Thấy trên bầu trời đến một cái bóng cũng không có, Hồng Dịch nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận một lúc, chỉ còn cảm thấy sự lạnh giá cùng tĩnh lặng, bầu trời trở về với bóng đêm đen nhánh như lúc trước, tinh tú lu mờ, tựa như trận đại chiến vừa rồi với Thiên Xà vương chỉ là một giấc mộng ảo.
Hồng Dịch hạ xuống mặt đất, đứng trên một khối đá nham thạch cứng rắn mà lạnh lẽo bên dưới.
Bốn phía đều là núi tuyết, cuồng phong gào rít, rất dễ nhận thấy nơi này vẫn còn nằm trong lãnh thổ của Bắc Quốc.
Trong tay cầm ngọc kiếm, thanh kiếm liền phát ra thanh âm trong suốt tựa như tiếng rồng ngâm. Thanh thần kiếm này có thể nói là một kiện pháp khí còn cường đại hơn cả Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn.
Hồng Dịch lẩm bẩm, sau đó liền lắc đầu.
Càn Khôn Bố Đại lúc này không ngờ đã không còn hình dạng ban đầu, hoàn toàn biến thành một màn ánh sáng trong suốt, tràn ngập khắp không gian, ngưng tụ dập dờn xung quanh chu vi cơ thể của Hồng Dịch, càng lúc càng nồng đậm hơn, tựa như bất cứ lúc nào cùng có thể mang Hồng Dịch xuyên qua không gian vậy. Cả người Hồng Dịch vừa chớp lên liền tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Trong Càn Khôn Bố Đại, ánh sáng dịu dàng lấp lánh.
Hồng Dịch khoanh chân ngồi ở chính giữa trung tâm. Ngồi xuống, cảm thụ được lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong cỗ phân thân nhân tiên, tuy nhiên cỗ thân thể này cũng không thể ở lâu được.Vì thế linh hồn Hồng Dịch từ trong thân thể nhân tiên mãnh liệt nhảy vọt ra bên ngoài.
Thế nhưng ngay khi linh hồn của Hồng Dịch vừa nhảy ra bên ngoài. Đột nhiên linh hồn thần niệm vốn được một cỗ khí huyết khổng lồ tẩm bổ tựa như cá rời khỏi mắt nước, suy yếu vô cùng.
Mỗi một sợi linh hồn thần niệm của Hồng Dịch, ngay khi thoát ra khỏi thân thể nhân tiên, toàn bộ lực lượng do huyết khí chuyển đổi thành liền lập tức bị thân thể hút lại một cách dữ dội.
Trong thoáng chốc Hồng Dịch liền trở về với năng lực của một quỷ tiên mới vượt qua hai lần lôi kiếp.
Hồng Dịch nhìn cỗ thân thể bất động ngồi ngay ngắn bên dưới, sau đó trở về thân xác, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tâm trạng không yên.
Hiện giờ cỗ phân thân nhân tiên này có năng lực của một sơ cấp nhân tiên, hơn nữa bản thân lại là từ trong núi đá dựng dục mà thành. Nếu như Hồng Dịch muốn đoạt xá phụ thể để tu luyện thì lập tức có đầy đủ huyệt khiếu, chỉ sợ rằng có khả năng đạt tới cảnh giới nhân tiên tuyệt đỉnh. Cuối cùng nhất cử đột phá cảnh giới nhân tiên, đạt tới cảnh giới phấn toái chân không.
Trong điển tịch của Đại Thiện Tự có ghi lại rằng, từ thời thượng cổ đến giờ, ngay cả là chiến thần cũng không đạt được thành tựu cảnh giới phấn toái chân không.
Duy nhất chỉ có một vị thánh hoàng từ trong đá núi xuất thế, luyện thành võ đạo phấn toái chân không.
Nói cách khác, con người cùng lắm chỉ có thể luyện tới cảnh giới nhân tiên tuyệt đỉnh. Muốn đột phá cảnh giới phấn toái chân không là hoàn toàn không có khả năng. Trừ phi là loại linh thai cho trời đất dưỡng dục mà thành như thế này.
