rồi!
Kia là thư phòng!
Đại nhân, trong thư phòng tìm được cơ quan bí mật.
Liên tiếp những chuỗi báo cáo không ngừng truyền ra.
Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương liếc nhìn nhau.
Đi, đi xem qua một chút.
Những loại cơ quan ngầm dưới mặt đất đều là tàng trữ bảo vật trọng yếu đấy. Nhanh chân nào, nhanh chân nào!
Đại Kim Chu đã sớm nhảy dựng lên, vọt đi như một làn khói.
Đoàn người Hồng Dịch chạy theo phía sau, vọt nhanh qua mấy dải hành làng, lập tức liền nhìn thấy đại môn hiện ra phía trước, phá cửa, đi vào. Bên trong đều là những giá sách cao chừng hai, ba đầu người. Trên giá sách bày đủ các loại sách vở, còn có ba giá sách để sẵn thang bên cạnh.
Một cỗ mùi hương của sách vở nhất thời tràn ngập trong mũi Hồng Dịch, khiến hắn cảm thấy say mê.
Thư phòng này khiến hắn nhớ lại thư ốc trong thạch thất ở sơn tây của tộc hồ năm ngoái.
Rút ra một quyển sách, hắn nhận ra là loại sách sử, bên trong còn có bản đồ, trên đó có khoanh những vòng tròn nho nhỏ, hiển nhiên người đọc quyển sách này rất dụng tâm.
Hồng Dịch xem lề sách, biết đây là bút ký của tam đầu mục hải tặc Cam Lâm, nét chữ bộc lộ tài năng, thấp thoáng sự ngông cuồng.
Chữ này so với ta thì hiếu thắng hơn nhiều.
Đại nhân, mật thất ở chính giữa thư phòng.
Dương Anh Minh thân người đầm đìa mồ hôi chạy tới.
Hồng Dịch xuyên qua tầng tầng lớp lớp giá sách, đi tới chính giữa thư phòng.
Cả thư phòng này diện tích chừng ba mươi bước vuông, ở chính giữa lộ ra một lối cầu thang thông xuống dưới, bên trong đen nhánh, hình như dưới đó còn có tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng còn có âm phong thổi từ dưới lên.
Hồng Dịch châm một bó đuốc nhỏ, thả xuống bên dưới, nhìn thấy dưới đó là mặt đất khô ráo, không hề ẩm thấp, bậc thang được mài sáng bóng, hiển nhiên là có người thường xuyên dẫm lên.
Xích Truy Dương vội vàng mang hai con ngao sư vương thả ra, bọn chúng nằm sát xuống lối vào thông đạo, nghe ngóng một chút, rồi phát ra âm thanh ô ô.
Bên trong không có ai.
Đại cao thủ có thể thu liễm khí tức cũng như lỗ chân lông, không xuất ra một chút mùi vị nào, nói không chừng có cao thủ ẩn nấp trong đó.
Lôi Liệt cẩn thận nói.
Xích Truy Dương cầm một cây đuốc rồi nhảy xuống.
Kim chu cũng không cố kỵ nguy hiểm, lon ton nhảy xuống, Hồng Dịch cũng theo sau đi xuống.
Hồng Dịch sau khi đi xuống liền nhìn thấy bên dưới là một một dải đất bằng phẳng trống trải, bên cạnh dải đất bằng phẳng đó là một mạch nước ngầm, còn trên mặt đất có đặt một pho tượng phật.
Pho tượng phật này to lớn phi thường, cao chừng một trượng sáu (tầm 5,3 mét),toàn thân vàng tía, vừa nhìn biết ngay được đúc từ vàng nguyên chất, hai tai dài đến tận vai, mi mắt cụp xuống, ngồi xếp bằng trên một đài sen mười hai cánh, một tay buông thõng xuống chạm mặt đất, một tay để giữa ngực, mười ngón tay kết thành vòng, không biết là pháp ấn gì.
Phía trước pho tượng phật này có hơn mười chiếc bồ đoàn, bồ đoàn nhẵn bóng trơn láng, cho thấy có người hàng năm ở đây quỳ lạy bái phật. Phía trước phật tượng có một lò hương thật lớn, bên trong đốt rất nhiều đàn hương. Hai ngọn trường minh (đèn chong, loại đèn thăp suốt ngày đêm trước tượng phật) đã tắt từ lâu.
