Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch vừa xuất hiện, cả đất trời lập tức tràn ngập trong ánh lửa lân tinh, những âm thanh điệp điệp quái dị vang vọng bốn phía, thực sự chẳng khác nào tiếng gào thét của minh thần, uy lực cực lớn. Tuy rằng không lấn áp hoàn toàn được Vô Cực Thiên Âm, thế nhưng cũng bất phân thắng bại, có thể thấy đây cũng là một thứ âm công cực kỳ lợi hại.
Kể từ sau khi luyện hoá được phân thân của Minh Thần, Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch có uy lực tăng lên cực lớn, so với trước đây thì cường đại hơn gấp đôi. Hơn nữa bên trong Chân Không Đại Thủ Ấn lúc này còn có một chút đặc tính của Minh Thần, so với trước đây thì quỷ dị, bá đạo, tà ác hơn đôi chút.
Hồng Dịch đã sớm đoán trước rằng tên nhóc tiểu thần đồng Phương Viên kia là kẻ không thể coi thường được, nhất định sẽ chặn đường mình để phân cao thấp với hắn.
Một tiểu hài nhi thiên tài cỡ như thế này, tính cách rất tự cao, luôn tự cho rằng bản thân có tài vượt trên thiên hạ, không phục bất cứ một ai. Lần này trong khoa khảo rõ ràng văn chương của hắn vốn là đệ nhất, bản thân hắn chắc chắn đoạt được trạng nguyên, thế nhưng lại bị Hồng Dịch áp xuống, cứ như vậy thì thần niệm sao có thể thông suốt được.
Nếu đổi lại là Hồng Dịch thì thần niệm của bản thân cũng không cách nào thông sướng được.
Thua văn chương, nhất định phải so về võ lực, bằng không thần niệm không thư sướng, đối với tu vi tâm linh sẽ là trở ngại rất lớn.
Thần niệm không thư sướng, chẳng khác nào dòng sông đang chảy thì bị con đê ngăn lại. Đối với người bình thường mà nói, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là tiêu tan, thế nhưng đối với sự thông suốt tâm linh của người tu đạo thì đó là ngày đêm bất an.
Hồng Dịch là nhân vật như thế nào? Bản thân là một lôi kiếp tuyệt thế cao thủ, thần niệm tựa như kim cương, trong suốt sáng óng ánh, hơn nữa lại sinh ra điện mang, có thể sánh ngang với cường giả vượt qua hai lần lôi kiếp. Vào thời điểm Phương Viên vừa hạ xuống đỉnh núi phía xa xa, Hồng Dịch liền xuất hiện cảm ứng, vì thế mới vận dụng tám thành thần lực bay đến đây để nhìn xem tên tiểu thần đồng tám tuổi này rốt cuộc cường đại đến trình độ như thế nào.
Quả nhiên Phương Viên rất mạnh, hơn nữa Vô Cực Thiên Âm uy lực cũng rất mạnh. Không hổ danh là tuyệt kỹ của thượng cổ thánh hoàng, có thể sánh ngang với Linh Hồn Qua Toàn.
Kim Khẩu Ngọc Ngôn. Ngôn Xuất Pháp Tuỳ.
Đương nhiên, tu vi bản thân của Phương Viên lại hoàn toàn trái ngược, chưa hề vượt qua lôi kiếp.
Thần niệm của tiểu thần đồng tám tuổi này tuy rằng không có khí tức âm lãnh, tựa như đã vượt qua cấp độ của một quỷ tiên. Thế nhưng từ sự mẫn cảm của bản thân, Hồng Dịch lại cảm thấy thần niệm của đối phương lại không hề "cường tráng" chút nào.
Đúng vậy!
Quỷ tiên vượt qua lôi kiếp, mỗi một tia thần niệm đều vô cùng "cường tráng". Mà Phương Viên lại không có loại cường tráng này.
Thế nhưng mặc dù Phương Viên chưa vượt qua lôi kiếp, thế nhưng tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể đột phá được bình chướng sinh tử, điều này quả thật có thể nói là kỳ tài ngút trời.
Hơn nữa Hồng Dịch lại càng khẳng định rằng Phương Viên chắc chắn không phải là quỷ tiên chuyển thế, bởi lẽ nếu là quỷ tiên chuyển thế thì sẽ không phách lối như vậy.
Chính là vì như vậy cho nên không gian để Phương Viên phát triển sau này lại vô cùng lớn.
Càng khủng bố hơn nữa chính là thứ đạo thuật Vô Cực Thiên Âm kia, bản thân nó đã là một thủ pháp công kích có uy lực cực lớn, thậm chí còn trên cả đại trưởng lão của Tinh Nguyên Thần miếu như thánh giả Đồ Nguyên, thánh giả Đạo Phu.