Cử động thân thể của bản thân một chút, lần đầu tiên Hồng Dịch cảm giác rằng thân xác của mình không ngờ lại yếu đuối, vướng víu đến như vậy.
Tuy nói rằng thân thể gốc của Hồng Dịch đã phục dụng qua Địa Nguyên Linh Đan, đạt tới cảnh giới võ thánh, thế nhưng so với cỗ phân thân thần thai này quả thực là quá yếu ớt, chẳng khác nào mang một con gà đi so sánh với một con trâu rừng.
Cỗ nhân tiên phân thân này, vào lúc sau khi linh hồn Hồng Dịch tách ra, liền lơ lửng giữa hư không trong Càn Khôn Bố Đại. Khuôn mặt do khí huyết dẫn động có chút biến đổi, mơ hồ mang theo dáng dấp của Vô Địch hầu.
Nhìn thấy cảnh này Hồng Dịch chỉ còn biết lắc đầu.
Hiện giờ võ đạo quyền ý lưu lại bên trong tuy rằng không khuếch tán được nữa, thế nhưng cũng không cách nào khu trừ được. Bởi lẽ linh hồn của hắn hiện giờ chưa đạt đến trình độ nhất niệm sinh nhất thế giới giống như Thiên Xà vương Tinh Mâu.
Khi đạt tới trình độ nhất niệm nhất thế giới, lập tức có thể áp chế cỗ nhân tiên phân thân này, loại bỏ tinh thần lạc ấn của Vô Địch hầu.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.
Khối thần thai này, trời sinh ra đã vô cùng cường đại.
Nếu như sau khi tu luyện một trăm lẻ tám huyệt khiếu xong, trong trực giác của Hồng Dịch cảm thấy rằng, cho dù là Hồng Huyền Cơ có tu luyện đủ ba trăm sáu mươi huyệt khiếu thì vị tất đã có thể chiến thắng được cỗ phân thân này.
Đến lúc đó bản thân sẽ có vốn liếng để chân chính áp đảo Hồng Huyền Cơ.
Đương nhiên, đôi quân thần Hồng Huyền Cơ, Dương Bàn ẩn tàng cực kỳ thâm sâu.
Không một ai biết bọn họ bên trong còn cất giấu con bài nào chưa lật. Hồng Dịch cũng không mò ra được.
Tuy nhiên việc cấp bách trước mắt vẫn là độ lôi kiếp, khiến cho thần hồn của bản thân có năng lực nhất niệm sinh nhất thế giới.
Thế nhưng lúc này lại không có sấm sét, muốn độ lôi kiếp cũng không có biện pháp, hơn nữa mỗi một tầng lôi kiếp lại là một cửa ải cực kì nguy hiểm.
Sau khi từ trong Càn Khôn Bố Đại đi ra, thân thể Hồng Dịch liền rung lên. Tám vòng hào quang lập tức quấn quanh lấy thân thể, chớp mắt liền phóng lên không trung, trực tiếp nhằm về hướng Thái Tinh thành bay đi
Chưa đến nửa cảnh giời, trời còn chưa sáng hẳn, Hồng Dịch đã hạ xuống dãy núi tuyết Hồng Lăng dưới chân Thái Tinh thành.
Lần này Hồng Dịch cẩn thận hành sự, không cấp tốc phi hành như vừa rồi, mà thu liễm tám vòng hào quang, thi triển hư không ảo ảnh, bao phủ quanh thân, đồng thời cũng không lượn lờ phía trên Thái Tinh thành, mà là hạ xuống chân dãy núi Hồng Lăng ở phía xa xa.
Tuy rằng hạ xuống ở rất xa thế nhưng Hồng Dịch vẫn bao quát được toàn cảnh của Thái Tinh thành trong màn đêm.
Chỉ liếc qua một cái liền nhận ra, thành này tuy rằng diện tích nhỏ hơn so với Ngọc kinh thành một chút thế nhưng cũng là một thành trì vô cùng hùng vĩ. Bên trong thành bốc lên rất nhiều cột khói, đứng từ xa nhìn lại liền cảm thấy ở trong thành dường như truyền tới một luồng khí tức ấm áp cùng nhân khí dạt dào.
Đại đô thành với trăm vạn nhân khẩu, nhân khí cường thịnh tựa hồ bay vút vào trong mây, như hoà tan băng tuyết trên dải Hồng Lăng tuyết sơn trải dài vô hạn.
Bao quanh Thái Tinh thành là một con sông rộng, đó chính là sông Huyền Băng. Nhánh sông Huyền Băng này không ngờ lại không đóng băng, dòng nước khe khẽ chảy sinh ra những âm thanh róc rách, róc rách.
Thái Tinh thành trăm vạn nhân khẩu, nhà nhà hộ hộ đều toả ra ánh lửa thịnh vượng, tập hợp lại cũng tạo nên một bầu không khí ấm áp.
Phía trên hoàng cung của Thái Tinh thành cũng được bao phủ một tầng sương mù mỏng. Trong tầng sương mù này mang theo một chút khí tức thần thánh, tuy rằng so với màn ánh sáng nồng đậm ở hoàng cung Đại Kiền, thế nhưng cũng đủ để khu trừ một ít oán linh âm hồn.
Hơn nữa cách bố cục của hoàng cung Thái Tinh thành lại giống hệt như Đai Kiền. Rất dễ nhận thấy bọn họ học tập văn hoá Đại Kiền, không giống với Nguyên Mông, Hoả La, những đế quốc này đều có văn hoá truyền thừa đặc biệt của riêng mình.
Hạ xuống ngoại thành, Hồng Dịch thoáng sử dụng một thủ pháp nho nhỏ, ẩn thân bay vút vào trong thành, lững thững bước về phía tây bắc của toà thành, hướng về phía một toà phủ đệ quý tộc mà đi tới.
Trên đường lớn của Nguyên Đột quốc, khắp nơi đều tràn ngập hương rượu. Thấp thoáng đâu đó có một vài võ sĩ mặc áo khoác dày cộp bằng da gấu tuyết đang đi tuần tra ban đêm.
Ngoài ra cũng có một ít nhà dân còn thức, qua cánh cửa có thể thấy khí nóng hôi hổi bốc lên từ những nồi rượu thịt, bên trong toàn là những nồi lẩu thơm phức. Hơn nữa từ một số căn hộ còn truyền đến tiếng sáo trúc khẽ khàng. Dưới mái hiên mỗi nhà đều ngưng tụ thành những khối nước đá sắc bén tựa đao kiếm.
Đô thành nơi bắc quốc Nguyên Đột so với Đại Kiền Ngọc kinh, quả thật là một cảnh tượng mới mẻ khác biệt.
Hồng Dịch đã đi tới một dinh thự quý tộc. Đây là một toà phủ lớn rộng đến hơn ba trăm mẫu, xung quanh có tường vây cao cao, còn có cửa đá điêu khắc quái thú. Bên trong đặt hai chiếc đỉnh lớn, trong đỉnh là những ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy. Ngoài ra còn có một loạt võ sĩ mặc áo giáp da thú, lưng đeo trường đao, đứng chỉnh tề canh cửa. Tất cả đều thể hiện quyền thế của bậc vương hầu.
Trước phủ đệ có treo một tấm biển lớn, trên tấm biển có viết "Tiêu Dao Công phủ".
Hồng Dịch nhìn tấm biển lớn treo trước đại môn của phủ đệ tráng lệ này, trong lòng thầm nghĩ.
Tiêu Dao công chính là tước vị của Bạch Tử Nhạc tại Nguyên Đột quốc.
Công, Hầu, Bá. Tước vị công này tuy rằng long trọng, thế nhưng phong rồi cũng không thể phong thêm nữa. Sở dĩ hoàng đế phong công, gần như đều ám chỉ rằng ngươi có thể dưỡng lão được rồi đấy, có thể hưởng thụ phú quý cả đời. Còn không, nếu như cứ trọng dụng ngươi, ngươi lại lập được công lao. Như vậy thì phong thưởng thế nào đây? Chẳng lẽ phong Vương chăng?
Đây là quy củ bất thành văn trong triều đình.
Chính vì nguyên nhân là như vậy nên trụ cột thực sự của triều đình Đại Kiền mới là Võ Ôn Hầu, Vô Địch Hầu. Rất rõ ràng Nguyên Đột quốc đã kế thừa cái quy định bất thành văn này rồi.