Pho tượng phật này nằm lẻ loi trơ trọi chính giữa, vừa không có uy nghiêm, cũng không có đại khí, bên cạnh cũng không có kim cương, bồ tát vây xung quanh giống như tượng phật trong các chùa miếu. Nhưng Hồng Dịch nhìn thấy tư thế một tay chạm đất, một tay kết ấn của bức tượng này, thấp thoáng ẩn chứa ý nghĩa gì trong đó, nhưng hắn không thể nào hiểu được.
Nhìn thấy pho tượng phật này, kể cả là những binh lính không tin đạo phật, còn có Xích Truy Dương, thậm chí là Kim chu, Lôi Liệt cũng xá một cái.
Nhưng Hồng Dịch cũng không lạy như bọn họ, hắn đi về phía trước, giơ đuốc lên, cẩn thận quan sát pho tượng phật này.
Hắn còn dùng đầu ngón tay gõ gõ lên thân phật, bên trong thân tượng phật phát ra âm thanh trầm bổng chắc nịch, đây không phải thật sự là vàng ròng, hình như chỉ là chất gỗ bên ngoài phủ vàng mà thôi.
Hồng Dịch mặc dù luyện chính là bí quyết phật môn Quá Khứ Di Đà Kinh, nhưng hắn lại không bái phật. Bởi lẽ, Di Đà chính là mình, bản thân là chân như hư không, bái phật nghĩa là lạy mình, từng bước từng bước đem bản thân bái lạy mà thành phật, đây mới chính là chân nghĩa của Quá Khứ Kinh.
Hồng Dịch nhìn quanh một chút, đi vài vòng, cũng không phát hiện ra thứ gì, liền chỉ huy một câu, sau đó trở lại thư phòng.
Báo cáo thu hoạch!
Hoàng kim mười lăm rương, bạc trắng hai mươi rương, trân châu bảo thạch một rương, bạc vụn ngân phiếu một rương, ngọc khí mã não năm rương, tranh thư cổ một gian, các loại binh khí, khôi giáp, cung tiễn chất đầy ba phòng.
Binh lính thủ hạ nhanh chóng báo cáo ra mấy câu.
Hồng Dịch ra lệnh một tiếng, binh lính thủ hạ hoan hô một tiếng, vội vàng chạy vào binh khố, tự chọn cho mình một bộ khôi giáp mang ra ngoài.
Sau khi thay đổi khôi giáp, đám binh lính thủ hạ này trong nháy mắt biến đổi. Người nào người đấy đều mặc trên người một bộ nhuyễn giáp hắc ô xà lân, bên ngoài khoác một bộ cương lân giáp được tôi luyện từ lãnh thiết, đầu đội mũ sắt. Hông mang huyền cương chiến đao vỏ da cá mập, sau lưng vác ô cốt cung. Mũ sắt trên đầu bao phủ kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt, trông giống như những pho tượng thiết ma xuất thế.
Không cần biết đến chiến lực, chỉ cần nhìn qua trang bị bóng loáng thế này, hai trăm chiến sĩ thủ hạ của Hồng Dịch, ai ai cũng giống như lính tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Binh khí, khôi giáp ở đây, toàn bộ đều là hàng thượng đẳng, hiển nhiên là dùng để ban thưởng khích lệ binh lính. Hiện giờ đều lọt vào tay Hồng Dịch, tất nhiên để những binh lính này tự chọn lựa cho mình một bộ.
Bọn họ thậm chí có thể mang bộ trang bị này làm báu vật gia truyền, từ thế hệ này đến thế hệ khác truyền nhau mặc vào.
Sau khi thay đổi trang bị xong, khí thế đoàn quân dâng cao.
Lúc này, ngân phiếu cũng được kiểm kê xong.
Hồng Dịch lắc đầu, chỗ ngân phiếu này có thể mang đi được, tự nhiên là mình nuốt, còn những thứ hoàng kim kia đều thấy được, chỉ có thể để lại cho đại quân.