Đối với điều này Hồng Dịch không có chút kinh ngạc nào cả. Vô Cực Thiên Âm là đạo thuật của thượng cổ thánh hoàng, là thứ đạo thuật nổi danh ngang hàng với Tam Giới Đại Dự Ngôn của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần miếu, nếu như uy lực công kích quá yếu thì mới chình là điều không bình thường.
Nhìn thiên quân vạn mã do sương mù ngưng tụ thành thoáng chốc bị tiêu diệt, thân thể của Phương Viên đang được vô số vết nứt không gian bao quanh liền bay lên cao, ánh mắt loé lên, bắn ra rất nhiều tia sáng quái dị, thế nhưng thần sắc vẫn không bất động, có vẻ cực kỳ trấn tĩnh, hiện ra một tư thế bất động buông cần câu, bất chấp mọi phong ba bão táp, tựa hồ cả thiên hạ này không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì có thể uy hiếp sự an toàn của hắn.
Sau khi Chân Không Đại Thủ Ấn quét sạch mọi thứ trên bầu trời, thân thể của Hồng Dịch liền được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lân tinh, về cơ bản không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Dừng lại giữa không trung, Hồng Dịch nhìn về phía Phương Viên, cất giọng nói.
Phương Viên nghe Hồng Dịch nói xong, ánh mắt hơi loé lên, sau đó lại nói.
Nghe câu đối đáp của Phương Viên, Hồng Dịch liền thầm nghĩ trong lòng.
Hồng Dịch ha ha cười. Sau đó một khối thần niệm hình tứ diện trong suốt tựa như kim cương từ trong cơ thể hắn bắn vọt ra ngoài, hào quang toả ra bốn phiếu, tinh mang chớp loé, trong lúc chớp động liền biến thành một cây bạch cốt trường mâu thô to. Trong nháy mắt, một cỗ khí tức của lưu hoàng, dung nham, tử vong từ trên thân của cây bạch cốt trường mâu liền phóng xuất ra ngoài.
Vù!
Ngay khi bạch cốt trường mâu vừa ngưng tụ lại thành hình liền bị Hồng Dịch mãnh liệt ném ra. Âm thanh bén nhọn xé toạc làn sương mù dày đặc, cấp tốc lao đến trước mặt Phương Viên, tựa như muốn bằng một chiêu xuyên thủng thân thể của tiểu thần đồng tám tuổi kia.
Phương Viên thấy bạch cốt trường mâu xé gió lao đến, sắc mặt khẽ biến, trong vô thức liền vung tay lên, chỉ về phía trước, quát lên một tiếng thật to.
Vào thời điểm khi hắn vừa phát ra âm tiết thứ nhất, bạch cốt trường mâu đang phá không bay đến, vừa đến gần trước mặt thì đột nhiên chậm lại, sau đó bằng một tốc độ gần như bằng với tốc độ rùa bò, từng tấc, từng tấc tiến về phía trước, trông giống hệt như đang bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại ngăn cản lại.
Cùng lúc đó trên khuôn mặt của Phương Viên hơi lấm tấm mồ hồi. Thế nhưng giọng nói phát ra từ miệng của hắn lại vẫn giống hệt như lúc trước, không nhanh không chậm, không gấp gáp, âm lượng lại cực to.
Đưa ngón tay chỉ về phía cây bạch cốt trường mâu đang chậm rãi từng tấc từng tấc đâm đến, từng chữ từng chữ của một đoạn kinh văn không biết tên từ trong miệng của Phương Viên truyền ra bên ngoài, tựa như đang gắng sức liên tục tích trữ lực lượng.
Khi một chữ cuối cùng phát ra ngoài, lực lượng súc tích đến một giới hạn tối đa, lập tức ngừng bặt lại, rồi bộc phát ra bên ngoài.
Ầm ầm!
Cây bạch cốt trường mâu của Hồng Dịch lập tức bị một lực lượng cực lớn chấn động vỡ nát thành từng mảnh.
Khí tức dung nham, lưu hoàng, tử vong của địa ngục liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bạch cốt trường mâu lại biến thành một khối thần niệm tứ diện trong suốt, liên tục chớp loé, bắn tinh mang ra bốn phía xung quanh, sau đó khối thần niệm này bay trở vè lại thân thể của Hòng Dịch.
Ngay sau khi quát to một tiếng chấn nát bạch cốt trường mâu, Phương Viên liền chỉ tay về phía Hồng Dịch, dùng một loại giọng điệu vừa sợ vừa chấn động quát.
Hồng Dịch hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhân nằm trên một ngón tay ở bàn tay phải của Phương Viên. Chiếc nhẫn này có màu trắng, trông vô cùng đơn giản, lại mang theo một phong cách cổ xưa, phía trên có khảm một viên bảo thạch có hình dạng giống như một cái răng.
Hồng Dịch vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay, vừa rồi Phương Viên bằng vào một tiếng quát lớn phá vỡ cây giáo của Minh Thần, bên cạnh lực lượng của bản thân hắn ra còn có ẩn chứa một cỗ lực lượng khác.
Cỗ đại lực này đúng là từ chiếc nhân trên tay của Phương Viên bắn ra.
Hai mắt của Phương Viên nhìn chằm chằm về phía Hồng Dịch, tựa như muốn nhìn rõ xem bên trong màn ánh sáng lân tinh kia là ai.
Hồng Dịch cũng không tiếp tục công kích nữa, chỉ dừng lại hỏi.
Phương Viên lạnh lùng cười.
Trong lòng Hồng Dịch đột nhiên nảy ra một sự hứng thú, tuy nhiên cũng không hề chậm trễ chút nào, những vòng ánh sáng sau gáy liền mãnh liệt bay lên không trung, Chân Không Đại Thủ Ấn cấp tốc bổ thẳng về phía Phương Viên!
Nhìn thấy Chân Không Đại Thủ Ấn mãnh liệt lao đến, Phương Viên biến sắc, gần như trong nháy mắt phát ra một luồng âm thanh dữ dội, bất thình lình sương mù dày đặc từ bốn phương tám hướng ùn ùn cuốn tới, mang cả một vùng không gian chu vi hơn mười trượng trên bầu trời cô đọng thành một thứ keo dính, có xu thế loáng thoáng ngăn cản lại sự ngưng kết không gian từ Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch.
Ngay khi một chiêu này vừa xuất ra, toàn bộ thân thể của Phương Viên chìm vào trong sương mù, biến mất không còn thấy hình dạng.
Hả? Lẩn trốn thật nhanh, so với Thiên Độn Thất Chuyển của Kim Chu pháp vương còn lợi hại hơn nhiều.
Phân niệm lục soát!
Hồng Dịch quát lớn một tiếng. Từ trên cơ thể đột nhiên bắn ra hơn một trăm khối thần niệm óng ánh phun ra vô số tia hào quang.
Những khối thần niệm này liền bay vọt khắp bốn phương tám hướng, trông tựa như sao băng lướt qua, ánh sáng rực rỡ không gì sánh được. Sau khi hạ xuống rừng núi bên dưới liền nhanh chóng phóng đi tìm kiếm. Truy tìm suốt một nén hương thời gian mới trở lại, thế nhưng cũng không phát hiện ra thứ gì.
Chạy trốn đúng thật là rất nhanh! Xem ra khả năng đông kết không gian của Chân Không Đại Thủ Ấn do ta thi triển còn kém hơn thái tử Dương Nguyên một chút. Dù sao cũng mới chỉ luyện thành tám vòng hào quang, chưa đạt tới cảnh giới Bất Hủ Nguyên Thần.
Tại sao bây giờ một loạt pháp bảo của thánh hoàng đều xuất thế? Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ thiên hạ thực sự sắp xảy ra đại biến?
Sau khi thu hồi những thần niệm đang tìm kiếm, thân thể của Hồng Dịch chớp lên, bằng vào một loại tốc độ cực nhanh, cấp tốc bay về phía đoàn người cách đấy hơn mười dặm.
Đại Kim Chu vừa nhìn thấy Hồng Dịch trở về liền không thể nhịn được hỏi.
Là trò quỷ quái của tiểu tử Phương Viên kia bày ra. Lúc ở trong trường thi, vì văn thua ta, cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy mới nửa đường chặn ta lại, muốn cùng ta so sánh thực lực, muốn áp đảo ta để cân bằng lại tâm lý, thế nhưng cuối cùng vẫn bị ta đẩy lui.
Tiểu tử kia quả thực không hề đơn giản chút nào, không ngờ lại tu luyện thành quỷ tiên, hơn nữa vận khí lại vô cùng tốt, thậm chí ngay cả khi quét rác cũng nhặt được Vô Cực Long Giới!
Hông Dịch nói xong liền giật mạnh dây cương.
.........
Lúc này, xa xa bên ngoài mấy trăm dặm, bên cạnh một hồ nước nằm sâu trong Lạc Tinh sơn, thân thể của Phương Viên chậm rãi từ trong sương mù hiện ra. Hiện giờ vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ khó tin.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ánh mắt của Phương Viên lại trở nên kiên định, hai tay nắm chặt lại.