Tiêu Dao Công phủ chính là phủ đệ của Bạch Tử Nhạc.
Sau khi tách ra khỏi Bạch gia, hắn tự thân khai phủ lập nha, kiến tạo một thế lực to lớn.
Hồng Dịch nhìn Tiêu Dao Công phủ, cũng không hề quan tâm đến hộ vệ trong cửa, trực tiếp đi vào bên trong. Hộ vệ trong cửa đều là võ sĩ đỉnh cấp, tuy rằng có thể một địch mười, thế nhưng làm sao có thể phát giác ra một cao thủ cấp bậc như hắn.
Một mạch đi thẳng vào bên trong, tầng tầng lớp lớp, toà phủ đệ này có thể nói là vô cùng ấm áp. Nơi nơi đều đặt đại đỉnh, trong đại đỉnh đều thiêu đốt một loại than đá không sinh ra bất cứ thứ khói gì cả, hơn nữa còn tản ra một mùi hương thơm thoang thoảng, khiến cho không khí trong phủ đệ ấm áp như mùa xuân.
Hai bên hoả đỉnh (đỉnh đốt than) có rất nhiều nô bộc, nha hoàn đứng trông.
Hồng Dịch biết đây chính là "hoả đỉnh" của quý tộc Nguyên Đột quốc, bên trong thiêu đốt một thứ than đá thiên nhiên vô cùng tinh xảo, mỗi một viên đều trên trăm lượng bạc trắng, ngang với thu nhập của một gia đình nhỏ suốt mười năm.
Tuy nhiên điều này cũng rất bình thường. Ở Đại Kiền cũng có tình trạng như thế. Giàu và nghèo chênh lệch quá lớn. Loại hào môn thế gia như thế này, mỗi bữa ăn hàng ngày cũng đủ cho một gia đình nghèo khổ bình dân tích góp cả một đời.
Hồng Dịch lắc đầu, thở dài nói.
Hồng Dịch sau khi thở dài xong, bỗng nhiên ở trong một khoảnh sân lớn phía trước, một bóng người hiện lên.
Đúng lúc này, từ trong một gian nhà phía trước vang lên tiếng kẽo kẹt mở cửa, sau đó một thiếu niên mười lăm tuổi, mặc y phục màu xanh nhạt, đầu đội phương cân, bước ra.
Đây chính là Bạch Tử Nhạc. Dáng dấp so với năm đó hoàn toàn không có gì khác biệt. Điểm bất đồng duy nhất là hiện giờ sau lưng hắn không còn một thanh trường kiếm, bên hông cũng không mang theo hồ lô đựng Quỳnh Tương tửu nữa.
Nếu như chỉ bằng vào tướng mạo, bất cứ ai cũng không cho rằng thiếu niên mặc y phục xanh nhạt, đầu đội phương cân này lại là Bạch Viên vương, một đại yêu tiên bài danh thứ ba trong thiên hạ bát đại yêu tiên, danh chấn bốn phương.
Thân thể Hồng Dịch hiện rõ ra.
Ngay sau khi thân thể của Hồng Dịch xuất hiện, từ một gian phong khác, đột nhiên có ba con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết nhảy ra, bổ nhào chạy vào trong khoảnh sân. Sau đó vây quanh Hồng Dịch, rồi lùi về phía sau, đứng thẳng bằng hai chân, trong khi đó hai chân trước tựa như tay người, lắc qua lắc lại.
Từ trong miệng của đám hồ ly này phát ra tiếng nói thanh thuý.
Ánh mắt của Hồng Dịch loé lên tia kinh ngạc vui mừng, vội vã ngội xổm xuống, nhìn ba chú tiểu hồ ly.
Thoáng chốc, trong ký ức của hắn hiện ra khung cảnh một năm trước đây, bản thân ở trong hang động nơi Tây Sơn, cùng ba con tiểu hồ ly đọc sách, tu đạo.
Một cỗ tình cảm vui sướng choán đầy ý niệm của hắn.
Sau khi ngồi xổm xuống, Hồng Dịch liền ôm ba con tiểu hồ ly vào lòng, lần lượt cọ cọ vào khuôn mặt của chúng.