Xích Truy Dương lúc này cũng mang một bọc trân châu, bảo thạch tới. Đại kim chu nhảy vào trong rương bảo thạch, lập tức liền bị Tiểu Mục hung hăng lôi ra, kim chu thừa cơ ngâm chặt một viên trân châu bảo thạch trong miệng, ngay sau đó liền bị nhét vào chiếc túi sau lưng Tiểu Mục.
Kiểm kê chút thu hoạch, Trầm Thiết Trụ cũng không nhịn được nữa, oang oang nói.
Chỉ có Tiểu Mục cẩn thận đi xung quanh luyện võ trường một vòng, từ thi thể của Tiêu Sơn, Tiêu Vũ tìm được một chiếc hộp gỗ, bên trong tỏa ra mùi lưu hoàng, diêm tiêu nồng nặc. Mở hộp ra, bên trong là một xếp hỏa phù, ngoài ra còn có cả mấy cây mộc tiễn, trên thân tiễn đều tẩm đầy hỗn hợp chu sa, thủy ngân, lưu hoàng. Hỗn hợp này thẩm thấu vào hoa văn trên thân gỗ, ngấm sâu vào bên trong ba phần, nhìn trông giống như trời sinh chất gỗ đã có hình dạng như vậy rồi.
Hồng Dịch nhìn xếp phù này, toàn bộ đều có màu bạc, trông giống như những phiến giấy cứng, hắn biết uy lực của những thứ phù này rất lớn, so với những loại phù của Mộ Dung Yến thì lợi hại hơn nhiều.
Còn hỏa tiễn kia, thông qua tế luyện tham bái, sau khi bắn ra, thần niệm trong đầu vừa chớp động, lập tức có thể nổ tung cửa thành.
Hồng Dịch gật đầu rồi để Tiểu Mục thu lại.
Hồng Dịch nhấc chân, tiến vào trong thư phòng, dò xét chung quanh. Quả nhiên từ những giá sách xung quanh, hắn phát hiện ra một giá sách được dán nhãn bên ngoài, toàn bộ đều là bí tịch luyện võ, ngoài ra còn có rất nhiều bút ký, ghi chép tâm đắc.
Nhưng những thứ điển tịch này, bên trong lại có rất nhiều chú thích, kiến giải, bình luận. Đối với việc tu dưỡng võ đạo mà nói, dùng để tham khảo cũng không tệ.
Hồng Dịch trong lúc lục lọi tìm kiếm, bỗng nhiên hắn bắt gặp một quyển bút ký thuần túy viết về võ học, văn tự bên trong vô cùng quen thuộc, hình như hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi. Hồng Dịch vội vàng rút ra, lật ra xem, phía dưới bỗng hiện lên bốn chữ lớn Ấn Nguyệt Thân Thư.
Năm hai trăm mười triều Đại Chu, ta cùng Khổng Tước Vương Hạnh Hiên giao chiến suốt từ bình nguyên cho đến tận bờ biển. Đạo thuật của hắn gồm có Ngũ Hành Kiếm Khí, Cự Linh Thần Chương, Tiên Thiên Cương Khí, Hỗn Động Liên Chủy. Ở Thanh Sát Sơn, Kim Chu Pháp Vương đánh lén, bị ta dùng Trấn Hải Ấn trong Như Lai Pháp Ấn đánh cho trọng thương. Băng Vân, Đại La phái Hồng Huyền Cơ, Thái tử Dương Vân cùng một số cao thủ trẻ tuổi khác vây giết, đều bị ta đánh lui. Sau đó Kim Chu Pháp Vương lần thứ hai đánh lén, lần nữa bị tra đánh trọng thương. Tiếp tục tiến về tổng đàn của Thái Thượng đạo ở Thiên Trụ sơn, tìm kiếm giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ nhưng không có kết quả. Trên đường đi lại bị Kim Chu cùng Ngân Sa đánh lén. Tổng cộng ba lần đánh cho hắn trọng thương.
Đại nhân, đại quân đã vào thành.
Ngay trong lúc Hồng Dịch lật xem Đấu Phật bút lục, từ ngoài truyền vào tiếng cấp báo.
Hồng Dịch vội vàng thu cuốn sách vào, trong lòng nghĩ thầm: